Tổng Giám Đốc Và Thư Ký

Chương 15




Tổng giám đốc tự cho rằng lời đã nói đến rất rõ ràng.

Thư ký lại lộ ra vẻ mặt sụp đổ: “Ngài đừng có thả thính tôi nữa…”

“Cái này sao lại là thả thính, tôi…”

“Mỗi lần ngài đều như vậy, ” Thư ký sụp đổ hơn, vành mắt cũng đỏ, “Nói những lời ba phải cái nào cũng được khiến người hiểu lầm, nhưng sau đó lại…. tôi thật sự không chịu nổi…”

Tổng giám đốc nỡ lòng nào để y như thế, vội kéo y vào ngực, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, trước đó là tôi quá trì độn, khiến em vất vả lâu như vậy… tôi nghĩ ngợi lời này phải nói thế nào, tôi rất thích em, muốn ở bên em, vẫn mãi ở bên nhau, sau này cũng sẽ cố gắng chăm sóc em, làm alpha của em, làm một người cha khác của đứa bé….”

Lời còn chưa nói hết, đã bị thư ký đỏ mặt ngắt lời: “Được, được rồi, em, em, em đã biết, không cần phải nói đến mức này…”

Trong phòng làm việc thư ký đều là chững chạc đàng hoàng.

Tổng giám đốc không ngờ y có thể lộ ra vẻ mặt như thế, không nhịn được hôn một cái lên môi y.

Nháy mắt thư ký đỏ bừng cả mặt.

Chỉ muốn trốn trong chăn.

Tổng giám đốc sợ đè người ta, cũng không cản y, để y rụt vào chăn như rụt vào vỏ, ôm lấy y ngay cả chăn từ bên ngoài: “Em vậy mà… trong phòng làm việc sao lại có thể ngang ngạnh tốt đến thế? Một chút cũng không nhìn ra… tôi còn tưởng rằng em sẽ không thích alpha chứ…”

“Em có cách gì, ” Thư ký lên án, “Là tự anh nói không thích omega nũng nịu phiền phức, nhân viên cấp dưới chỉ cần giỏi giang nhanh nhẹn có thể làm việc…”. ngôn tình hay

“Lỗi của tôi, lỗi của tôi!” Ông chủ trung thực thừa nhận, giơ tay đầu hàng.

Lúc để tay xuống, lại rơi vào bụng dưới của thư ký: “Cho nên… tôi… tối hôm đó, có làm đau em không?”

Cả khuôn mặt của thư ký đều vùi trong chăn, chỉ lộ ra vành tai đỏ thấu: “Không có.”

“Nói thật. Bản thân tôi là đức hạnh gì, trong lòng tôi vẫn biết.”

“Thì… đau một chút xíu.”

“Thật tội nghiệp,” Tổng giám đốc vỗ về hôn trán y một cái, “Đợi qua thời kỳ nguy hiểm, sẽ bù một lần không đau cho em.”

“Em muốn căn phòng lúc đầu kia, địa chỉ ban đầu.” Thư ký đầu giấu ở trong chăn không dám nhìn người, lại không quên giơ tay lên giọng nói không rõ đưa yêu cầu, “Còn muốn vẽ chọn ít nhất ba loại tư thế ao ước.”

Tổng giám đốc bỗng chốc cười lên: “Được, đều được.”