Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 38: Nhục Nhã Đến Tận Tâm Can






Bờ vai khẽ run lên vài cái, Doãn Lạc Lạc như con thú nhỏ mất hết sức lực đề phòng, thân thể Tiêu Nhất Hàn cao lớn áp chế toàn bộ cơ thể cô.


Nhìn cánh môi đỏ mọng đang run rẩy, tâm tình hắn phức tạp không nói thành lời, mạnh mẽ ấn một ngón tay vào hoa huyệt, kích thích dây thần kinh căng thẳng của cô, tiếp tục đặt ngón thứ hai vào, điên cuồng ra vào giữa hai chân cô, đột nhiên sợ hãi chính mình, thân thể nhỏ bé gắt gao co rút lại, bàn tay vô thức túm lấy vai hắn, chỉ sợ chính mình vô lực té xuống sàn nhà.


" Mới như vậy đã không chịu nổi" nâng ánh mắt đã nhiễm một tầng lớp dục vọng lên nhìn cô, thoáng chốc lại thêm dùng sức gia tăng ở ngón tay, cô cắn chặt môi để không bật ra bất kỳ âm thanh nào, bởi vì ở phía sau cánh cửa có rất nhiều người qua lại, nước mắt ươn ướt đọng lại bên khóe mi, rưng rưng như trực trào, tựa như búp bê thủy tinh đang dần sứt mẻ.


" Xin anh... Tha cho... Tôi" hơi thở dồn dập, dù đã cố gắng khắc phục, nhưng dường như cơ thể không nghe lời cô, cứ như vậy nghênh đón sự kích thích của hắn, mà cô lại bất lực không làm gì được, cả cơ thể căng lên như dây đàn, móng tay cắm mạnh mẽ lên bả vai to lớn của hắn.


" Lần trước cho cô cơ hội cô lại từ chối, bây giờ đạt được mục đích, lại ở đây khóc lóc, đây là không muốn hoan nghênh tôi, hả"


Sức lực ở ngón tay càng thêm nhanh khiến cô mất hết sức lực nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở mỗi lúc càng tăng, bản thân muốn cắn lưỡi tự tử, nếu như không cùng hắn đụng chạm thì thật tốt, bởi trái tim non nớt đã vỡ vụn kể từ giây phút đó, giây phút hắn sỉ nhục khiến cô nhục nhã, nếu như không phải gia đình cô đi vào đường cùng, cô cũng không vất vả đứng ở đây để mặc hắn chà đạp, khi dễ.


Dường như biết được cô đang nghĩ gì, đột nhiên đáy lòng dâng lên cảm giác bất an, không suy nghĩ nhiều liền đem thân thể cô tựa sát vào mình, một khẽ hở cũng không có.


Người đàn ông trước mặt tàn nhẫn như ma quỷ, không nói thêm tiếng nào, liền đem khóa quần kéo xuống, đẩy hai chân cô rộng ra hơn, động thân một cái vật to lớn nóng bỏng kia lập tức đi vào nơi sâu nhất, nhưng lần này hoa huyệt của cô có chút chặt chẽ, một cái va chạm kia của hắn liền làm cô đau đớn, toàn thân như xé rách ra làm nhiều mảnh, mồ hôi trên trán chảy càng nhiều hơn, cánh tay yếu ớt bám chặt vào thắt lưng Tiêu Nhất Hàn.


" Dừng lại..." cô khó chịu nhíu chặt mi tâm lại, đau đớn khắp nơi đều dừng lại một chỗ.


Sắc mặt hắn không hề thay đổi, vô tình siết mạnh cơ thể cô trong lồng ngực, động tác cố ý thả chậm lại, từng chút khiêu khích đầu óc Doãn Lạc Lạc.


Toàn thân cô chợt run rẩy dữ dội, ánh mắt phủ màn sương mỏng manh không ngừng van xin hắn, Tiêu Nhất Hàn đem một bên chân cô nhấc lên, thúc đẩy ra vào mỗi lúc một tăng thêm, âm thanh ái muội tràn ngập trong phòng, cô ủy khuất cắn chặt hàm răng, một chút cũng không than thành tiếng.


Ngược lại, Tiêu Nhất Hàn dường như cố ý, đem hạ thân rút ra, đặt ở cửa hoa huyệt đang co rút dữ dội của cô, từ từ ấn vào, sau đó thâm nhập mạnh mẽ, khiến cô nhất thời rên nhẹ một tiếng.
Cô sợ hãi, hơi thở yếu ớt dần dần biến mất, mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt không ngừng nghỉ đòi hỏi thân thể cô, phía dưới giống như bị kẹp chặt, liên tục khiến hắn hài lòng, không nỡ buông tha cho cô.


Lúc sau, hắn gầm nhẹ, đem hạ thân rút ra nhanh chóng, lần này không có bắn vào cơ thể cô, Doãn Lạc Lạc thở phào, may quá hôm nay cô cũng không có đem theo thuốc tránh thai.
Nhận thức được cái thở phào lúc nãy của cô, đột nhiên hắn trở nên tức giận, đem cô kéo về phía mình, lạnh giọng quát " Cô không xứng đáng mang thai con tôi, đừng tự mơ tưởng"


Sau đó tự mình kéo lại khóa quần, mà thân thể cô vô lực theo sức mạnh của hắn ngã xuống dưới, từ từ ngất lịm đi.
Lạnh lùng nhìn người phụ nữ nằm dưới sàn, hắn không khỏi bực mình, nhặt lại quần áo giúp cô mặc chỉnh tề, sau đó mở cửa rời đi, mọi người bắt đầu bàn tán cô gái trong lồng ngực hắn.


Tiêu Nhất Hàn dừng lại, nhấc đôi mắt tàn khốc lên nhìn sang phía Đông Lăng Vũ, không nặng không nhẹ, chỉ ra lệnh như chuyện bình thường.


" Những ai bàn tán ngày hôm nay, đem sa thải hết cho tôi"


Đông Lăng Vũ nhún nhún vai như đã hiểu, bọn người kia kinh sợ nhìn Tiêu Nhất Hàn đang dần dần khuất tầm mắt, liên tục mở miệng xin lỗi.


Ác ma, hắn chính là ác ma trong lời đồn truyền thuyết, ai dám đụng vào hắn, tuyệt đối không thể sống sót, ai dám cản đường hắn, trước nay đều chưa từng có người nào.


Doãn Lạc Lạc nằm yên trên giường ngủ, dì Tô giúp cô lau sạch thân thể trên người, nhìn cô đang không an giấc hơi động đậy tay chân, không khỏi đau lòng lắc đầu, Tiêu Nhất Hàn bà đã chứng kiến cảnh từ nhỏ tới lớn tuyệt đối không ra tay tuyệt tình đến vậy, nhưng lần này, có lẽ vì cú sốc kia đã khiến hắn trở nên thay đổi, càng lúc càng trầm luân, không thể quay lại như trước kia, trừ phi, hắn và Uyển Hạ Nhi ở cùng một chỗ, nếu không mọi chuyện chỉ càng thêm tồi tệ.


Lương Hạ Minh ngồi trước bàn làm việc, không khỏi cau mày nghĩ tới chuyện lần trước, từ bà xã thốt ra trong miệng Tiêu Nhất Hàn giống như hàng ngàn mũi tên bắn thẳng về phía anh, có chút tê tâm liệt phế, đau đớn tận xương tủy.


" Cốc Cốc" bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, ánh mắt anh thu lại, nhàn nhạt mở miệng " Vào đi"


" Thứ anh nhờ tôi đã điều tra xong" bất ngờ có một tập tài liệu được đặt trên bàn, thư ký Diêu cúi đầu mở cửa rời đi, để lại anh một mình trong căn phòng yên tĩnh.


Mở từng tờ ra xem, đôi môi anh chợt nhợt nhạt lại, xem rõ dòng chữ được viết bên trên, thì ra đều bị Tiêu Nhất Hàn đụng chân đụng tay, không trách lại chẳng có ai phát hiện ra, không ngờ đằng sau nó lại là một bí mật đau lòng đến vậy.


Dơ tay lên nhìn đồng hồ, Lương Hạ Minh chợt gấp tài liệu lại, lái xe rời đi, trong đầu không khỏi xuất hiện lên sự việc vừa rồi, cô và hắn kết hôn chẳng qua là vì hai bên gia đình ép buộc, mà hắn cũng đã từng có bạn gái, thề sống chết chỉ lấy một mình cô ta, nếu vậy, Doãn Lạc Lạc ở bên cạnh hắn chịu không ít khổ sở rồi, bàn tay bất lực siết chặt vào vô lăng, toàn thân tản ra khí nóng hừng hực.


Ngày thứ hai trôi qua, cô mệt mỏi đón xe đến công ty.


Nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, có chút không muốn bước vào.


Nhưng bàn tay vừa chạm vào nắm cửa, lại bị âm thanh mờ ám bên trong truyền tới, trái tim đột nhiên co rút dữ dội, mặc dù biết hắn đào hoa phong lưu, thế nhưng cánh cửa hơi hé mở, một màn bên trong lại làm nước mắt cô chảy nhiều hơn, nhìn hai thân thể triền miên sít xao, lòng cô đau thắt đến tê liệt, hơi thở mỏng manh, âm thanh ở cuống họng cứ nghèn nghẹn khiến cô khó chịu xoay người rời đi, lúc đi vô tình không để ý đâm thẳng vào lồng ngực một người, cô cúi gầm mặt liên tục xin lỗi, một khắc cũng không dám ngẩng đầu lên chỉ sợ nước mắt kia làm cho người ta sợ hãi.


" Thư ký Doãn, cô sao vậy? Phòng làm việc ở hướng kia cơ mà" Đông Lăng Vũ thấy cô vội vàng đi ra liền khó hiểu, hôm nay có chút công việc nên anh đến trễ, sự tình cũng không có biết cái gì đang diễn ra cả.


"Tôi không sao. Xin lỗi anh, Đông Lăng Vũ" sau đó liền chạy trối chết rời khỏi công ty, đến một con hẻm nhỏ, cô vô lực tựa vào, ngồi bệt xuống mặt đất.


Cảm thấy toàn thân không thể thở nổi nữa, mọi giác quan trên cơ thể giống như đang bị hàng ngàn con kiến cắn mòn, đau nhức âm ỉ.


Cô đưa tay lên siết chặt cổ áo, nức nở khóc thành tiếng, đôi mắt ửng đỏ đến dọa người.


Cô biết không thể yêu hắn, lại càng không có tư cách ghen tuông, nhưng, nhưng mà trái tim cô cứ đau đớn không thôi.


Đông Lăng Vũ định xông vào phòng hắn, lại bất ngờ nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi tức giận hét lớn.
" Tiêu Nhất Hàn, cậu là đang làm cái gì trong này"


Nghe âm thanh ngoài cửa, hắn đột nhiên dừng lại động tác, kéo khóa quần lên như cũ, trực tiếp đem thân thể người phụ nữ kia đẩy té.


" Cút"


Người phụ nữ kia lắp bắp kinh hãi một phút trước còn đối xử nhiệt tình như lửa với cô, giây sau liền đem cô đẩy té, đặc biệt xấu hổ khi bị người khác nhìn thấy toàn thân nhục nhã của mình, sợ hãi nhặt quần áo lên mặc rồi run rẩy rời khỏi.


" Vào đây làm gì?" hắn mở miệng, nhàn nhạt rút điếu thuốc ra châm lửa, cũng không quan tâm người đàn ông kia đang hừng hực lửa giận, đáng buồn thay cho Doãn Lạc Lạc, lại gả trúng người đàn ông máu lạnh, vô tình như Tiêu Nhất Hàn, cô lương thiện thật thà như thế, đáng lẽ nên có được cuộc sống hạnh phúc, để anh chống mắt lên xem người anh em tốt của anh hối hận thì sẽ có bộ mặt đáng thương như thế nào.


" Vừa nãy Doãn Lạc Lạc đi vào, cậu có biết không?"


" Hửm. Cô ta đi vào liên quan gì tới tôi" lạnh lùng buông ra một câu hờ hững, một chút liên quan tới hắn cũng không hề có, chẳng lẽ người anh em tốt của hắn cũng bị cô ta dở trò che mờ con mắt, nên mới nói tốt cho cô đến vậy, trong lòng không khỏi cười lạnh.


" Tiêu Nhất Hàn, rốt cục cậu muốn như thế nào? Cô ấy, haizzzz" mệt mỏi không nói thành lời, anh bất lực vỗ mạnh vào trán mình, lập tức bước ra đem cánh cửa đóng mạnh lại.


Bên trong chỉ còn mùi thuốc lá bao trùm, tiếng gió nhẹ nhàng xuyên thấu vào tấm rèm.


Tiêu Nhất Hàn vác chéo hai chân vào nhau, trầm mặc không động đậy. Hắn chính là vô tình muốn làm như vậy, yêu hắn, nhất định cô không nên có tư tưởng đó, làm cô đau lòng chính là điều hắn muốn, phải tuyệt tình khiến cô thương tổn, không bao giờ dám yêu hắn nữa, nhưng tại sao làm được rồi, trong lòng lại gào thét mạnh mẽ đến vậy, lại có chút không đành lòng.
Đem điếu thuốc cháy dở bóp chặt lại, một chút rát bỏng cũng không hề cảm nhận được.


Tận thâm tâm hắn dường như bộc phát một thứ vũ khí nhọn bén, mang tên lạnh lùng, không ngừng ép bức cô khiến cô chết trong sự đau đớn do chính hắn sắp xếp.


Cứ như vậy, dần dần khoảng cách hai người càng lúc càng xa, không thể chạm đến gần nhau thêm một chút.
Cứ như vậy, mọi thứ tồn tại về cô lập tức bị hắn phá bỏ, từ từ tiến thoái lưỡng nan, không có gì thay đổi được.