Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 26: Cảnh Cáo






Từng giây phút trôi qua cứ như quả tạ nặng nề đè lên đôi vai cô, nhìn gương mặt sát mình đến vậy, cô lúng túng không biết phản ứng như thế nào, nhất thời quên mất kháng cự.


" Anh bỏ tôi ra trước đã" cô nhẹ nhàng mở miệng, chỉ sợ động đậy một cái liền hôn trúng môi hắn, nên cô vẫn giữ nguyên tư thế bị hắn khắt khao ôm chặt trong lòng, trái tim non nớt theo hơi thở nóng bỏng của hắn liên tục đập mãnh liệt.


" Tôi đi làm, ở nhà đừng tự ý đụng vào đồ của tôi" sau đó buông eo cô ra, nhã nhặn đút tay vào túi quần, lái xe rời khỏi.


Doãn Lạc Lạc đem tay đặt lên lồng ngực, khẽ thở ra một hơi, may quá hắn đi rồi, không thì dọa cô chết mất.
Cô ra ngoài đón taxi đi siêu thị mua đồ ăn, lại không ngờ tới cũng gặp Lương Hạ Minh chỗ này, anh mỉm cười nhìn cô, cô chỉ gật đầu đáp trả lại, sau đó nhìn hộp đồ ăn trên kệ tủ cao lớn, cô kiễng chân lên với, nhưng dù có kiễng cỡ nào cũng không thể lấy được hộp đồ phía bên trên, bỗng có một thân thể cao lớn chắn ngang cô, đem chiều cao to lớn kia phủ toàn bộ cơ thể cô, với tay một cái, hộp đồ ăn liền nằm gọn trong tay anh.


" Em muốn lấy cái này?" Lương Hạ Minh chìa tay ra đem hộp đồ ăn nhét vào tay cô, vẫn nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ nhìn cô không rời mắt.


" Cám ơn anh" cô xấu hổ nhìn anh, sau đó bỏ hộp đồ ăn vào trong xe đẩy, đi đến giang hàng khác lựa chọn, không khỏi thắc mắc nhìn người đàn ông đang đi phía sau mình " Anh cũng mua đồ sao?"


" tôi đến đây kiểm tra một chút thôi, đây là một nửa số tiền tập đoàn Lương Thị đầu tư mà" Lương Hạ Minh vẫn nhàn nhã đi theo cô phía sau, thật ra sáng sớm anh chỉ muốn đến đây kiểm tra một chút liền rời đi, may mắn lại gặp được cô ở đây, hiện tại anh vẫn chưa muốn đi liền.


" Vậy sao? Tôi thấy anh cũng nhàn nhã quá đi, công việc tốt như vậy, nằm mơ cũng thấy thích" Cô nhìn anh mỉm cười, con mắt linh hoạt khẽ chớp động vài cái, vui vẻ trêu chọc anh.


" Nếu em thích, chi bằng để tôi đưa em đi ăn tối"


" Tối nay?" Doãn Lạc Lạc ngẩn người nhìn anh, nhìn người đàn ông trước mặt vẫn bộ dáng điềm đạm quan sát cô, dù vậy cô cũng không thể nhận lời, nghĩ đến nếu để hắn biết được, lại không biết đến hắn sẽ lại đem gia đình cô ra uy hiếp tới mức nào?


Nhưng nhìn ánh mắt anh lúc này, có một chút vui mừng, còn có cả chờ mong, cô muốn mở miệng từ chối nhưng lại nhớ đến bộ dạng dịu dàng của anh, Doãn Lạc Lạc vẫn là có chút không nỡ khiến anh mất hứng " Được, vậy tối gặp"


Cô mỉm cười nhìn anh, sau đó đẩy xe đến quầy tính tiền, trở lại căn biệt thự đem túi đồ ăn to nhỏ cất gọn trong tủ lạnh.


Nằm trên ghế sofa cô buồn chán đem đống sách vở ra xem, không biết bản thân đã ngủ quên lúc nào, lúc giật mình tỉnh dậy đã là 6h chìu, cô hấp tấp đem đống sách vở sắp xếp ngay ngắn vào ngăn tủ, đem quần áo sạch sẽ mặc vào người rồi bắt taxi đến điểm hẹn.


Trước mặt cô là nhà hàng Pháp nổi tiếng ở thành phố S, bên trong trang trí bối cảnh gọn gàng, không kém phần sang trọng, cô thấy anh đã ngồi gọn trên ghế nhìn hướng cô vẫy tay.
Doãn Lạc Lạc bước tới kéo ghế ngồi xuống, xấu hổ nhìn anh " Xin lỗi, tôi tới trễ"


" Không sao? Chỉ cần em không quên đến đây ăn bữa tối với tôi là được, những chuyện khác không đáng lo" giọng nói trầm ổn, ôn nhu vang lên khiến cô không khỏi xúc động, giá như Tiêu Nhất Hàn cũng một lần giả vờ dịu dàng với cô cũng được, nhưng sự thật là hắn sẽ không thể từ một ác ma hung ác mà trở thành một thiên sứ dịu dàng được, cô sao có thể quên mất điều này?


Đồ ăn dọn đầy trên bàn, hương thơm nức mũi phủ kín trên gương mặt rực rỡ kia, Lương Hạ Minh nhếch miệng cười trêu cô, cũng tiện tay gắp đồ ăn tỉ mỉ đặt vào chén cho cô " Em xem, nước miếng chảy rớt xuống đồ ăn hết rồi kìa"


Cô xấu hổ cười cười nhìn anh, khóe miệng giật giật vài cái, liền đem chén đồ ăn Lương Hạ Minh mới gắp cho cô chăm chú nhai từng thứ một.


Ngoài cánh cửa, hai thân ảnh một nam một nữ tiến vào trong, bàn tay người phụ nữ như keo dính bám chặt lấy tay người đàn ông, bộ ngực cọ sát vào cánh tay cường tráng của hắn dường như đang cố khiêu khích tầm mắt những người xung quanh.


Tiêu Nhất Hàn ngồi xuống, vác hai chân chéo lên nhau, hờ hững nhìn người phụ nữ trước mặt, phụ nữ với anh mà nói chỉ là thứ đồ chơi rẻ tiền, ngoại trừ Uyển Hạ Nhi, tim hắn hoàn toàn như vết chai sạn, không để tâm đến ai.


Bất ngờ ánh mắt hắn ngẩng lên, nhìn người phụ nữ đối diện đang vui vẻ cùng người đàn ông kia ăn uống, hình ảnh ngứa mắt lại vô tình đâm thẳng vào lồng ngực hắn, không biết phản ứng của mình lúc này bị làm sao?


Dường như toàn bộ xung quanh giống như không khí, mà ánh mắt hắn lại chỉ vì cô mà nhìn chằm chằm, đáy lòng bỗng xẹt qua tia âm u, đứng phắt người dậy, tiến hướng cô bước thẳng tới, người phụ nữ đi cùng hắn cũng ngạc nhiên đứng dậy nắm lấy cánh tay hắn bước theo, Tiêu Nhất Hàn cũng không thèm quan tâm, cái hắn để tâm nhất chính là người phụ nữ đáng chết kia.


" Tiêu Nhất Hàn" Lương Hạ Minh nhìn người đàn ông đứng cách xa hướng bọn họ đang đi tới, liền mở miệng nói, mà cô nghe tên hắn trong miệng Lương Hạ Minh gọi tới, bất giác cau mày quay phắt lại đằng sau.
Chỉ thấy dáng vẻ cao lớn uy nghiêm, tĩnh mịch đến dọa người đang đứng phía sau lưng cô, bàn tay gắt gao nắm chặt lại, miệng không dư thừa lời nói.


" Qua đây"


Doãn Lạc Lạc khó hỉu, không biết hắn lại làm sao? Rõ ràng hắn cũng đi ăn, mà cô cũng đi ăn, hắn lại ở đây nổi giận cái gì chứ?


" Không qua" cô lắc đầu từ chối, nhìn người phụ nữ đi cùng hắn, thân thể gợi cảm quyến rũ, còn dựa sát vào thân thể hắn, cô không tức thì thôi hắn tức cái gì?

" Đừng để tôi đổi ý" hắn lập lại câu nói lạnh như băng, không để ý đến người đàn ông kia, người phụ nữ bên cạnh hắn cũng một phát dựt cánh tay ném qua một bên, tâm tư cô đang vui vẻ vì hắn mà trở nên trầm xuống, cô quay sang nhìn Lương Hạ Minh mở miệng lí nhí " Xin lỗi anh"


Sau đó đứng dậy bước tới chỗ hắn, đối diện với gương mặt cực kỳ tàn khốc của hắn vào lúc này, cả người cô chỗ nào cũng trở nên khó chịu, hắn ở bên ngoài âu yếm người này đến người kia, mà cô chỉ có danh chính ngôn thuận đi ăn một bữa lại bị hắn lôi về.


" Tiêu Nhất Hàn, tôi không nghĩ đến anh lại có sở thích tranh dành phụ nữ đến vậy?" Lương Hạ Minh cũng đứng lên đi về phía cô, đưa tay kéo lại, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi tay anh đang kéo tay cô, nụ cười chợt vẽ lên một đường vòm cung cực ma mị.


" Không phiền đến Lương tổng anh nhọc lòng quan tâm đến người phụ nữ của tôi như vậy" sau đó trực tiếp thô bạo kéo mạnh cô về phía mình, mặc kệ người phụ nữ kia gào thét gọi hắn như thế nào? Hiện tại hắn chỉ cảm thấy phẫn nộ ngút trời, đem thân thể nhỏ bé im lặng không tiếng động trong người lôi ra bên ngoài kéo mạnh về hướng xe ném cô vào bên trong.


Doãn Lạc Lạc có thể cảm nhận toàn thân hắn tỏa ra mùi nguy hiểm, cô nhất thời ngồi im không nhúc nhích, nghĩ đến việc hắn sắp sửa làm với mình, cô bất giác sợ hãi thu người ngồi gọn vào ghế phụ, để mặc người đàn ông anh tuấn kiêu ngạo đang tức giận lái xe với vận tốc cực nhanh, bầu không khí im ắng đến đáng sợ, dường như cả hai đều không biết mở miệng nói như thế nào? Chợt đã thấy hắn mặt lạnh mở cửa đem cô kéo mạnh vào trong biệt thự, lúc này cô mới chợt giật mình hoảng hốt hét lớn " Buông tôi ra"