Vào ngày Vi Vi theo Mộ Phong Triệt về Đại lục, bố mẹ cô đều không đi tiễn. Lúc trước, cô đã nói rõ mọi chuyện và suy nghĩ của mình với mẹ, Lạc Tố là là một người mẹ tâm lý, dù không muốn nhưng bà thấy ,hình như càng gặp khó khăn trong cuộc sống, con gái bà càng kiên cường hơn, các căn bệnh cũng theo đó mà giảm dần.
Daniel vô cùng khó chịu, tức giận đến có thể mang bom nguyên tử đi oanh tạc nhà Mộ Phong Triệt ngay lập tức nhưng có người vợ thân yêu ở bên cạnh ngăn cản, ông cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, nhưng dường như mối thù hằn với Mộ Phong Triệt càng in sâu hơn trong tâm trí ông. Daniel thề, đến một lúc nào đó, ông mà phát hiện tiểu tử kia bắt nạt con gái yêu của mình, ông chắc chắn sẽ cho hắn nếm đủ mùi.
Lạc Vi Vi ngồi ở khoang hạng sang trên máy bay, bên cạnh cô lúc này là Mộ Phong Triệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Lạc Vi Vi bỗng thấy trong lòng chua xót, lúc đi máy bay đến đây, cũng đều là anh ôm cô trong lòng, để cô dựa vào lòng anh mà ngủ, vậy mà lúc này đến nhìn cô một cái anh cũng không buồn nhìn.
Lạc Vi Vi thở dài, tay đặt lên vị trí của trái tim, sao cô bỗng thấy nơi này đau ê ẩm, nhức nhối đến mức hít thở cũng thấy đau.
Khi trở về, Lạc Vi Vi lại quay lại căn hộ luc trước của mình. Cửa nhà đã bị Mộ Phong Triệt phá nát, đồ đạc bên trong vẫn ngổn ngang, bừa bộn như buổi tối có hai kẻ đột nhập kia, may rằng tầng này không có ai lên, nếu không chắc giờ này cả khu chung cư đã loạn cả lên rồi.
Vi Vi hết cách, muốn gọi cho Mộ Phong Triệt nhưng nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của anh, dũng khí của cô lại tụt xuống không phanh. Cuối cùng, cô quyết định gọi cho Ryan. May rằng ngày hôm trước Ryan đang đi tới khu vực Đông Nam Á để giải quyết công việc, chưa đầy hai tiếng sau, Ryan đã xuất hiện.
Ryan nhìn căn hộ thảm đến không thể thảm hơn của Lạc Vi Vi, sắc mặt vốn đang dịu dàng, vui vẻ liền giảm xuống không độ. Anh không hỏi là đã có chuyện gì xảy ra, vì anh biết chắc rằng chuyện này có liên quan đến Mộ Phong Triệt, đồng thời cũng biết em gái anh chắc chắn sẽ bênh hắn chằm chặp. Ryan đanh mặt lập tức gọi người nhanh chóng tới xử lý.
Vì người Ryan gọi tới đều là đội ngũ chuyên nghiệp nên căn hộ nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ, cánh cửa cũng được thay mới, có kết cấu giống y hệt với cánh cửa cũ
Ryan không nói không rằng, mặt hằm hằm đi vào bên trong, Lạc Vi Vi thấy anh trai có vẻ giận thì cũng chỉ biết cụp đầu, lủi thủi đi đằng sau. Mộ Phong Triệt đã không thèm nói chuyện với cô thì thôi, bây giờ đến cả anh trai cũng không thèm nói chuyện với cô luôn rồi.
Anh thả túi xách xuống, người cũng đổ phịch xuống ghế sô pha. Một tay đưa lên che hai mắt, nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi. Lạc Vi Vi cũng biết là anh lo lắng, bèn rón rén tới gần kéo kéo áo anh. Ryan vẫn không động đậy, coi Vi Vi như không tồn tại. Vi vi cố gắng kéo áo anh mấy lần nhưng vẫn không có được sự chú ý của anh. Nước mắt cô đã lưng tròng như trực rơi xuống bất cứ lúc nào, cuối cùng cô ngả vào lòng anh trai, khóc rấm rức.
Ryan thấy có thứ ngọ nguậy trong ngực mình thì tỉnh lại, anh đã mấy ngày không ngủ được vì lệch múi giờ do bay liên tục từ nơi này sang nơi khác. Vừa rồi, đặt lưng xuống là anh đã nhắm mắt lại, thiếp đi lúc nào không hay, tỉnh lại đã thấy em gái chôn mặt trong ngực mình tỉ tê rơi nước mắt. Ryan hốt hoảng dỗ dành cô, có lẽ là cô đã quá sợ hãi vì chuyện vừa rồi sao.
Dỗ dành một hồi, cuối cùng cô cũng nín, Ryan hỏi đã có chuyện gì xảy ra, Lạc Vi Vi do dự nhưng rồi cũng nói hết với anh. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, Ryan đứng bật dậy, mặt tràn ngập sự phẫn nộ và căm phẫn : “ Để anh đi đá nát đầu hắn, để hắn nhớ lại thì thôi.” Quên ai không quên, dám quên đi em gái anh, thật uổng cho Viv đã yêu hắn nhiều như vậy.
“Ryan, đừng mà. Anh ấy là vì cứu em nên mới bị như vậy.” Lạc Vi Vi níu chặt tay anh, cương quyết không để Ryan đi khỏi nơi này.
Ryan hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng ngồi xuống một lần nữa. Không khó để nhận ra tâm trạng của Ryan lúc này, anh tức giận đến mức thở mạnh, ngực phập phồng lên xuống liên tục. Đột nhiên anh cúi xuống, lôi ra một tập tài liệu dày cộp từ trong cặp màu đen.
Anh đưa cho Lạc Vi Vi, ý bảo cô tự xem. Lạc Vi vi nghi hoặc mở tập tài liệu đó ra. Vừa nhìn thấy thứ ở bên trong, Lạc Vi Vi kinh ngạc đến ngẩn người. Bên trong là rất nhiều những tấm ảnh, phải có đến vài trăm tấm, nhưng lại đều có chung một đối tượng, là cô và Mộ Phong Triệt.
Có bức anh ôm cô trong lòng ngồi, cô nhớ đây là ở khu vườn của khu biệt thự New York, lại có tấm cô đứng tưới nước cho hoa, Mộ Phong Triệt đứng đằng sau nhìn cô cười vô cùng dịu dàng, ánh mắt đều tràn ngập sự yêu thương, che chở, lại có tấm Lạc Vi Vi đứng nhón chân ngoài cửa chính, cười ngọt ngào nhìn bóng dáng Mộ Phong Triệt vừa từ xe bước xuống. Có vô cùng nhiều những tấm ảnh như vậy, cũng có tấm chụp riêng cô, cũng có tấm chụp riêng Mộ Phong Triệt. Xem được một lúc, Lạc Vi Vi để ý được rằng tất cả các tấm ảnh đều là chụp ở ngoài trời trong khu biệt thự kia.
“ Tiểu tử đó trông vậy mà cũng có chút năng lực, người của anh không thể trà trộn vào trong, chỉ có thể ở bên ngoài chụp trộm.” Nhận được ánh mắt hoài nghi của Vi Vi, Ryan nói tiếp :
“ Để em ở cạnh hắn, anh đã có chút không yên tâm, lúc đầu là vì tôn trọng quyết định của em nhưng từ khi em đến Mỹ, anh đã hoài nghi lý do hắn đưa em tới đây nên cho người theo dõi. Vốn dĩ anh đã có chút yên tâm khi xem chỗ ảnh này, có lẽ hắn là thật lòng với em nhưng thật không ngờ bây giờ hắn lại bị mất trí nhớ như vậy.” Ý tứ trách móc trong giọng điệu của Ryan rất rõ ràng.
“ Anh ấy là vì cứu em mà.” Lạc Vi Vi nghe anh nói vậy thì lại nhắc lại một lần nữa.
Cô cầm đống ảnh trên tay, tâm trạng đột nhiên vui vẻ một cách lạ thường. Anh và cô hóa ra có nhiều khoảnh khắc đẹp như vậy, may mà có anh trai giúp cô lưu lại chút ít như vậy, để bây giờ cô có thứ để ngắm nghía, để hy vọng. Mặc dù là chụp trộm nhưng tay nghề của người này rất tốt, mỗi tấm ảnh đều sắc nét, có hồn, thậm chí cách chụp trộm này lại tạo ra được phong vị riêng của bức ảnh. Lạc Vi Vi càng xem lại càng yêu thích không muốn rời tay.
Cô ngắm hết bức này đến bức khác, dù môi nở nụ cười tươi sáng, ngọt ngào vô cùng nhưng nước mắt cũng tuôn dài trên má. Ryan không nói gì, thở dài đưa tay ôm lấy vai cô xoa nhẹ, an ủi cô một cách vô thanh.
Sau hôm đó, Lạc Vi Vi nhờ anh trai mua cho cô thật nhiều khung ảnh. Ryan không những không khó chịu, thậm chí còn phóng to một bức ảnh đẹp nhất rồi lồng khung cho cô. Ryan đối với hành động này của cô cũng không có điều gì kì quá, em gái anh đã thực sự yêu tên kia hơn cả tính mạng mình rồi, chút chuyện cỏn con này thì đáng là gì chứ.
Nhận được khung ảnh, Vi Vi vui vẻ ngồi lồng từng bức ảnh vào khung, đến cả Ryan muốn giúp nhưng cô cũng không chịu. Cô loại bỏ mọi bức ảnh chụp riêng mình, chỉ chọn những bức ảnh đẹp nhất của anh và của hai người, tỉ mỉ dùng nó để bày trí xung quanh. Thậm chí hôm sau, cô còn mang sẵn hai bức để đặt ở bàn làm việc.
Mọi chuyện dường như lại quay về lúc trước cô mới làm việc cho anh, chỉ biết cắm đầu vào công việc, nhưng chỉ là sự xa cách đã tăng lên. Anh không còn cùng cô ăn trưa, không đưa cô về tận nhà, cũng không ân cần hỏi han cuộc sống của cô như trước đây,
Lạc Vi vi của lúc trước sẽ không để ý đến những điều này, cô của lúc trước chỉ cầu mong được ở bên cạnh anh, giúp đỡ anh, nhưng bây giờ đã khác rồi. Lạc Vi Vi của bây giờ đã được nếm qua sự ngọt ngào, hạnh phúc mà anh tạo ra, không còn muốn quay lại như trước đây nữa.
Cẩn thận đặt hai khung ảnh lên bàn làm việc, cô hài lòng ngồi xuống ngắm nghía chúng, thỉnh thoảng lại đưa tay chỉnh lại vị trí, góc độ của khung ảnh. Khi đã hoàn toàn hài lòng, cô bắt tay vào công việc, quên hết mọi thứ xung quanh, không để ý tới có bóng dáng cao lớn đang ngắm cô đến lặng người ở cánh cửa giao giữa phòng trợ lý và phòng tổng giám đốc…