Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh

Chương 6




Vị bác sĩ để tôi ngồi ở sofa bên ngoài phòng tiệc, ông ta nửa ngồi nửa quỳ trước mặt tôi.

– Cô chịu khó một chút nhé!

Á…

Tôi kêu lên một tiếng rồi lập tức bịt miệng ngăn âm thanh phát ra. Ông bác sĩ vừa nắn lại khớp chân cho tôi, ngay lập tức tôi cảm thấy dễ chịu.

– Cô đến đây cùng ai?

Ông ta quan tâm hỏi, tôi chợt khựng lại. Có thể những người có chức có quyền ở Hoàng Long ông ta đều biết nên mới đoán như vậy về tôi.

Đề phòng ông bác sĩ này biết tất cả các lãnh đạo ở Hoàng Long, tôi đành nói nhỏ:

– Thực ra… tôi cũng không biết ông ấy tên là gì, tôi được giới thiệu để đi cùng ông ta.

Ông ta nhíu mày nghi hoặc, may sao cũng không đi sâu vào vấn đề này. Phù… tôi khẽ thở phào một hơi. Thực tình những kẻ có tiền muốn thuê phụ nữ đẹp đi dự tiệc cùng không phải hiếm, chỉ là lời như vậy dễ khiến ông ta có cái nhìn không tốt về tôi. Nhưng… có gì là quan trọng phải không?

– Chân cô sao rồi? Cô quay lại bữa tiệc được chứ?

– À… chân tôi hết đau rồi, giờ tôi cảm thấy mệt nên về thôi.

– Hình như cô còn chưa ăn gì, vẫn nên quay lại thì hơn.

Ông ta lịch sự khuyên, tôi không muốn bị tóm vì tội trà trộn vào bữa tiệc sang chảnh kia nên lắc đầu đứng dậy. Vị bác sĩ gật đầu chào, bước trở lại phía cổng tiệc, tôi cũng ngừng sợ hãi đứng dậy.

Vị bác sĩ này thật sự là mát tay! Chân tôi đã gần như bình thường trở lại, dù bước đi có chút tập tễnh, quyết định tháo giày cao gót để đi chân trần. Xỏ chân vào đôi giày này thật là một quyết định sai lầm!

Những gì biết về Vương Tuấn Tài làm tôi vừa thất vọng lại vừa cảm thấy có gì đó như là… may mắn. Có phải sâu trong lòng… tôi không muốn rời xa Tuti, thế nên trước cô vợ ghê gớm của anh ta, tôi có lý do để giấu nhẹm tất cả? Lắc lắc đầu… đó không phải là việc tôi nên làm, Tuti xứng đáng được hưởng những gì thuộc về con!



Một câu hỏi quan trọng hơn lúc này… Liệu Vương Tuấn Tài có thật sự là cha của Tuti hay không? Tôi đã nghĩ chỉ cần gặp cha của Tuti, tôi sẽ nhận biết được mà không cần phải làm xét nghiệm, hơn nữa tôi tin chị tôi không nhầm lẫn một chuyện quan trọng như vậy. Có điều sau buổi tối nay, tôi nhận ra chẳng thể nào phán đoán bằng mắt, Tuti lại giống mẹ như vậy, chẳng thể kết luận được điều gì. Thế nên tôi vẫn cần phải tìm cách có được mẫu tóc của Vương Tuấn Tài, chính thức có được câu trả lời cho mình, cũng là điều mà tôi luôn thắc mắc suốt một năm qua. Vì điều gì mà chị tôi lại mang thai con của một người đàn ông lạnh lùng đứng ở trên cao như vậy? Nếu Vương Tuấn Tài là một gã ăn chơi thích gái gú thì còn dễ hiểu, đằng này… anh ta toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, thậm chí kiêu ngạo khinh người. Nhớ đến việc anh ta đẩy tôi ra như đụng phải thứ gì bẩn thỉu, nhớ điệu cười nửa miệng khinh khỉnh khi nói chuyện với những kẻ xu nịnh anh ta là tôi lại cảm thấy anh ta rất khó ưa.

– Người đẹp, em đi đâu thế?

Vừa bước được mấy bước, tôi bỗng giật thót mình, hai chân khựng lại. Âm giọng dê xồm của lão trưởng phòng cái Trà vang lên sau lưng. Chân có chút đau nên tôi bước tập tễnh, không thể bước nhanh thoát khỏi tầm mắt lão. Lão cứ như oan hồn bất tán, bực mình thật đấy!

Đành xoay người lại, tôi cười cười đáp:

– Ông thấy đấy, tôi đau chân nên phải về thôi!

Bất chợt lão nheo nheo mắt, âm giọng cợt nhả:

– Tại sao cô em lại mặc đồ của con Trà để trà trộn vào bữa tiệc? Anh nhìn đi nhìn lại, cuối cùng cũng phát hiện ra vết tàn thuốc anh làm rơi vào chiếc váy này! Có muốn anh đưa em lên phường không hả?

Tôi sững sờ long đôi mắt nhìn khuôn mặt dê già của lão. Lão ta đã phát hiện ra tôi giả dạng Trà.

– Ông nói cái gì thế, đừng có vu oan giá họa, tôi có thể kiện ông đấy!

Tôi bực mình gắt lên, xoay người bước nhanh. Từ cửa có hai gã đàn ông đô con xuất hiện chặn tôi lại.

– Đừng dối trá nữa! Anh đưa cô em lên phường, để xem cô em giải thích thế nào về việc con Trà mất tích, nhé?

Trà mất tích? Tại sao…? Có khi nào… chính lão bày ra chuyện này ngay khi chắc chắn tôi mặc chiếc váy của Trà? Mục đích của lão… là gì?

Hai gã đô con quặt tay tôi lại, tôi vùng vằng mà không sao thoát được.

– Nếu đêm nay cô em là của anh, anh sẽ không truy cứu chuyện này!