Tổng Giám Đốc Và Thư Ký

Chương 11




“Tôi là alpha hiện tại của cậu ấy”.

Câu nói này quả thực giống như ném một quả bom hạt nhân bên tai thư ký.

Thư ký chỉ cảm thấy trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.

Đợi đến khi lấy lại tinh thần, người bán thuốc bên kia dưới sự truy hỏi của giám đốc, đã khai báo toàn bộ lịch sử đen tối của y…

Còn xác định thời gian và địa điểm giao số tiền mặt còn lại.

Cúp điện thoại, tổng giám đốc đang mặt mày sầm sì nhìn qua y: “Vì sao phải làm như vậy?”

“…”

Thư ký không có gì để nói.

“Cậu có biết như thế rất nguy hiểm không?” Giữa lông mày tổng giám đốc nhăn thành chữ “xuyên” (川) .

“…”

Bây giờ suy nghĩ một chút… Không có lời khuyên của bác sĩ đã dùng thuốc, đúng thật là….

“Rốt cuộc là ai? Là alpha như thế nào?” Tổng giám đốc lạnh mặt, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề kia, “Cậu… thích hắn?”

Thư ký sững sờ.

Y bỗng tỉnh táo lại: Người bán thuốc chỉ biết y mua thuốc, nhưng lại không biết y sẽ dùng trên người ai!

Cho nên tổng giám đốc cũng không biết, người bị hại chính là mình!

Thư ký như được đại xá, len lén thở dài một hơi dưới đáy lòng, không cần suy nghĩ đã gật đầu: “Phải, thích… rất thích, thích từ rất lâu rồi.”

“Đến mức độ này?” Sắc mặt tổng giám đốc càng đen hơn, “Làm chuyện nguy hiểm như vậy?”

“Xin lỗi… nhưng tôi, ” Mặc dù tổng giám đốc cũng không biết, nhưng bị người trong cuộc khiển trách trước mặt thế này, thư ký vẫn lập tức cảm thấy khá áy náy, lời nói cũng bắt đầu vụn nát, “Tôi không có cách nào… tôi quá muốn đứa bé này, nhưng anh ta… tôi đã tra tư liệu, loại thuốc này sẽ không gây ra tổn hại lâu dài nào cho alpha, tác dụng phụ nặng nhất chỉ là không nhớ rõ quá trình này mà thôi…”

“Tôi không nói cái này, ” Tổng giám đốc nghiến răng nghiến lợi, “Tóm lại alpha da dày thịt béo không quan tâm, nhưng cậu thì sao?”

“… Hả?” Đầu óc thư ký xoay không tới.

“Cậu có biết vì sao loại thuốc này chỉ có AO sau khi đánh dấu mới có thể xin nhận không? Bời vì alpha là sinh vật có tính công kích! Ngay cả ký hiệu hắn cũng không cho cậu, cậu sẽ… cậu có biết cậu đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm cỡ nào không!” Giọng nói của tổng giám đốc cũng thay đổi.

“Tôi…”

Thư ký ngây ngẩn cả người – trước lúc này, y toàn tâm toàn ý chỉ muốn đứa bé, thật đúng là chưa từng nghĩ tới vấn đề này…

Tổng giám đốc đọc được đáp án bên trong dựa theo nét mặt của y, giọng nói càng hung hữ, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Vả lại cậu cũng biết, tác dụng phụ của loại thuốc này rất mạnh, tỉ lệ tạo thành quên đi rất cao, những AO đã được người khác ký hiệu không quan trọng, cậu thì sao? Cậu vì hắn bất chấp nguy hiểm lớn như vậy, hắn lại không hề biết cậu, cậu…”

Thư ký bị răn đe chỉ có thể cúi đầu.

Nhìn chằm chằm mũi chân mình.

Trước kia y chưa từng cảm thấy như vậy có gì không tốt, có lẽ vì tổng giám đốc nói thế này, những tủi thân từ trước đến giờ không cảm nhận được, giống như bùn cát lơ lửng ở đáy sông, bị quấy một cái, tất cả đều cuồn cuộn nổi lên…

Tức thì vành mắt cũng đỏ.

Tổng giám đốc nhìn dáng vẻ này của y, có lời gì cũng không nói ra được nữa.

Chỉ có thể hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, khiến giọng nói của mình nghe vào nhẹ nhàng và bình tĩnh nhất có thể: “… Có đau không?”

“… Hả? Cái gì đau…”

“Thì… cái đó..” Tổng giám đốc nói hơi khó khăn, nhưng vẫn cố gắng nói rõ ràng ra, “Tôi nghe nói alpha dùng thuốc rất thô bạo… cậu… có đau không, có bị thương không? Có muốn tôi tìm bác sĩ làm kiểm tra phương diện này nữa không?”

Một câu lôi thư ký trở lại buổi tối hôm đó.

Mặt thư ký nháy mắt nóng lên, căn bản không giám nhìn vào mắt tổng giám đốc: “…Không, không đau lắm… không đau gì cả.”

Tổng giám đốc nhìn thấy gương mặt luôn nghiêm trang làm việc của thư ký như hòa tan lộ ra biểu cảm thẹn thùng ngọt ngào, chua đến độ bấm móng tay vào lòng bàn tay.