Tổng Giám Đốc Và Bé Câm - Thu Phong Tụng

Chương 14




36

Sáng hôm sau, Bé Câm thức giấc, cậu nhận ra mình đang nằm trên giường của Tổng Giám Đốc. Hiện giờ Tổng Giám Đốc không có trong phòng, cậu cầm điện thoại lên xem thì thấy đã gần trưa. Trong hộp thư đến có một tin nhắn từ Tổng Giám Đốc gửi sáng nay:

[Cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt, tôi có gọi dì Lý đến nấu ăn cho cậu.]

Tin nhắn của Tổng Giám Đốc làm Bé Câm cảm thấy ấm lòng, nhưng ngay khi nghĩ đến việc tối qua mình đã khóc trước mặt Tổng Giám Đốc, cậu cảm thấy rất xấu hổ và không khỏi tự trách mình. Đúng là nhục nhã mà, chắc chắn là Tổng Giám Đốc đã bị cậu làm phiền cả đêm rồi. Nhưng lúc đó, cậu thật sự... đau đớn đến nỗi không còn để ý đến những thứ khác nữa.

Lúc này, Bé Câm nhìn thấy tin nhắn từ bố mình gửi tới, tin nhắn chỉ đơn giản với bốn chữ:

[Nói chuyện một chút.]

Bé Câm mở giao diện cuộc gọi lên thì thấy có ba cuộc gọi nhỡ từ bố. Cậu run rẩy cầm điện thoại lên. Nhớ lại những gì xảy ra tối qua, cậu không biết mình còn chuyện gì để nói với gã nữa.

Bé Câm gửi tin nhắn lại: [Tại sao?]

Dù cậu đoán được rằng bố và gã họ Vương kia có thể đã thỏa thuận điều gì đó, dẫn đến việc cậu bị đưa đến tay Vương Diệp Lộ, nhưng Bé Câm vẫn muốn nghe được câu trả lời từ chính miệng bố mình.

Một phút sau, người bố tệ bạc của cậu gọi điện đến.

Giọng điệu của bố cậu vẫn gay gắt như thường lệ.

"Tại sao? Giang Vân Ninh, mày hỏi tao tại sao à? Khi bọn tao đưa mày về nhà, bọn tao đối đãi với mày rất chu đáo, còn gửi mày đến trường học cao cấp, là để mày có thể làm gì đó có ích cho nhà họ Giang."

Bé Câm cắn chặt môi. Đóng góp cho nhà họ Giang? Có phải là bán cậu đi để nhận lại lợi ích không?

"Giờ mày đã lớn rồi, nhà họ Giang bọn tao cần mày. Đúng là việc mày kết hôn với Phi Duật cũng coi như giúp đỡ rồi, nhưng nhà họ Giang vẫn còn rất nhiều việc cần mày giúp."

"Ông Vương đã xem các tác phẩm mà mày thiết kế, từ đó mà có thiện cảm với mày, muốn trò chuyện với mày về các tác phẩm đó. Nếu mày không muốn thì thôi, tao cũng không bắt buộc mày phải nói giúp cho nhà họ Giang trước mặt ông Vương nữa. Mày chỉ cần phục vụ tốt cho Phi Duật là được rồi."

Nghe thấy lý do kém thuyết phục từ bố mình, lòng Bé Câm bỗng trở nên lạnh lẽo.

Có thiện cảm với cậu? Muốn trò chuyện về các tác phẩm đó? Tại sao lại phải đến khách sạn để trò chuyện? Nói chuyện trên giường à? Nếu bây giờ không cần, vậy hai năm sau có cần không?

"Phi Duật đã gọi hỏi về chuyện tối qua, tao sợ hắn hiểu lầm nên tao đã nói rằng vì bận nói chuyện nên không để ý đến mày. Ông Vương chỉ muốn đưa mày đến đó để trò chuyện thôi."

Bé Câm thật sự muốn hỏi gã, làm sao mà gã có thể thản nhiên đến mức đổ lỗi của chính gã cho cậu như vậy được.

Rõ ràng là hai người đã thỏa thuận từ trước, biến cậu thành một món hàng mà đưa lên giường người khác.

Người bố tệ bạc của cậu lại cố giả vờ nói: "Trong hai năm tới, mày chỉ cần ở bên Phi Duật là được, đừng nói gì với hắn, hiểu không? Mày còn tiền tiêu vặt không? Một lát nữa tao sẽ chuyển 50 nghìn vào thẻ của mày để mày đi mua những thứ mày thích."

Nhưng vẻ mặt từ bi đó lại chẳng duy trì được lâu, ngay sau đó bố cậu lại nói bằng giọng đầy đe dọa: "Biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói chứ? Biết rồi thì gõ hai cái vào màn hình để tao chuyển tiền cho mày."

Bé Câm hiểu rằng đây là cách bố cậu dùng tiền để bịt miệng cậu, không cho cậu tiết lộ những gì đã xảy ra tối qua. Dù sao gã vẫn là bố cậu, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ làm tổn hại đến hình ảnh của nhà họ Giang.

50 nghìn không phải là số tiền nhỏ với Bé Câm, cậu phải làm việc cực khổ suốt nửa năm mới có thể kiếm được số tiền đó. Cậu không có tiền tiết kiệm, vì ngoài học phí và chi phí sinh hoạt ra thì bố cậu không bao giờ cho cậu nhiều tiền tiêu vặt cả, một nửa số tiền ít ỏi đó còn bị hai người anh trai cướp đi.

Dù sao thì Bé Câm cũng không có ý định công khai sự thật về những gì mà bố cậu đã làm. Miễn là cậu đồng ý thì ngay lúc này, cậu có thể nhận được 50 nghìn. Vì vậy, Bé Câm đã gõ hai lần vào màn hình.

Cúp điện thoại được một lúc, 50 nghìn đã được chuyển vào tài khoản của Bé Câm. Bố cậu gửi một tin nhắn [Mày đã lớn rồi, mày nên hiểu rằng tất cả những gì tao làm là vì nhà họ Giang.]

Là vì tiền bạc chứ gì? Bé Câm sẽ không bao giờ hy sinh vì nhà họ Giang nữa, cũng sẽ không nghe lời bố mình nữa.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

37

Tối hôm qua, khi Tổng Giám Đốc trở về nhà, hắn đã cố gắng hỏi Bé Câm về sự việc đêm qua. Nhưng Bé Câm cảm thấy việc kể cho Tổng Giám Đốc chuyện bố cậu định đưa cậu lên giường của gã họ Vương chẳng có ích gì.

Cuộc hôn nhân giữa Bé Câm và Tổng Giám Đốc là cuộc hôn nhân không tình yêu. Tổng Giám Đốc chắc chắn sẽ không quan tâm đến chuyện này đâu, hơn nữa đây chỉ là chuyện riêng của cậu, nếu để Tổng Giám Đốc dính vào sẽ rất phiền phức. Vì vậy, Bé Câm quyết định không nói gì cả.

Tuy nhiên, Bé Câm cũng không nói rằng Vương Diệp Lộ sai người đưa cậu đến khách sạn là muốn bàn bạc về các tác phẩm của cậu. Bởi lẽ, ý đồ của gã ta đã quá rõ ràng, cậu không vin vào lý do đó, hơn nữa đêm qua cậu còn bị bỏ thuốc.

[Em nghĩ đúng là như những gì bố em nói, nhưng mục đích của Vương Diệp Lộ chắc chắn không đơn giản như vậy.]

Vì Bé Câm học thiết kế đồ họa nên Tổng Giám Đốc không nghi ngờ gì, hắn cũng biết tối qua gã họ Vương định làm gì Bé Câm. Hắn chỉ muốn biết rõ làm thế nào mà Bé Câm lại rơi vào tay của gã ta.

Tổng Giám Đốc tức giận mắng mỏ Vương Diệp Lộ: "Đồ khốn nạn, dám động đến người của tôi!"

Nghe Tổng Giám Đốc mắng chửi như vậy, Bé Câm không khỏi ngạc nhiên, cậu không ngờ rằng Tổng Giám Đốc lại có thể nói ra những lời thô tục như vậy.

Nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của Bé Câm, Tổng Giám Đốc ho một cái rồi lại quay về dáng vẻ thường ngày của mình.

"Vương Diệp Lộ thì ai cũng biết rồi, nhưng tôi thật không ngờ gã lại dám động tay với cậu. Nhưng sau này chắc gã không dám nữa đâu, tôi đã cho người dạy gã một bài học rồi."

[Anh dạy dỗ gã thế nào vậy?]

Bé Câm không ngờ Tổng Giám Đốc lại đi dạy cho gã ta một bài học.

Tổng Giám Đốc tự hào nói: "Cho người bắt gã, đánh gãy một chân và một tay của gã."

Bé Câm không ngờ Tổng Giám Đốc lại dùng phương pháp thô bạo như vậy.

Thấy Bé Câm ngạc nhiên như vậy, Tổng Giám Đốc lại ho thêm một lần nữa, hắn giải thích: "Tôi đã công khai tuyên bố không hợp tác với tập đoàn X nữa. Trước đây gã đã lừa dối tôi một lần, khiến công ty tổn thất một triệu. Cộng thêm lần này, việc đánh gã là để giải tỏa cơn tức giận của tôi. Tôi chẳng phải người tốt gì đâu."

Bé Câm mỉm cười ra hiệu cảm ơn Tổng Giám Đốc, nhưng dù có nói thế nào đi nữa thì việc gã họ Vương bị trừng phạt đã khiến Bé Câm nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tổng Giám Đốc hỏi: "Còn cậu thì sao? Cậu có ổn không?"

Bé Câm bối rối nghiêng đầu, cậu không hiểu Tổng Giám Đốc đang hỏi về vấn đề gì. Nhưng sự quan tâm đột ngột của Tổng Giám Đốc khiến cậu không biết phải làm sao.

"Đêm qua ngoài đau đớn ra thì cậu có gặp phải chuyện gì khác không?"

Nhìn thấy Bé Câm khóc đến mức không thở nổi, Tổng Giám Đốc biết rõ cậu không chỉ đơn thuần là sợ hãi. Hắn không thể không quan tâm đến Bé Câm.

Khuôn mặt Bé Câm đỏ lên, cậu hoàn toàn không dám nhớ lại hình ảnh xấu hổ của mình tối qua trước mặt Tổng Giám Đốc.

[Bị thuốc kích dục làm ảnh hưởng, nên em thấy rất sợ.]

"Chỉ còn vài ngày nữa là đến Trung Thu rồi, bạn bè tôi có rủ tôi đi biển du lịch vài ngày. Tôi muốn mời cậu đi chung để thư giãn."

Gia đình bạn thân B của Tổng Giám Đốc làm trong ngành hàng hải nên có rất nhiều du thuyền. Trong kỳ nghỉ này, bạn thân B đã mời Tổng Giám Đốc và bạn bè lên du thuyền ra khơi hai ngày để thư giãn.

Tổng Giám Đốc đã đồng ý, vốn dĩ hắn không định mang Bé Câm theo, nhưng sau khi nhớ đến việc Bé Câm đã khóc lóc nhiều như vậy, hắn nghĩ thôi thì đưa cậu đi cùng để thư giãn một chút. Dù sao thì phong cảnh trên biển cũng rất đẹp, có thể giúp Bé Câm cải thiện tâm trạng.

Nhưng Tổng Giám Đốc cũng không biết tại sao mình lại quan tâm đến tâm trạng của Bé Câm nữa.

Bé Câm ngạc nhiên không thôi, cậu không ngờ Tổng Giám Đốc lại muốn đưa cậu đi cùng: [Em cũng đi nữa ạ? Như vậy có ổn không?]

"Có gì mà không ổn chứ? Bọn họ ai nấy cũng mang theo người yêu cả, tôi có người yêu mà lại không thể mang theo à?"

[Có, nhưng Hiệp Huy cũng sẽ đi sao?]

Tổng Giám Đốc chớp mắt một cái: "Có, sao vậy?"

[Em muốn cảm ơn anh ấy, nếu không có anh ấy thì e là em đã gặp chuyện không may rồi.]

"Tôi đã giao cho Hiệp Huy một dự án mà cậu ta đã thèm muốn từ lâu, như một lời cảm ơn cho việc này."

Bé Câm vừa cảm kích vừa cảm thấy áy náy, vì cậu mà Tổng Giám Đốc phải nợ người ta một ân tình.

Bé Câm siết chặt tay, cậu thấy mình cứ mãi gây rắc rối cho người khác.

Tổng Giám Đốc thì không để tâm đến điều đó, dù sao hắn cũng có nhiều dự án mà: "Đi nghỉ ngơi đi, nhớ ngủ sớm."

Khi Bé Câm chuẩn bị quay về phòng mình, Tổng Giám Đốc bỗng gọi cậu lại.

"Cậu..." Tổng Giám Đốc vừa mở miệng thì lại im bặt.

Bé Câm nhìn Tổng Giám Đốc, đợi hắn nói tiếp.

"Cậu đừng quá buồn, vì chuyện tối qua hay vì bất kỳ chuyện gì khác... không có gì đâu. Cậu về phòng đi."

Sau khi Bé Câm rời đi, Tổng Giám Đốc tự đánh vào đầu mình. Tại sao hắn lại nói những lời lộn xộn như vậy chứ!