"Cậu năm Tống, cậu hai Mạnh, cậu cả mời hai cậu xuống dưới nói chuyện ạ."
Giọng Vãn Lan lanh lảnh, hai người trong phòng đều nghe rõ ràng, Mạnh Đình Tĩnh đang do dự trong bụng, Tống Ngọc Chương bị y bóp cổ thế mà thủng thỉnh truyền xuống một câu: "Đến liền."
Mạnh Đình Tĩnh ngay lập tức trợn mắt với Tống Ngọc Chương.
Cái bộ Tống Ngọc Chương vẫn như cũ, cười, chẳng qua cười vô cùng bất đắc dĩ: "Xuống trước đã, anh cả gọi chúng ta, có chuyện thì để sau hẵng nói."
Mạnh Đình Tĩnh khó có thể tin được Tống Ngọc Chương lại bình tĩnh như vậy, song cũng đúng, nếu tên này không có chút lòng dạ, làm sao mà dám nhận cái tên "Tống Ngọc Chương", bình chân như vại không lộ chút sơ hở, lúc còn ở bến tàu đối đáp trôi chảy với Tống Minh Chiêu, không hề lỡ miệng.
Mạnh Đình Tĩnh sắc mặt biến đổi, cuối cùng cũng xắn áo buông tay.
Xiềng xích gỡ bỏ, Tống Ngọc Chương xoa cổ, không cảm thấy đau, ngược lại nhịn không được mà cười lên.
Sắc mặt Mạnh Đình Tĩnh không tốt: "Cậu cười cái gì?"
"Thế anh bóp cổ em làm chi?"
"Tôi hỏi cậu thì cậu trả lời!"
Tống Ngọc Chương buông tay, hắn ngắm cơn tức chưa nguôi trên gương mặt Mạnh Đình Tĩnh, không cười nữa, nét mặt đứng đắn: "Em cười..." Hắn vừa nói vừa bước đến cửa, kéo cánh cửa ra mới nói hết câu: "Em cười vì lúc anh tức giận trông rất xinh đó."
Tống Ngọc Chương nói xong liền chuồn, đi xuống nhẹ nhàng mà thong dong, vừa xuống lầu vừa lắc đầu, tên mặt hoa da phấn kia chẳng biết nổi điên cái gì, là vì giận hắn lúc trên thuyền nhầm lẫn mối quan hệ của hai người, lời lẽ cử chỉ mạo phạm cái gì chăng? Nhưng cũng chưa tới mức đó chứ? Lúc trên thuyền cũng có giận đâu nhỉ? Bỗng dưng giận tới sôi gan như vậy... là ý gì đây?
Tống Ngọc Chương xuống dưới lầu, theo lời người ở đi tới phòng khách, người nhà họ Tống đều đủ, còn dư thêm một người phụ nữ xinh đẹp, ngồi nghiêng về phía Tống Tấn Thành.
"Chị dâu chú."
"Chào chị dâu."
Mạnh Tố San thấy Tống Ngọc Chương bỗng ngẩn ngơ, nàng lấy lại tinh thần, kìm không đặng mà đỏ mặt: "Chú là chú năm sao? Trông thật đẹp."
Tống Ngọc Chương đang chủ trương nguyên tắc kiệm lời, chỉ cười và nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống chỗ trống dành cho hắn.
"Đình Tĩnh đâu?" Tống Tấn Thành ngó sang hành lanh quanh co.
Tống Ngọc Chương vẫn không nói một lời, người ở rót trà cho hắn, hắn nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."
"Anh Đình Tĩnh lên lầu nói với chú cái gì?" Tống Minh Chiêu hỏi.
"Không nói gì hết."
Tống Minh Chiêu cười cười: "Coi bộ hai hôm trên biển chú với anh Đình Tĩnh thân thiết đó nhỉ, anh ấy vừa đến liền tìm chú."
"Phải không?" Tống Tề Viễn vắt chân, liếc Tống Ngọc Chương: "Chú năm nhanh như vậy đã kết bạn rồi à."
"Ai làm bạn với cậu ta."
Giọng Mạnh Đình Tĩnh vang trong không khí, cả nhà họ Tống cùng nhìn sang, sắc mặt Mạnh Đình Tĩnh bình thường, cười với bọn họ: "Tôi hẳn là ân nhân cứu mạng của cậu ta chứ nhỉ?"
"Đình Tĩnh, em đó..." Mạnh Tố San cười ra tiếng.
Mạnh Đình Tĩnh mặt mày không biến sắc ngồi xuống bên cạnh Tống Ngọc Chương, dường như hai người "vẫn chưa nói gì" trên lầu: "Anh Ngọc Chương, anh nói có đúng không?"
Tống Ngọc Chương tay nâng chén trà, khẽ gật đầu: "Anh Đình Tĩnh nói gì cũng đúng."
Xem ra quan hệ của Tống Ngọc Chương và Mạnh Đình Tĩnh rất tốt, nói là gọi hai người xuống nói chuyện, ấy mà Tống Ngọc Chương lại làm nền, còn Mạnh Đình Tĩnh trở thành vai chính.
"Anh nghe nói cậu còn cứu được con trai nhà họ Trần."
"Đúng thế, cậu ta từ Pháp về, cũng ngồi tàu Mẫu Đơn."
"Vậy thì trùng hợp quá rồi đó, tính ra cậu đã cứu em rể tương lai của mình rồi."
"Còn chưa đâu vào đâu, nói không chừng."
Mạnh Đình Tĩnh bắt chéo chân, mũi chân có vẻ hơi cọ vào ống quần Tống Ngọc Chương: "Anh Ngọc Chương, anh nói xem?"
Tống Ngọc Chương tới giờ vẫn giữ thế cầm chén trà như cũ, nghe lời ấy mà vẫn không nhúc nhích: "Chuyện duyên phận thì đành gửi gắm ông tơ bà nguyệt thôi."
Sau khi tán gẫu vài câu, thời gian cũng không còn sớm nữa, Tống Tấn Thành muốn tiễn khách, Mạnh Đình Tĩnh hiển nhiên khước từ, bỗng nhiên Tống Ngọc Chương nói rằng: "Anh cả, để em tiễn cho." Hắn nhìn sang Mạnh Đình Tĩnh, nụ cười ấm áp rộng rãi: "Chung quy vẫn là ân nhân cứu mạng của em."
Nhà họ Tống rộng, nơi đỗ xe cách phòng khách rất xa, Tống Ngọc Chương đi bên cạnh Mạnh Đình Tĩnh, chân dẫm nhẹ lên bãi cỏ, lòng hắn hơi đau: "Anh Đình Tĩnh."
Mạnh Đình Tĩnh ngó lơ hắn.
"Anh vì Trần Hàn Dân mà giận em sao?"
Tống Ngọc Chương đưa mắt sang người ta, trong đêm tối góc nghiêng của Mạnh Đình Tĩnh vẫn cứ lạnh như băng.
"Anh Đình Tĩnh ơi?"
Mạnh Đình Tĩnh không nói một lời, sải bước cực nhanh về phía trước, mãi đến lúc ở trước xe, y mới quay đầu, ánh mắt dính chặt trên mặt Tống Ngọc Chương, tựa như muốn đóng dấu gì đó lên mặt hắn: "Sáng ngày mai mười giờ, tôi tới đón cậu."
Tống Ngọc Chương trầm mặc một lúc, khom người kéo cửa xe dùm y: "Hay là em đón anh."
Mạnh Đình Tĩnh nói: "Chớ nói nhảm, mười giờ."
Tống Ngọc Chương thừa nhận bản thân đúng là có hơi "hư hỏng", đối với kiểu cậu ấm cao ngạo này ấy, hứng thú của hắn luôn ngóc đầu để đi ghẹo một phen, hắn mím nhẹ môi dưới, cười như có như không nói rằng: "Nếu em không nghe theo thì sao."
Mạnh Đình Tĩnh tái mặt, giận mình không thể lập tức nắm cổ áo Tống Ngọc Chương dúi vào trong xe, sau đó trực tiếp chở cậu ta ra bến tàu, quăng trở lại vào biển.
"Cậu dám?" Mạnh Đình Tĩnh lạnh lùng nói.
Nụ cười Tống Ngọc Chương càng thêm rõ: "Ừ, em không dám."
Được cậu ta nhượng bộ, ấy mà Mạnh Đình Tĩnh chẳng biết sao vẫn không có cảm giác chiếm thế thượng phong, y luôn cảm giác rằng Tống Ngọc Chương đang trêu đùa y, cơn phẫn nộ của y càng thêm bừng bừng, Tống Ngọc Chương có vẻ càng thêm thích thú.
Cái thằng này đúng là không biết trời cao đất dày!
Lồng ngực Mạnh Đình Tĩnh cuồn cuộn, lúc gần lên xe bỗng không nhịn được, trừng mắt với Tống Ngọc Chương.
Tống Ngọc Chương mỉm cười mở cửa xe cho y: "Anh Đình Tĩnh, hẹn gặp lại nha."
Hắn vừa nói xong sắc mặt Mạnh Đình Tĩnh lại méo mó, nom như muốn nhảy xuống cửa xe bóp chặt hắn, Tống Ngọc Chương thấy bộ dạng giận dỗi của y, nhịn không được mà cười lên.
Cười này là cười đến nỗi Mạnh Đình Tĩnh gần như trắng đêm không ngủ, trằn trọc trên giường, sôi gan ứa máu cho rằng mình như thằng hề.
Sáng hôm sau, Mạnh Đình Tĩnh không ăn nổi một mụn cơm, mặt mày nặng trịch như đeo chì, mang cái bụng rỗng ra bến tàu, ở bến tàu không gì mà không chửi, ngay cả mấy chú chim nước bên bờ đều bị y chửi bỏ chạy luôn.
Sau khi thoải mái trút ra hết cơn tức anh ách, Mạnh Đình Tĩnh ngồi trong phòng làm việc ăn bánh nướng đường, tay nghề bác thợ gần bến rất tuyệt, bánh nướng vừa giòn vừa mỏng, nước đường kèm với mè rang, cắn một miếng là giòn tan.
Thực ra mà nói, y rất có thể không cần cáu như vậy.
Bốn anh em nhà họ Tống, ai mà nhìn cho ra được cái thứ kia không phải em trai thật?
Vì vậy vốn không nên trách y, thằng khốn kia rất biết ra vẻ, nếu y không nói thì không chừng chẳng ai nhìn ra được.
Mạnh Đình Tĩnh ăn bánh nướng một cách từ tốn, thầm nghĩ y không nói thì có sao đâu, tên "Tống Ngọc Chương" nhảy nhót chẳng được mấy ngày, mấy anh em nhà họ Tống cũng sẽ lần lượt trù dập chết cậu ta, suy cho cùng chẳng phải anh em của y, cũng có phải ăn cơm nhà họ Mạnh của y đâu.
Nhưng lỡ đâu đồ khốn này lòi đuôi, y ắt phải mất mặt theo, họ Tống nhầm máu mủ ruột rà thì nhỏ, còn cậu hai Mạnh y làm chuyện hồ đồ thì to.
Hay là tìm một cái cớ, đưa cậu ta ra vùng ngoại ô xử lý là được, bây giờ loạn như vậy, súng đạn lấy mạng người cũng là chuyện thường tình, dù sao nhà họ Tống luôn mong sao không có người này, sẽ không có ai để ý cả.
Chuyện này được sắp đặt rõ ràng cũng không thể quá nửa vời, lần này không thể lại xuất hiện biến cố được, Mạnh Đình Tĩnh cầm khăn tay chùi váng đường dính đầy trên miệng, giành lấy cơn yên lòng giữa tưởng tượng đầy ác ý trong đầu, nở ra nụ cười ngọt ngào đẹp đẽ tựa như bánh đường.
Cho dù đã muốn âm thầm diệt trừ Tống Ngọc Chương, Mạnh Đình Tĩnh vẫn đi đến nhà họ Tống đón người như cũ, không hề đến trễ một chút, y không xuống xe mà sai tài xế đi gọi người ta, tài xế chạy đi vào vun vút, đợi một lúc lại chạy vun vút trở ra: "Cậu chủ, Vãn Lan nói cậu năm không có nhà, mới sáng sớm đã ra ngoài rồi."
Mạnh Đình Tĩnh lạnh mặt, không cảm thấy tức giận, kỳ quái, rồi bình tĩnh nói: "Vậy thì về bến tàu đi."
Trên đường trở về, linh hồn Mạnh Đình Tĩnh tựa như chết lặng, trong lòng chốc chốc nổi sấm, chốc chốc lại có dao cùn cứa vào, chính là không còn sức để giận sau một cơn tức đỉnh điểm.
Khiến cậu ta chết.
Hơn nữa phải khiến cậu ta chết tức tưởi.
Ánh mắt Mạnh Đình Tĩnh kiên định dừng ở khoảng không, có vẻ như nghĩ quá hoá điên.
"Này—-"
Tài xế ở phía trước bỗng nhiên hô lên: "Cậu chủ, cậu nhìn bên kia có phải là cậu năm không?!"
Mạnh Đình Tĩnh như cú mèo trong đêm, vô cùng thận trọng nhìn về phía tài xế chỉ.
Sắp ban trưa, bến tàu náo nhiệt hơn rất nhiều so với buổi sáng, có thuyền cập bến, có thuyền rời cảng, trên bến tàu công nhân đang dỡ hàng, cởi trần khiêng vác từng thùng một, có một bóng người cao ráo mảnh khảnh đứng giữa những công nhân đang bốc vác hàng đến rám nắng, cậu ta đang đứng nói chuyện với người khác, còn đỡ lấy hàng hoá từ một trong những công nhân đó, vác nó lên vai, sau đó mỉm cười.
"Tôi sao so được với các anh, chẳng qua tôi cũng có chút sức."
Tống Ngọc Chương vừa cười vừa cùng những công nhân dỡ thùng hàng bằng gỗ trên vai xuống, hắn phủi phủi bụi trên tay, quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Đình Tĩnh đang đứng cạnh xe, vẫy vẫy tay với y.
Sắc mặt Mạnh Đình Tĩnh u ám làm ngơ, quay đầu đi về phòng làm việc.
Tống Ngọc Chương chắp tay đi theo sau.
Người trên bến tàu dường như đều đang nhìn bọn họ.
Cậu chủ không hiếm gặp, cậu chủ thịnh nộ càng không hiếm gặp, ấy nhưng theo sau cậu chủ đang thịnh nộ là một cậu con trai cười vừa hiền vừa đẹp, quả thật vô cùng hiếm gặp.
Tống Ngọc Chương thủng thỉnh đi theo sau Mạnh Đình Tĩnh, ngắm dáng người vô cùng phong lưu của Mạnh Đình Tĩnh mà mỉm cười, cảm thấy người ấy tựa như một đoá hồng gai, tính thì xấu, còn người thì đẹp.
Đối với kiểu người này, hắn khoái ghẹo, ấy nhưng không khoái ăn cho lắm, sợ lở mồm.
Phòng làm việc của Mạnh Đình Tĩnh ở trên cao, đi lên mấy bậc thang giống như tháp canh trên biển, ngay khi bước vào có một ô cửa sổ lớn, khung cảnh quang đãng mà tươi sáng trên biển đều được thu trọn vào tầm mắt.
"Đóng cửa."
Tống Ngọc Chương sờ tay lên cửa, định đóng, bỗng ngừng động tác, quay đầu lại hỏi Mạnh Đình Tĩnh: "Đóng rồi anh sẽ không bóp cổ em nữa chứ?"
Trong phút chốc, ánh mắt Mạnh Đình Tĩnh tựa như chuồn chuồn đạp nước đậu lên cổ hắn, không để lại dấu vết gì trên đó.
"Sao không ở nhà họ Tống chờ tôi?"
"Mới sáng sớm cùng anh cả đi ngân hàng một chuyến, bất giác quên mất thời giờ, mau về nhà cùng không kịp nữa, em gọi điện thoại đến nhà họ Mạnh muốn báo cho anh một tiếng, người hầu nói anh ở bến tàu, bến tàu gần ngân hàng, em liền vội đến đây để đuổi kịp anh, tiếc thay đã muộn, cứ thế mà bỏ lỡ." Tống Ngọc Chương đóng cửa, nói chuyện từ tốn ung dung, giọng điệu và thái độ đều rất dịu dàng: "Do em không tốt, em bồi tội với anh."
Ngay từ tối qua, Mạnh Đình Tĩnh đã giống như một quả bóng bay bơm đầy cơn bạo nộ vô cùng vô tận, làm sao cũng không thể thoát hơi, sau khi chửi rủa một phen ở bến tàu cũng chỉ là để hạ áp tạm thời, khi đến nhà họ Tống không đón được Tống Ngọc Chương, cơn bạo nộ được chế ngự càng bành trướng gấp nhiều lần, song giờ đây, Mạnh Đình Tĩnh thấy mình có hơi kém cỏi, không biết nói lý, vô duyên vô cớ thấy hơi thoải mái.
Tống Ngọc Chương đến gần y một chút, Mạnh Đình Tĩnh ngửi được mùi hương sạch sẽ trên người cậu ta, mùi sau khi cởi quần áo cũ của y.
"Đình Tĩnh." Tống Ngọc Chương bỏ đi chữ "anh" kia, nhẹ giọng nói: "Đừng giận em mà."
Mạnh Đình Tĩnh đứng đó không nói lời nào, thật lâu, y mới phát ra một tiếng "hừ" mơ hồ từ trong cổ họng.