Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi!

Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi! - Chương 182: Yêu tôi khó khăn đến vậy sao…




"Vãn Tình, nghe lễ tân nói có người ở dưới lầu tìm em."



Lúc Vãn Tình từ phòng in đi ra, một đồng nghiệp cười mờ ám nói với cô.



"Có phải chính là anh đẹp trai Lục Yến Tùng lần trước đã tuyên bố em là bạn gái trên ti vi không? Chị đoán nhất định là anh ta rồi. Em mau xuống đi, những tài liệu này cứ giao cho chị là được rồi." Đồng nghiệp kia nhiệt tình đón lấy sấp tài liệu trong tay cô.



Vãn Tình thoáng sửng sốt.



Lúc Yến Tùng? Anh ấy thực sự tới công ty tìm mình sao?



Suốt nửa tháng nay cô không nhận điện thoại của anh, hơn nữa vì để tránh anh, cho dù chú Lục có gọi điện bảo cô và Thiên Tình đến ăn cơm, cô cũng từ chối, nói hôm khác sẽ tới.



Cho nên, nửa tháng này, cô chưa từng gặp Lục Yến Tùng.



Cô nghĩ, Lục Yến Tùng hẳn là đã từ bỏ mình rồi.



Dù sao...



Một người kiêu ngạo như anh sao có thể bám mình không rời như thế?



Nhưng...



Hôm nay có đúng là anh không?



Trong lòng bỗng xôn xao mong đợi, nhưng cô không có ý định xuống gặp anh.



"Vãn Tình, sao còn ngẩn người ra đó? Còn không mau đi đi?" Đồng nghiệp cười đẩy cô.



Lúc này cô mới hoàn hồn, không đi xuống lầu mà lấy lại tài liệu trong tay đồng nghiệp, "Tài liệu này cứ để em đưa cho tổng giám đốc."



"Không xuống đó sao?"



“Lục Yến Tùng không phải bạn trai em!" Vãn Tình khẽ cười giải thích.



"Không phải á? Giấu hoài! Người sáng mắt ai nhìn cũng đều thấy được đó cô. Tuyên bố trước giới truyền thông như vậy, còn không phải sao?"



Vãn Tình không nhiều lời giải thích nữa, vì có một số chuyện dù có nói thế nào người khác cũng không tin.



Gọi điện thoại xuống quầy lễ tân căn dặn mấy câu xong cô mới mang tài liệu vào phòng tổng giám đốc.



***



Lục Yến Tùng bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, yên lặng chờ đợi bóng dáng quen thuộc xuất hiện.



Nhưng...Vãn Tình không có xuất hiện mà người đến là nhân viên lễ tân.



"Xin lỗi anh. Người trên kia nói cô Cảnh Vãn Tình hiện tại không có ở công ty." Người kia nói lại với Lục Yến Tùng những lời Vãn Tình đã dặn.



Dường như sớm đoán được cô ta sẽ nói như thế, vẻ mặt Lục Yến Tùng cũng không có gì là kinh ngạc, chỉ gật đầu nhướn mày nhìn cô, không nhanh không chậm nói: "Biết rồi. Gọi điện cho tổng giám đốc của cô, hỏi anh ta xem bây giờ có rảnh không."



"Nhưng muốn gặp tổng giám đốc cần phải có hẹn trước ạ..." Dáng vẻ của nhân viên lễ tân có chút áy náy.



"Tôi tên Lục Yến Tùng, muốn nói vài lời với tổng giám đốc của cô." Lục Yến Tùng thản nhiên ngắt lời nhân viên kia.



Cô nhân viên thoáng sửng sốt.



Lục Yến Tùng...



Cái tên này, chỉ cần là người có chút quan tâm đến giới giải trí, hẳn là sẽ vô cùng quen thuộc.



"Anh Lục, phiền anh đợi một lát, tôi sẽ lập tức gọi điện."



"Được." Lục Yến Tùng gật đầu, ung dung tiếp tục chờ đợi.




Cảnh Vãn Tình...



Em giỏi lắm, dám tránh mặt tôi!



Lần này tôi muốn xem thử em còn trốn đường nào nữa!



**



Vãn Tình mang báo cáo quý vào phòng tổng giám đốc.



Tổng giám đốc vừa lật một trang, còn chưa kịp xem thì có điện thoại, sau khi nghe xong liền vội vã đứng dậy.



"Sao thế ạ? Tổng giám đốc có việc gấp hay sao?" Vãn Tình nhìn tổng giám đốc của mình.



"Có khách quý tới chơi, bây giờ tôi phải đích thân xuống dưới lầu tiếp đón. Báo cáo cứ đặt ở đây đi."



Nhìn dáng vẻ vội vàng kia, xem ra là một ông chủ lớn nào đó.



"Vâng, tôi sẽ đi pha trà mang trà đến ạ." Vãn Tình chu đáo nghĩ.



"Ừ, đi đi!" Người kia đáp một tiếng, rồi vội vã ra khỏi phòng làm việc.



Vãn Tình không suy nghĩ nhiều, chỉ đặt tài liệu trên tay xuống bàn làm việc rồi xoay người đi pha nước.



Cô đun nước sôi, pha hai cốc trà mang ra ngoài.



Mấy đồng nghiệp nữ đang túm tụm lại với nhau to nhỏ bàn tán.



"Mọi người đang nói chuyện gì thế?" Vãn Tình vừa đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, vừa tò mò hỏi các cô.



"Đang nói về người khách của tổng giám đốc!" Tất cả mọi người đều ăn ý nháy mắt.




"Vị khách nào thế? Lại khiến mọi người nhọc lòng bàn tán?"



Các đồng nghiệp nhìn nhau cười, "Còn ai vào đây nữa? Đương nhiên là một anh chàng vô cùng đẹp trai. Được rồi, được rồi, cô mau mang trà vào đi."



Vãn Tình cảm thấy mọi người có gì đó rất lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đi tới gõ cửa phòng, nghe được tiếng của tổng giám đốc liền đẩy cửa đi vào.



Vừa đi vào nhìn thấy dáng người quen thuộc đang ngồi trên ghế sofa kia cô lập tức ngẩn người, tay cầm khay trà không khỏi siết chặt.



Anh ngồi quay lưng về phía cửa, nhưng chỉ cần liếc nhìn một cái Vãn Tình liền nhận ra. Không biết vô tình hay cố ý, dù nghe thấy tiếng động ở phía cửa nhưng anh vẫn không quay đầu lại, chỉ mải mê nói chuyện gì đó với tổng giám đốc của cô.



"Vãn Tình, còn ngây người ở cửa là gì? Mau bưng trà đến đây!" Tổng giám đốc cười ngoắc tay gọi cô đến.



Tổng giám đốc gọi cô mới giật mình sự tỉnh. Lục Yến Tùng vẫn không quay đầu lại, cô không hiểu được rốt cuộc trong lòng anh đang tính toán cái gì nữa, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, bưng trà tới.



Cô cúi đầu, đặt từng cốc trà trước mặt tổng giám đốc và anh. Theo phản ứng tự nhiên liếc mắt nhìn anh, từ lúc bước vào anh vẫn không hề nhìn tới cô nhưng khi cô vừa ngước mắt lên thì lập tức chạm phải tầm mắt anh.



Ánh mắt sâu thẳm của anh mang theo sự lạnh lẽo khiến lòng Vãn Tình khẽ run lên. Như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, cô chột dạ vội chuyển tầm mắt. Sau đó lấy lại bình tĩnh, đẩy ly trà tới trước mặt anh, "Mời dùng trà."



"Cảm ơn." Lục Yến Tùng thản nhiên nói, trong giọng nói không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào.



"Vương tổng, tôi và cô Cảnh đây là người quen cũ, cho nên muốn tìm anh mượn cô ấy nói vài lời, không biết có phiền gì không?"



Lục Yến Tùng đột nhiên nói vậy, khiến Vãn Tình kinh ngạc ngẩng đầu lên. Anh lại muốn gì đây?



"Dĩ nhiên không phiền rồi!" Vương tổng lúc này đã đứng dậy, "Vãn Tình, cô hãy ở lại nói chuyện với Lục tổng, tôi còn có việc ra ngoài trước. Cô hãy thay tôi tiếp đón Lục tổng cho tốt."



"Nhưng tôi..." Vãn Tình còn đang muốn nói gì đó, Vương tổng đã lườm cô một cái sắc lẹm khiến Vãn Tình im bặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn tổng giám đốc của mình đi ra khỏi phòng làm việc.



*




Vương tổng đi rồi trong phòng làm việc chỉ còn lại Lục Yến Tùng và Vãn Tình.



Vãn Tình đứng đó rũ mắt liếc nhìn anh.



Lục Yến Tùng cũng ngoảnh mặt lại, ánh mắt âm u như bóng đêm nhìn cô đăm đăm: "Ngồi xuống!"



Vãn Tình vẫn không nhúc nhích, chỉ hỏi: "Có chuyện gì sao?"



"Sao không nhận điện thoại của tôi?" Lục Yến Tùng hỏi thẳng. Vẫn nhìn cô không chớp mắt.



"Gần đây bận nhiều việc quá." Vãn Tình viện cớ.



Anh cau mày, vươn tay tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của Vãn Tình.



Vãn Tình sợ hãi muốn giãy ra nhưng Lục Yến Tùng lại dùng sức hơn kéo cả người cô ngã ngồi lên đùi mình. Sức anh rất mạnh, ghì chặt đến mức cô không sao nhúc nhích được.



"Bận đến cả một cuộc điện thoại cũng không nghe được sao?" Sóng ngầm bắt đầu cuộn lên trong đáy mắt anh, giọng nói đầy chất vấn. Tiếp tục hạch hỏi đợt hai, "Ba tôi mời ăn cơm, tại sao không đến?" Nhìn cô chằm chằm không cho phép cô né tránh, cũng không cho phép cô bịa chuyện nói những lời không thật.



Cơ thể Vãn Tình bị anh ôm chặt cứng trong ngực, khoảng cách gần như vậy khiến cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của anh. Thậm chí, từ lồng ngực phập phồng có thể dễ dàng nhận ra sự tức giận của anh.



Vãn Tình mím môi nhìn anh, "Tôi chỉ làm theo lời của anh..."



Lục Yến Tùng hừ lạnh một tiếng, hơi cúi đầu, làn môi lạnh như băng gần như sắp dán dán lên cô, "Em còn dám nói đó là ý của tôi?"



Anh tiến lại càng lúc càng gần khiến hô hấp của Vãn Tình cũng trở nên dồn dập hơn. Chớp chớp mắt, Vãn Tình nói: "Anh cho tôi lựa chọn, hoặc là yêu anh... hoặc là làm cho anh quên tôi..."



Lời cô nói khiến cánh tay đang ôm cô của Lục Yến Tùng cứng đờ. Ngay sau đó…



Sức lực từ cánh tay bỗng nhiên nặng hơn, tưởng chừng như muốn bóp nát cô ra. Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói vậy, em chọn lựa cách làm cho tôi quên em?" Dáng vẻ như thú dữ bị tổn thương, giống như chỉ cần cô gật đầu một cái, ngay tức khắc anh sẽ nuốt sống cô vào bụng vậy.



Vãn Tình cũng bị anh làm cho hoảng sợ không thôi, môi giật giật muốn nói rồi lại thôi, nhưng rốt cuộc không nói ra lời. Cổ họng như bị gì đó chặn lại, khó chịu đến cả ngực cũng nặng trĩu.



Nhưng...Sự im lặng đó cũng chính thức nói lên đáp án của cô.



"Cảnh Vãn Tình, bảo em yêu tôi, chẳng lẽ thật sự... khó khăn đến vậy sao?"



Mắt Lục Yến Tùng dâng lên nỗi chua chát, mỗi chữ nói ra đều khiến hô hấp anh trở nên nặng nề. Tựa như, có sự không cam lòng, vừa bị tổn thương lẫn khó chịu khổ sở...



Có lẽ...Chỉ vì anh chưa từng bị người phụ nữ nào từ chối!



Vãn Tình cười nhạt, nụ cười hừng hờ cay đắng, "Anh yêu cầu tôi yêu anh, còn anh thì sao? Anh đã hỏi rõ trái tim mình rốt cuộc cảm giác của anh đối với tôi là gì chưa? Anh nói anh yêu tôi, nên nói thế này, thật ra anh chỉ vì bị tôi từ chối lời yêu cầu của mình, cho nên mới nghĩ ra cách này để chinh phục tôi?” Kiểu đàn ông kiêu ngạo như anh, ham muốn chinh phục mãnh liệt như anh, sao Vãn Tình có thể tin anh thật lòng được đây?



Nếu như anh biết cô thật sự đã yêu anh, không phải là giả vờ nữa, liệu anh sẽ có phản ứng như thế nào đây? Có thật sẽ vội vã đến tìm cô như thế này không?



Hay là anh sẽ hài lòng vui sướng vì trò chơi săn mồi của mình cuối cùng đã kết thúc, cười thầm lại có một con mồi ngu ngốc mắc mưu?



Cô không thể để kết cục như thế xảy ra! Càng không muốn trở thành con mồi của anh!



Câu hỏi của cô khiến Lục Yến Tùng im lặng hồi lâu.



Anh đã từng cho rằng mình chỉ là tùy hứng, hay như cô nói, là kiểu người kiêu ngạo lúc nào cũng muốn có được thứ mình muốn, nhưng qua thời gian anh mới nhận ra...Phần tình cảm đó đã sớm vượt ra khỏi quỹ đạo mà anh có thể kiểm soát.



Sự im lặng của anh khiến lòng Vãn Tình lạnh đi. Cô cho rằng anh như vậy chính là đã thừa nhận những lời cô vừa hỏi.



Ánh mắt tối đi, Vãn Tình vùng ra khỏi người anh, cảnh giác lùi về sau, mím môi lạnh nhạt nói, "Tôi còn phải làm việc...Từ nay về sau... đừng đến tìm tôi nữa."



"Cảnh Vãn Tình! Có phải chỉ cần tôi xác định rõ được tình cảm của mình, thì đáp án của em sẽ khác đi đúng không?"



Khoảnh khắc cô xoay người đi, Lục Yến Tùng đột nhiên lên tiếng hỏi.



Giọng nói trầm trầm, như vô số tảng đá nện vào trái tim cô.