Thư ký giật nảy mình.
Khó trợn to mắt. Tổng giám đốc là một người rất chính trực.
Hắn chưa bao giờ trốn tránh sai lầm của mình.
Nhưng xưa nay cũng sẽ không giúp người ta cõng nồi.
Cho nên, tổng giám đốc nói như vậy là…
Thư ký giật mình trong lòng – không lẽ phát hiện ra rồi?
Không…
Hẳn là không đến mức…
Dù sao lúc đó tổng giám đốc đã không còn ý thức gì cả, trở về lâu vậy rồi cũng chưa từng nhắc đến…
Vậy tổng giám đốc đây là…
Thư ký suy nghĩ lung tung.
Thậm chí bác sĩ dặn dò cái gì cũng không nghe lọt tai.
Tổng giám đốc chỉ coi như thân thể y không thoải mái.
Không nói thêm gì nhiều.
Ngồi dịch sang một chút, nhường ra nửa bả vai cho y dựa vào, mình thì lấy di động ra, nghiêm túc ghi lại mấy điểm quan trọng bác sĩ nói.
Đợi hai người khám xong, trở lại xe.
Thư ký vẫn đang căng thẳng suy nghĩ lung tung.
Lại nghe tổng giám đốc hỏi: “Cho nên cậu chọn thế nào?”
“Hả?” Thư ký bỗng nhiên lấy lại tinh thần – không nghe thấy vấn đề vừa rồi.
Tổng giám đốc rất kiên nhẫn lặp lại một lần: “Bác sĩ nói, cậu mang thai giai đoạn đầu tiếp xúc với pheromone của alpha quá ít, đối với cậu đối với em bé đều không tốt, phải kịp thời bổ sung, alpha kia của cậu…” Tổng giám đốc nói rồi làm ra vẻ mặt chán ghét, “Kiểm tra quan trọng như vậy cũng không đi cùng cậu, đoán chừng cũng không thể trông cậy vào, cho nên vẫn là để tôi đi.”. truyện ngôn tình
“Hở?” Thư ký quả thực không thể tin tưởng lỗ tai mình.
Tổng giám đốc có phần tự cho là thông minh giải thích với y: “Bởi vì cậu chưa có ký hiệu, cho nên pheromone của alpha bình thường cũng có thể — thuốc pheromone tổng hợp cũng được, tìm alpha tình nguyện cung cấp cũng được, nếu như có thể đương nhiên là tiếp xúc trực tiếp tốt hơn, cho nên tôi…”
“Không… cái đó… đợi đã.”
Thư ký không hiểu rõ một loạt suy luận này của tổng giám đốc.
Tổng giám đốc trầm mặt: “Làm sao? Cậu cảm thấy alpha tình nguyện xa lạ tốt hơn?”
Thư ký nào dám nói nữa.
Tổng giám đốc tỏ vẻ hài lòng với sự im lặng của y, nói tiếp: “Cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta phải gia tăng tiếp xúc —— là cậu chuyển tới, hay là để tôi vào ở, hoặc là tôi tìm một ngôi nhà khác cho cậu dưỡng thai?”
Cái này cũng nhảy vọt quá rồi đi?
Mạch não của thư ký không theo kịp.
Tổng giám đốc lại vẫn đang phối hợp nói tiếp: “Cá nhân tôi đề nghị là cậu chuyển đến, chỗ ở bây giờ của tôi rất rộng, cách công ty cũng gần, bên trong vẫn còn sót lại pheromone của tôi… cậu cảm thấy thế nào?”
Thư ký chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sợ vạn nhất mình không đồng ý, vào lúc ban đêm tổng giám đốc lại muốn mang theo chăn mền đến nhà mình.
Nhà y là cả một hiện trường si mê.
Áo sơ mĩ cũ của tổng giám đốc, đũa đã dùng gì đó đâu đâu cũng có.
Trên mặt bàn còn có ảnh y chụp lén tổng giám đốc, y cũng không dám để tổng giám đốc nhìn thấy.