Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi!

Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi! - Chương 144: Vô tình gặp gỡ




Vãn Tình vừa bước ra khỏi phòng photocopy thì bị đồng nghiệp kéo lại, dặn dò cô: "Vãn Tình, cô đừng quên cuộc hẹn tối nay đấy nhé."



"Tôi biết rồi." Vãn Tình cười gật đầu đáp lại. Nói là hẹn hò chứ thật ra chỉ là đồng nghiệp có lòng muốn tạo điều kiện giúp cô có thêm bạn bè mà thôi. Bởi vì nghe nói cô vẫn còn độc thân, nên các đồng nghiệp đã yêu cầu giới thiệu bạn trai cho cô.



Cô vốn muốn để tùy duyên, nhưng thấy các đồng nghiệp quá nhiệt tình, cộng thêm nhận thấy mình cũng nên tìm một người đàng hoàng để hẹn hò yêu đương, vì vậy nên đã tùy ý mọi người sắp xếp.



... ... ...



Tối đến, mọi người đều hẹn nhau ở một câu lạc bộ KTV sang trọng. Thời điểm lúc mọi người đi đến đại sảnh thì thang máy cũng đúng lúc dừng lại ở tầng một.



"Ế, ế, đợi một chút!" Một đồng nghiệp vội chay như bay tới, suýt nữa đã không cản lại được cửa thang máy sắp đóng lại.



Sau khi nhìn thấy người trong thang máy, mặt cô ta lập tức đỏ lựng, ngượng ngùng nói: "Ngại quá, làm phiền anh đợi một chút, tôi còn vài người bạn đồng nghiệp nữa."



Nói xong, cô quay đầu, ngoắc tay với nhóm Vãn Tình đang đi tới, "Mọi người nhanh lên đi!"



"Mọi người xem bộ dạng cô ấy kìa, chắc chắn là đã nhìn thấy trai đẹp rồi!" Các đồng nghiệp lật tẩy cô gái.



Vãn Tình cũng cười theo, sánh vai cùng mọi người đi tới.



Sau khi nhìn thấy người trong thang máy, mắt người nào người nấy phát sáng như sao.



Oa! Quả nhiên rất trai đẹp!



Duy chỉ có...Vãn Tình là sắc mặt trắng bệch. Bàn tay vô thức siết lại tái nhợt không còn chút máu.



Lục Yến Tùng...Sao là anh ta?



Tại sao đi đâu cũng gặp anh ta?



....





Lục Yến Tùng cũng không ngờ sẽ gặp Vãn Tình ở chỗ này. Đôi mắt u ám thoáng hiện vẻ kinh ngạc.



Nhưng chỉ hai giây sau đó đã khôi phục lại vẻ bình thường. Là sự lạnh lùng vốn có...



"Cô à, cô có muốn đi lên không? Đừng làm mất thời gian của mọi người." Giọng nói vừa lạnh lùng vừa không kiên nhẫn từ trong thang máy vọng ra. Anh muốn lên câu lạc bộ tư nhân trên lầu tám, có hẹn mấy nhà chế tác bàn công việc, cũng sắp đến giờ rồi.



Bị anh ta thúc giục, lúc này Vãn Tình mới hoàn hồn, "Tôi không lên nữa. Mọi người lên trước đi!" Sự lạnh lùng trong mắt cô cũng không kém anh là bao, hơn nữa còn có khoảng cách xa lạ.



Giống như...người đàn ông trước mắt này đối với cô mà nói, chẳng qua chỉ là người qua đường mà thôi.




Nhưng... Lục Yến Tùng đã nhận ra được vẻ kinh ngạc và sự hốt hoảng của cô khi nãy. Lục Yến Tùng nhíu chặt đầu lông mày. Mắt lạnh liếc cô một cái, giơ tay lên muốn đóng cửa thang máy.



"Ơ, ơ, khoan đã, khoan đã..." Nút đóng cửa đã bị một bàn tay nhanh hơn giữ lại. Một gương mặt xa lạ quay đầu nịnh nọt nhìn anh nói, "Anh à, cô ấy cũng muốn lên, chúng tôi sẽ lên ngay đây. Vãn Tình, cô nhùng nhằng ở đó làm gì, mau vào đây!" Cô gái nọ dứt lời cũng kéo luôn Vãn Tình vào thang máy.



Vãn Tình còn chưa kịp nói gì thì cửa thang máy đã bị khép lại.



Đa phần là đồng nghiệp quen biết, mọi người bắt đầu huyên thuyên nói chuyện trên trời dưới đất.



Duy chỉ có...



Chỉ có Lục Yến Tùng và trợ lý đi theo bên cạnh anh ta, còn có Thiên Tình, ba người cứ luôn mím môi không nói một câu.



Giống như, bọn họ và đám chim sẻ kia là người của một thế giới khác vậy. Nhưng họ không hề nhìn nhau một lần nào, càng không có ý muốn chào hỏi đối phương.



... ... ...



"Vãn Tình, Vãn Tình!" Có người đẩy vai Vãn Tình một cái.



"Hả?" Vãn Tình giật mình nhìn người gọi mình. Người gọi cô chính là người giới thiệu bạn trai cho cô.




"Tôi gọi cô mấy tiếng rồi đó. Cô đang nghĩ gì vậy? Sao không trả lời tôi hả?"



"À, xin lỗi. Tại tôi đang nghĩ tới công việc ở công ty." Vãn Tình miễn cưỡng đáp lại.



"Tôi thấy, có lẽ Vãn Tình khẩn trương quá đó thôi. Dầu gì người ta cũng chưa yêu lần nào, đối với mấy chuyện đi xem mắt này đương nhiên phải khẩn trương rồi." Cô gái khác ôm vai Vãn Tình cười hì hì nói.



Không biết có phải ảo giác hay không, Vãn Tình đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong thang máy bỗng chốc lạnh âm xuống còn mấy độ.



Lục Yến Tùng nghe thấy rồi...Không biết anh ta có tới quấy rối không đây?



"Phải đó, tất nhiên là khẩn trương rồi. Vậy nên, lát nữa mọi người đừng chơi trò đánh bài chuồn với tôi đấy." Vãn Tình cười đáp lại các cô.



Phớt lờ coi như không thấy ánh mắt có thể đông chết người kia. Anh ta lấy tư cách gì để đến quấy rối, hơn nữa...có lẽ cũng không đến nỗi đó đâu. Anh ta đã có niềm vui mới, hơi đâu mà nhớ đến cô chứ?



"Cô yên tâm, anh chàng mà tôi giới thiệu chắc chắn rất ưu tú. Anh ta hiện đang làm việc cho nhà nước, lương một tháng hơn năm ngàn đó. Ba mẹ đều là giáo viên cả, gia đình rất nề nếp đàng hoàng."



"Không biết anh ta có vừa ý tôi không nữa." Vãn Tình than thở. So với điều kiện của đối phương thì điều kiện của cô chẳng có điểm nào nổi bật.



Khi còn ở cạnh Lục Yến Tùng, cô chưa bao giờ lo lắng đến vấn đề này. Bởi vì...Vấn đề đó, đối với họ mà nói, hết sức dư thừa...




"Cô yên tâm đi, cô xinh đẹp thế này, anh ta nhất định sẽ rất vừa ý. Đàn ông chọn bạn gái đâu có ai chọn gia thế bao giờ. Nói thẳng ra thì, điều đầu tiên đập vào mắt họ chính là tướng mạo, sau đó mới đến nhân phẩm và tính cách. Mà nói về nhân phẩm và tính cách, tôi đánh cược rằng anh ta nhất định sẽ thích người như cô!" Bà mai mối tự tin vỗ ngực.



Nghe cô ta đảm bảo như vậy, Vãn Tình mới có chút yên tâm.



Thang máy 'Tinh....' một tiếng rồi dừng lại ở lầu bảy.



"Đến rồi, đến rồi!" Mọi người vui sướng nối đuôi nhau đi ra.



Vãn Tình sớm đã bị không gian nhỏ hẹp trong thang máy cùng hơi thở đông chết người kia quấy nhiễu chỉ muốn nhanh chân bỏ của chạy lấy người.




Cho nên, cô là người đầu tiên sau khi cửa thang máy mở ra đã nhanh chân nhảy ra ngoài, bỏ đi một nước không quay đầu lại...



Từ đầu đến cuối, ngoại trừ lúc vô tình nhìn thấy Lục Yến Tùng ra, cô không hề ngó anh ta thêm lần nào nữa.



“Mọi người vào trước đi, tôi ghé cửa hàng mua chút đồ ăn vặt.” Lúc đi tới siêu thị bên ngoài khu KTV, Vãn Tình bảo mọi người đi trước còn mình thì cầm rổ mua hàng đi vào siêu thị tự chọn.



Khu vực KTV rất đông đúc. Bên trong siêu thị người tới người lui mua thức ăn cũng không ít.



Cô vừa chọn vài món có thể mọi người ai cũng thích ăn, vừa suy nghĩ xem coi chút nữa gặp mặt đối phương mình nên bắt chuyện chào hỏi như thế nào.



Bởi vì bệnh tình mà bấy lâu nay luôn ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà, vì vậy nene cô cũng không có bạn bè gì. Rất lâu rồi không có tiếp xúc với người lạ, lần này ra ngoài đi làm cũng coi như sự rèn luyện dành cho bản thân. Bây giờ đi gặp mặt hẹn họ với người đàn ông xa lạ, còn trước sự chứng kiến của bao nhiêu người như vậy, cô quả thật cảm thấy rất ngại.



Vừa nghĩ ngợi, vừa giơ tay chọn lấy một chai bia trên giá hàng. Còn chưa kịp bỏ vào trong rổ, chai bia đã bị người khác đoạt đi, sau đó mạnh tay đặt nó về lại chỗ cũ.



"Ơ..." Vãn Tình tưởng là nhân viên phục vụ mất lịch sự nào đó, cau mày quay đầu lại đang tính lý luận với người nọ một phen. Nhưng cổ tay bất chợt bị nắm rất chặt. Ngay sau đó...



Người nọ không nói lời nào lôi kéo cô xềnh xệch đi ra ngoài. Vãn Tình lúc này mới hoàn hồn, đến khi thấy được bóng lưng quen thuộc cô mới hoảng hồn la lên, "Lục Yến Tùng! Anh buông tay mau!"



Anh ta dường như không nghe thấy tiếng la hét của cô, ngược lại bàn tay càng siết chặt tay cô hơn.



Cô bị lôi kéo một mạch ra thẳng đến cửa siêu thị.



"Này, cô ơi, đồ trên tay cô vẫn chưa tính tiền mà!" Nhân viên phục vụ đuổi theo chạy ra.



Vãn Tình vội buông tay bỏ lại mấy món đồ đã mua cho nhân viên. Sau đó bị Lục Yến Tùng kéo luôn ra hẳn phía ngoài.



Vãn Tình liều mạng giãy dụa, la toáng lên: "Lục Yến Tùng, anh có buông tay không? Nếu không buông ra tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"