Tống Mặc Chi Cứu Vớt Thiếu Nữ Si Tình

Tống Mặc Chi Cứu Vớt Thiếu Nữ Si Tình - Chương 2: Mới tới




Anh không ngờ rằng mình còn có thể tỉnh lại, anh vẫn cho rằng kết thúc tốt nhất của mình chính là ngủ mãi không tỉnh lại, mà khi anh mở mắt ra nhìn cảnh xung quanh thì hơi ngẩn ra.



Đây là sao thế này? Nhìn cách trang trí tràn đầy sắc thái cổ điển trong phòng, anh thấy hơi khó hiểu, anh cho rằng dù mình có tỉnh lại, cũng phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện mới đúng, anh cũng sẽ không cho rằng mình chỉ té xỉu một lần thôi thì phòng chăm sóc đặc biệt sẽ đổi cách bài trí thành phong cách cổ điển, đặc biệt là bình hoa trước giường, chỉ nhìn là biết vô cùng xa xỉ, anh đã lăn lộn trong thương trường hơn mười năm, đương nhiên vẫn phải có chút kiến thức.



Còn đang nghi ngờ, cửa phòng mở ra, một cô bé a hoàn mặc áo màu xanh biếc bưng một bồn nước đi vào, nhìn thấy anh liền kinh hỉ nói: “A! Công tử, ngài tỉnh rồi? Thật tốt quá, tôi đi mời phu nhân tới đây ngay.” Nói xong thì a hoàn kia đã đem bồn nước đặt trên cái ghế gần nhất, xoay người chạy ra bên ngoài.



Anh nhìn a hoàn kia tự hỏi tự trả lời sau đó lại biến mất như một làn gió, há hốc mồm, lại cẩn thận không nói tiếng nào. Anh không biết mình bây giờ đang ở nơi nào? Nếu mở miệng hỏi trước, thì lát nữa lúc đàm phán sẽ rơi vào thế yếu.



Nghĩ, anh theo thói quen giơ tay đẩy kính mắt trên mũi, mắt anh bị cận không nặng nhưng anh quen dùng mắt kính để ngụy trang chính mình, cho dù nằm trên giường bệnh cũng vẫn khăng khăng đeo cặp kính gọng vàng của mình. Nhưng khi bàn tay chạm tới sóng mũi lại không sờ trúng cái gì cả. Cái này khiến anh có chút đề phòng, cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện mình có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh vô cùng rõ ràng, chẳng lẽ khi anh hôn mê còn bị người ta mổ mắt cận thị sao? Nghĩ như vậy, anh càng thêm cẩn thận, có thể mang anh ra khỏi phòng bệnh lại còn giải phẫu cho anh, nhất định là có mưu đồ. Nếu không có ý đồ gì thì ai rảnh rỗi sinh nông nổi đi làm những chuyện này?



Đang nghĩ tới đây, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, ngay sau đó, cửa mở ra, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặc trên người trang phục thời cổ bước vào, người này vừa vào tới cửa đã nhào về phía anh mà hô: “Con trai a, con thế nào rồi, thật khiến mẹ lo muốn chết.”



Tiếng hô này khiến anh bị dọa ngây người.....



- Ta là đường ranh giới -




Đợi đến khi người phụ nữ nhỏ tuổi hơn mình lại tự xưng là mẹ của mình kia dẫn theo đám a hoàn, bà vú linh tinh đi hết rồi thì anh mới giơ đôi tay không thuộc về chính mình lên trước mặt mình đánh giá, đây không phải là đôi tay bởi vì bệnh mà gầy trơ xương, lộ rõ gân tay của anh, đôi tay này có làn da khỏe mạnh lại sáng bóng, hình dáng thon dài mà mạnh mẽ. Anh ôm lấy hi vọng cuối cùng, xốc lên tấm chân, cảm thấy thân thể hoàn toàn không suy yếu vô lực như trước. Anh mang giầy vào, cất bước đi tới trước gương đồng, cho dù không nhìn rõ lắm thì anh cũng có thể vô cùng chắc chắn rằng người trong gương không phải là anh của bốn mươi năm qua, xem ra, anh đã sống lại từ cõi chết.



Sau khi xem xét tất cả mọi thứ trong phòng, anh mơ mơ hồ hồ nằm xuống giường. Anh không biết nên miêu tả cảm giác trong lòng mình như thế nào nữa, khiếp sợ sao? Bối rối sao? Giải thoái? Hay vui sướng? Những cảm xúc này dường như đều có, hoặc ít hoặc nhiều, cuối cùng còn có một loại cảm giác thật kỳ quái, bởi vì anh tìm được một quyển sách ở đầu giường, bên trong viết những câu ghi chú của chủ nhân cơ thể này, lý do mà anh có thể xác định là do chủ nhân cơ thể này viết là vì cơ thể này có cảm giác quen thuộc khó có thể miêu tả với nó, còn điều khiến anh cảm thấy quen thuộc lại chính là dòng chữ ký cuối cùng - Mộ Dung Phục.




Tin rằng người hiện đại đều thấy cái tên này quen quen, “Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung” mà, cho dù không thể nhớ hết toàn bộ nội dung của Thiên Long Bát Bộ thì hai câu này cũng có rất ít người không biết. Nếu chỉ là cái tên Mộ Dung Phục thôi cũng không đủ làm anh khiếp sợ, nhưng người phụ nữ tự xưng là mẹ anh kia lại nói cái gì mà “Con phải nhớ lấy lời răn của tổ tiên, phải cố gắng vì sự nghiệp vĩ đại là phục hưng nước Đại Yến”, điều này khiến người ta không thể không hoài nghi, có phải là mình đã trở thành tên Mộ Dung Phục xúi quẩy kia không, dù sao thì anh cũng đã chết mà sống lại, xuyên qua thành Mộ Dung Phục cũng không phải là chuyện rất đáng kinh ngạc đúng không?



Bởi vì đã qua nhiều năm nên anh cũng đã quên nội dung cụ thể của Thiên Long Bát Bộ, nhưng vẫn nhớ tên Mộ Dung Phục này hình như có huyết thống hoàng thất gì đó, vẫn luôn muốn phục hưng đất nước Đại Yến của hắn ta, bây giờ anh lại trở thành chủ nhân của thân thể này, phục quốc linh tinh là khỏi cần nghĩ đến đi, không có thuộc hạ, chỉ dựa vào đám người trong giang hồ hồ đồ này mà muốn xây dựng lại quốc gia, phủ định triều đình đương thời sao? Vậy cũng không chỉ là ý nghĩ đơn thuần thôi đâu. Hơn nữa, cho dù có lính có tướng, anh cũng đã qua cái tuổi muốn tạo dựng sự nghiệp rồi, sự nghiệp kiếp trước của anh không to lớn sao? Kết quả thì sao? Ha ha, khi chết cũng có mang được cái gì không? Đều con mẹ nó bỏ không.



Nghĩ vậy, Mộ Dung Phục [sau này chỉ gọi là Mộ Dung Phục] gác tay lên trán, nằm ở trên giường bắt đầu suy nghĩ con đường sau này. Anh cũng không thèm nhớ tới đám người thân lòng lang dạ sói ở kiếp trước nữa, nhưng nghĩ như thế này thì thấy anh cũng thật thất bại, đi tới thế giới này, lại không có một người nào ở thế giới ban đầu có thể khiến anh nhớ thương. Anh quyết định, đời này nếu có sinh con cũng nất định phải tự mình dạy dỗ, để tránh lại nuôi một con trong tay áo, chỉ biết yêu thương mẹ của nó.



Ảo tưởng xong, anh bắt đầu cẩn thận ngẫm lại bộ tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ này. Nhưng suy nghĩ hồi lâu, anh cũng chỉ nhớ Mộ Dung Phục có cô em họ Vương Ngữ Yên, cô này yêu Mộ Dung Phục thắm thiết nhưng cuối cùng vẫn gả cho Đoàn Dự. Những nhân vật chính kia anh vẫn còn nhớ rõ nhưng rốt cuộc là vì sao họ quen biết nhau thì anh đều đã quên, thật sự là đã lâu lắm rồi, hơn nữa là khi đi học anh mới có rảnh xem tivi, còn lại thì luôn dốc sức làm việc, làm sao có thời gian xem một bộ Thiên Long Bát Bộ được cải biên n lần a? Mà anh nhớ rõ nhất ngoại trừ cảnh Kiều Phong tự sát chính là Mộ Dung Phục ở cuối tác phẩm đã bị điên. Dù sao cũng là một người từng làm mưa làm gió trên giang hồ, nhưng lại nhận được kết cục thảm như vậy, thật khiến người ta cạn lời. Nhưng bây giờ anh mới chính là tên Mộ Dung Phục xúi quẩy kia, anh tự đặt cho mình mục tiêu đầu tiên: Rời xa giang hồ, kiên quyết không giẫm vào vết xe đổ nữa.