Lạc Vi Vi tỉnh lại bởi tiếng nấc nghẹn của Jolie. Cô chớp chớp hàng mi, chống tay ngồi dậy. Jolie thấy Lạc Vi Vi tỉnh dậy thì mừng như điên, vội chạy đến kéo tay cô, vừa khóc vừa nói : “ Chị Viv, chúng ta bị bắt cóc rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ ?”.
Vừa tỉnh lại đã nghe thấy những lời này của Jolie, Vi Vi cảm thấy đầu mình như nổ tung, bắt cóc ? Chẳng nhẽ cô lại bị giống như mười lăm năm trước, lại phải chịu đựng những ngày tháng địa ngục đó, nghĩ đến đây, Vi Vi liền co rúm người vào một góc, ánh mắt trở nên vô thần. Jolie ở bên cạnh thấy vậy thì càng khóc dữ dội hơn.
“ Cái gì ?!!!” Mộ Phong Triệt gần như gầm lên trong điện thoại. Người vệ sĩ ở đầu dây bên kia vì một tiếng này của anh mà mồ hôi lạnh túa ra sau gáy, bọn họ bất cẩn để người phụ nữ của chủ thượng bị bắt cóc, lần này thì quả thật sống không được mà chết cũng không xong.
Mộ Phong Triệt lúc này đang ngồi với Jack ở một hội quán sang trọng. Vừa nhận được điện thoại, anh lập tức đi khỏi nơi đó, tới bệnh viện mà Lạc Vi Vi bị bắt đi. Do đi quá vội nên anh không để ý tới lão Jack lúc này đang nở một nụ cười vô cùng xảo quyệt trên môi.
Vừa đi tới bệnh viện, anh xồng xộc chạy vào, túm lấy cổ áo của viện trưởng đang đứng sẵn ở đó, hỏi một câu không đầu không đuôi : “Cô ấy đâu ?”. Viện trưởng bị khí thế của anh làm cho sợ hãi, vừa rồi đột nhiên có một đám người mặc đồ đen xông vào lôi ông ta ra hỏi toàn những chuyện ở đâu đâu, ông ta còn đang ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì thì lại có thêm một người đến, động thủ động cước làm ông ta khóc không ra nước mắt, có oan khuất mà không biết nói đâu cho phải.
“Tôi…tôi không hiểu…các anh đang nói gì.” Viện trưởng bị Mộ Phong Triệt túm chặt cổ áo nhấc lên, run rẩy lắp bắp đáp.
Mộ Phong Triệt tức giận ném ông ta sang một bên, rút súng ở bên hông chĩa thẳng vào đầu viện trưởng. Viện trưởng thấy họng súng đen ngòm ở trước mặt mình thì mồ hôi trên đầu túa ra càng nhiều : “Tôi…tôi thật sự không biết đã có chuyện gì, các anh cứ tùy ý tra xét nơi này, xin hãy tha cho tôi một mạng.” ông ta ôm lấy đầu, vội hét lên.
Mộ Phong Triệt thấy ông ta không giống như đang diễn kịch bèn ra hiệu cho một người ở lại canh chừng rồi đi về phía trong của bệnh viện. Bốn xác người vẫn nằm nguyên tại vị trí lúc trước, có điều lúc này đã trở nên vàng vọt, cứng ngắc. Mộ Phong Triệt tiến lại gần xem xét, các phát đạn đều bắn trúng giữa đầu,vị trí không sai lệch với nhau là mấy, theo như vị trí của đầu đạn thì có vẻ đạn được bắn từ phía sau.
Anh lại nhìn xung quanh, bệnh viện này được tường bao khá kín, hành lang này không có bất kì cửa sổ nào, phía trên cũng trống trải, không có khả năng là có kẻ trốn trên trần nhà. Vậy chỉ có thể là bắn từ bên trong bệnh viện, hơn nữa, nghe như thuộc hạ của anh nói lại, bọn họ nhận được lời cầu cứu liền lập tức xông vào, bên ngoài lại luôn có người túc trực ở các cửa ra vào, vậy nên kẻ ra tay, chắc chắn là một trong những kẻ ở nơi này.
Mộ Phong Triệt cho người kéo hết những bác sỹ, y tá cùng bệnh nhân nơi này ra. Những người kia đang không hiểu tại sao mình bị một đám người ăn mặc như xã hội đen kéo ra, lại thấy có mấy xác chết ngoài hành lang bệnh viện, ai nấy đều run rẩy sợ hãi nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng đang đứng ở kia.
Hôm nay bệnh nhân ở nơi này đặc biệt ít, chỉ có ba người, hơn nữa đều là người điều trị lâu dài, chỉ có một người là đến khám sức khỏe. Bác sỹ, y tá cũng ít đến kì lạ, hỏi ra mới biết là hôm nay là ngày bệnh viện tổ chức đi dã ngoại dành cho các nhân viên của bệnh viện, thành ra chỉ còn vài người ở lại, hơn nữa đây là một bệnh viện tư nhân vô cùng đắt đỏ, bệnh nhân vốn ít, ngày hôm nay không hiểu sao lại càng ít hơn.
Mộ Phong Triệt trong lòng vừa tức giận lại vừa lo lắng cho Lạc Vi Vi, nơi này không phải địa bàn của anh, anh không thể làm ầm lên được. Kẻ bắt cô lúc này, hoặc là nhằm vào anh, hoặc là nhằm vào thân thế của cô. Dù Mộ Phong Triệt không biết rõ được thân phận của Lạc Vi vi nhưng dựa vào anh trai cô – Ryan thì anh biết chắc rằng cô không thể nào là một người có xuất thân bình thường được. Anh còn đang chờ ngày cô chủ động nói với anh, nhưng không ngờ cái chờ đợi chết tiệt ấy khiến anh phải rơi vào tình huống này.
Tại biệt thự gia tộc Anderson.
“Ryan, con chắc là hôm nay Viv sẽ về nhà chứ ?”.
Từ lúc Viv gọi, Ryan đã cố hoàn thành công việc một cách cấp thiết nhất, xong việc liền vội trở về nhà chính báo cho cha mẹ biết tin. Nhưng đợi suốt nửa ngày rồi cũng không thấy cô xuất hiện. Vi Vi vốn không dùng điện thoại, cô chỉ chế tạo ra một cái máy liên lạc nhỏ để gọi điện cho anh, hiện tại anh không gọi lại được cho cô nhưng cũng không có cách nào để định vị được vị trí của cái máy liên lạc đó. Yuki thì khỏi nói rồi, cô ta có bao giờ mang theo đồ công nghệ điện tử bên người đâu cơ chứ.
Nhìn người mẹ đang lo lắng hỏi anh, anh thật không biết nói thế nào cho phải. Anh biết chắc Viv không bao giờ có chuyện nói đùa về những chuyện này, cũng biết chắc rằng cô luôn giữ đúng lời nói, cô đã nói là sẽ về nhà thì chắc chắn sẽ về.
Nhưng thời gian chờ đợi càng làm tăng sự bất an của anh. Ryan rút điện thoại, bấm vao một số mà anh đã có từ lâu nhưng chưa bao giờ sử dụng.
Đầu giây bên kia rất nhanh được kết nối, nhưng không có ai lên tiếng.
“Mộ Phong Triệt, tôi là Ryan.” Ryan xác định rằng bên kia có người đang nghe máy liền nói.
Mộ Phong Triệt nhận được cú điện thoại này thì có chút bàng hoàng, kèm theo đó là một cảm giác hổ thẹn không nói nên lời.
Thấy Mộ Phong Triệt vẫn không lên tiếng, Ryan có chút khó chịu nhíu mày nói tiếp : “ Viv đâu ?”
Mộ Phong Triệt nghe câu hỏi này thì có chút giật mình, anh không hiểu được mục đích câu hỏi của Ryan, chẳng lẽ anh ta đã biết rằng Vi Vi bị bắt ? Nếu như vậy thì mạng lưới thông tin của anh ta quá kinh khủng rồi. Nhưng nhỡ đâu anh ta chỉ muốn hỏi để về tình hình Vi Vi thông qua anh ?
Đắn đo một hồi, Mộ Phong Triệt quyết định nói ra tình huống nguy cấp lúc này : “ Vi Vi bị bắt cóc rồi .”
Ryan thề, lúc đó anh thật muốn xông tới và đánh chết Mộ Phong Triệt ngay tại chỗ, anh giao em gái của mình cho anh ta mà giờ đây anh ta dám nói một câu như vậy. Gân xanh trên trán Ryan nổi lên cuồn cuộn, anh nghiến răng nói vào điện thoại : “ Hiện tại anh đang ở đâu ?”.
Ryan đã từng nhủ với bản thân rằng sẽ không bao giờ để cho Viv phải chịu bất cứ ủy khuất nào, tổn thương nào, vậy mà sau khi để con bé ở bên Mộ Phong Triệt, mọi chuyện đã hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo mà anh đã định sẵn cho em gái mình. Đây quả là một sai lầm, một sai lầm không thể nào có thể tha thứ. Anh nghĩ tạm thời không nên nói với cha mẹ chuyện này, đành lấy bừa lý do rằng Vi Vi gặp chuyện đột xuất, chưa thể về nhà ngay được.
Cha mẹ anh cũng không hỏi gì nhiều, nhưng thấy anh nhận được điện thoại vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà, Daniel Anderson không khỏi nổi lên chút nghi hoặc, mọi chuyện liên quan đến con gái, ông không bao giờ dám bỏ qua. Thấy thái độ của Ryan như vậy, Daniel liền gọi cho thuộc hạ theo dõi hành tung của con trai mình trong vài giờ tới.
Lạc Vi Vi vẫn ngồi bất động ôm chân mình, Jolie khóc mệt cũng đã nín, ảo não ngồi bó gối giống Lạc Vi Vi. Cô bé không thể chịu được không gian im ắng như vậy, liền lên tiếng hỏi : “ Chị Viv, chị nghĩ chúng ta bị ai bắt cóc ?” Một lúc sau, Jolie cũng không nhận được đáp án từ Lạc Vi Vi, cô bé nghĩ Vi Vi quá sợ hãi nên không có tâm tình trả lời mình, cô bé lại im lặng mân mê vạt váy trước đầu gối.
Được một lúc, Jolie lại không nhịn được hỏi : “ Chị Viv, chị có sợ lắm không?”, lần này cũng chẳng có tiếng nào vang lên đáp trả cô bé. Cô bé chán nản định nằm xuống thì thấy có điều không ổn, cô bé tới gần Lạc Vi Vi, vừa định chạm vào cô thì đã thấy cô bất thình lình chộp mạnh lấy tay cô bé, hai mắt nhìn vào vô định lộ ra vẻ kinh hoàng tột cùng, khuôn mặt tái mét đã giàn giụa nước mắt, đôi mô tím tái không nhìn ra sắc hồng như lúc trước, mồ hôi lạnh trên trán túa ra ướt đẫm cả tóc mai, cả người không ngừng run lẩy bẩy…
Jolie bị bộ dáng hiện tại của Lạc Vi Vi dọa cho chết khiếp, miệng há hốc phát ra những tiếng ú ớ, trợn tròn mắt nhìn cô. Nhưng cô bé lại thấy Lạc Vi Vi thật đáng thương, sợ hãi thành ra như vậy, đến cô bé còn nhỏ thế nhưng cũng có sợ đến mất hồn mất vía như cô ấy. Jolie định nói vài lời dỗ dành Lạc Vi Vi thì cửa chính của căn phòng đột nhiên bật mở.