Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng

Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng - Chương 15: Người phụ nữ lạ




Lúc này Mộ Phong Triệt mới để ý, từ trong phòng nghỉ riêng của anh phát ra tiếng nước chảy giống như có người đang tắm. Vừa rồi anh mải để ý đến cô gái nhỏ này mà không để ý tới xung quanh, vẫn là cô chu đáo, tỉ mỉ, phát hiện ra có điều khác thường trong phòng.



Mộ Phong Triệt buông Lạc Vi Vi ra, từ từ bước về phía cánh cửa phòng nghỉ. Tầng 40 từ trước tới nay đều là chỉ mình anh độc chiếm, chỉ có Vi Vi cùng thư kí Vũ Hoan gần đây lên làm việc cùng tầng với anh . Ngoài ra cũng không còn ai khác dám lên trên này, hơn nữa còn dám sử dụng phòng nghỉ riêng của anh.



Quân Hạo giờ này còn đang ở Mĩ, Vi Vi cũng đang ở cạnh anh, Vũ Hoan ngồi ở bàn thư kí bên ngoài. Vậy nên, kẻ này một là người trong công ty không sợ chết mà xâm chiếm địa bàn của anh, hai là người từ tổ chức tới, mà nếu như từ tổ chức tới, cũng chỉ có một người dám tắm trong phòng nghỉ của anh…



Mộ Phong Triệt còn chưa kịp tới gần cánh cửa phòng nghỉ thì cánh cửa đó đã bật mở. Lập tức, một mùi sữa tắm thơm ngát hòa với hơi nước nóng hầm hập thoáng chốc tràn ngập cả căn phòng. Đập thẳng vào mắt Lạc Vi Vi là một làn da mềm mịn trắng trẻo còn đang vương những giọt nước trong suốt, chủ nhân của làn da đó đang cầm khăn tắm lau mái tóc ướt rượt màu đỏ rực vô cùng ấn tượng, cả người chỉ bao bằng một mảnh vải lớn, có lẽ là xé từ chăn ra.



Cô gái đó ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mộ Phong Triệt đứng trước mặt mình, ánh mắt cô ta sáng rỡ, lập tức buông chiếc khăn tắm đang cầm trên tay, chạy đến ôm chặt lấy eo anh. Hành động lớn mật này của cô ta khiến Lạc Vi Vi giật mình, trong lòng còn dâng lên cảm giác gì đó rất kì lạ, giống như chua xót, lại giống như khó chịu, tim đập nhanh một cách bất thường.



Nhưng Mộ Phong Triệt không hề có chút lúng túng, dường như là đã quen thuộc với sự thất lễ này, anh đưa tay đẩy mạnh cô ta ra. Cô nàng giống như không cam chịu, không chịu bỏ cuộc lại tiếp tục lao về phía anh, lần này anh thẳng tay bóp lấy cổ cô ta ném xuống đất.



Lạc Vi Vi bị một hành động này của anh dọa sợ, lập tức chạy đến cạnh anh, tròn mắt hỏi : “ Anh…sao anh làm vậy với cô ấy ? “. Mộ Phong Triệt nhìn đôi mắt hoang mang, hoảng sợ của Lạc Vi Vi thì đưa tay cô kéo vào lòng : “ Đừng để ý đến cô ta”. Nói rồi anh kéo tay cô đi về phía phòng riêng dành cho trợ lý giám đốc của cô, bỏ mặc cô nàng kia ngã ngồi dưới mặt đất với ánh mắt sắc lạnh chứa đầy tức giận.




Bước vào phòng làm việc của Vi Vi, Mộ Phong Triệt tiện tay khóa trái của lại. Anh ngồi xuống ghế, rút điện thoại ra gọi điện. Lạc Vi Vi ở cạnh thấy một loạt động tác của anh cùng gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc thì lại càng thấy sợ, ngồi yên một bên không dám lên tiếng.



Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Mộ Phong Triệt dường như gầm cả lên với người ở đầu dây bên kia : “ Rốt cuộc mấy người đang làm cái gì mà dám để cô ta đi tới bên này làm phiền tôi ?!!”. Giọng nói của anh rất lớn, lại mang theo vẻ tức giận vô cùng đáng sợ. Lạc Vi Vi vốn đã nơm nớm ngồi yên một chỗ, nghe tiếng quát của anh mà giật nảy mình, hoảng sợ kêu lên thành tiếng. Dù biết rõ sự tức giận của anh không phải hướng tới mình nhưng lần đầu tiên thấy anh trở nên đáng sợ như vậy, hiển nhiên là bị dọa sợ tới run rẩy. Phải biết rằng từ trước tới nay, ba mẹ cùng anh hai cô chưa bao giờ để bất kì ai có cơ hội tạo ra hình ảnh đáng sợ như vậy trước mặt cô nha.



Tiếng kêu của cô làm Mộ Phong Triệt chú ý, nhìn cô mở tròn đôi mắt long lanh đầy sợ hãi nhìn về phía anh, cả người run rẩy như chú thỏ nhỏ bị bắt nạt, anh mới phát hiện anh đã quá lỗ mãng làm sợ cô. Anh có chút đau lòng bước tới bên cạnh ôm cô trấn an. Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, tay vẫn cầm điện thoại nói chuyện. Ngữ khí của anh đã hòa hoãn hơn trước, cuối cùng anh nói : “ Tôi không cần biết ai đồng ý cho cô ta tới đây, cũng không quan tâm là vì cái gì, tôi chỉ biết là tôi muốn cô ta lập tức quay trở về Mĩ .” Nói rồi, anh thẳng tay cúp điện thoại mà không để cho người ở đầu dây bên kia có ý kiến.




Mộ Phong Triệt bỏ điện thoại xuống, dùng cả hai tay ôm ngọc nhuyễn ôn hương trong lòng. Gần đây, càng ngày anh càng muốn tới gần cô gái nhỏ bé nhát gan này, vẻ mềm yếu của cô khiến cho anh muốn bảo vệ, vẻ khả ái của cô khiến anh lòng anh mềm nhũn. Anh dường như muốn độc chiếm cô để có thể yêu thương cô thật tốt, anh chỉ muốn nhốt cô lại một chỗ để không kẻ nào có thể nhìn thấy vẻ ngọt ngào của cô. Và cái mong muốn này, càng ngày càng bộc lộ rõ rồi, anh cũng rất vui vẻ thể hiện nó ra.



Lạc Vi Vi thấy anh ôm chặt cô thì cũng đưa tay ra ôm lại, đầu thuận tiện ngả vào lồng ngực rắn chắc của anh. Hình như, mục đích trả ơn của cô càng ngày càng rời xa quỹ đạo rồi. Hình như, càng ngày cô càng muốn ở bên anh nhiều hơn rồi, nếu bây giờ anh muốn cô rời đi, cô có nỡ không…?



Tiếng đập cửa dồn dập dội vào phá tan giây phút yên bình của hai người, kèm theo đó là một tiếng nói lanh lảnh : “ Triệt, anh làm gì vậy, mau mở cửa cho em .” Mộ Phong Triệt không thèm động chân lấy một cái, lấy điện thoại gọi cho bảo vệ của công ty : “ Trên phòng tôi hiện tại đang có một con chó điên, các anh lên lôi xuống cho tôi, còn nữa, không có sự cho phép của tôi thì không có người lạ nào được phép bước chân lên tầng 40.”




Một lát sau, ba nhân viên bảo vệ vội vội vàng vàng chạy lên phòng tổng giám đốc. Chó điên ư ? Từ sáng tới giờ trừ con chó trắng mà tổng giám đốc cho người mang tới thì làm gì còn con chó nào khác. Lại còn là chó bị điên nữa chứ.



Nhưng khi vừa bước vào phòng, ba người bảo vệ lập tức bị dọa sợ tới ngẩn cả người. Trong phòng tổng giám đốc làm gì có con chó điên nào như lời tổng giám đốc nói, chỉ thấy có một người phụ nữ có mái tóc màu đỏ rực xoăn dài đến thắt lưng đang không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng thông sang phòng trợ lý tổng giám đốc.



Cô gái kia lúc này mặt mũi hằm hằm, ánh mắt sắc lạnh, đôi lông mày nhíu thành một đường, hàm răng trắng cắn chặt móng tay. Người phụ nữ này nhìn vô cùng xinh đẹp, làn da rám nắng, ngũ quan sắc sảo, mang một vẻ quyến rũ rực lửa. Trên người cô ta mặc một bộ váy ngắn bó sát màu đen, lộ ra đường cong hoàn mỹ.



Ba người bảo vệ ngẩn ngơ nhìn cô ta rồi quay ra nhìn nhau. Chó đâu? Điên gì chứ? Chỉ thấy một người đẹp nóng bỏng đến điên cuồng thì có.



Mộ Phong Triệt nghe thấy tiếng bước chân của vài người lên , biết đó là bảo vệ, anh mở cửa bước vào phong làm việc của mình. Anh nhanh chóng tránh xa khỏi người phụ nữ kia, nói với bảo vệ : “ Các anh làm gì còn không lôi cô ta đi, đừng để chó điên cắn càn ở chỗ của tôi.” Lời anh vừa dứt, cả ba người bảo vệ lần nữa ngẩn ra, tổng giám đốc thật độc miệng nha. Người ta xinh đẹp như vậy lại gọi là chó điên, nhưng người làm công thì phải nghe theo lệnh chủ, dù không nỡ nhưng họ vẫn phải đi tới đưa người phụ nữ kia ra khỏi đây.



Nhưng cô ta không những không chịu rời đi mà còn phản ứng thật mãnh liệt, cô ta chạy tới trước Mộ Phong Triệt nói : “ Triệt, anh nghe em nói đã, tổng bộ xảy ra chuyện rồi, anh phải theo em về lập tức .” Câu nói này làm Mộ Phong Triệt cứng người. Anh biết Lily là người tùy hứng, phiền phức đến đáng ghét, nhưng khi nhắc đến tổ chức, cô ta không bao giờ dám nói điều gì sai lầm…