Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh

Chương 49




Chiếc xe sang trọng dừng trước cổng khu chung cư mini, không muốn lưu lại lâu hơn tôi lập tức đẩy cửa xe ôm Tuti chạy biến. Chạy một hơi lên đến tầng 5, quay đầu nhìn xuống qua hàng lan can sắt, người cùng xe bên dưới đã rời đi từ lúc nào, bất giác trong lòng lại dâng lên chút trống trải.

Làm vệ sinh cá nhân cho hai mẹ con xong tôi bế Tuti về giường, chưa kịp ngả lưng màn hình điện thoại bất chợt nhấp nháy. Tin nhắn z.a.l.o của Tài. Tôi nhớ mình đã thêm liên lạc với anh ta để tiện trao đổi công việc, giờ anh ta mới chịu nhận lời mời kết bạn.

“Ngủ sớm.”

Tài nhắn cho tôi một tin nhắc nhở, hai má nong nóng liền nhớ đến giao kèo giữa tôi và anh ta. Gần hai giờ sáng rồi còn sớm với ma chắc? Bĩu nhẹ môi tôi nhắn lại:

“Ngủ rồi anh lại đánh thức.”

“Vậy cô sẽ phải quen thôi.”

Nham nhở! Mai là chủ nhật, liệu tôi có được một ngày nghỉ bình yên với anh ta không đây? Chuyện gặp Phong nhất định tôi sẽ thu xếp mà không cho Tài hay biết.

Ánh bình minh len lỏi qua rèm cửa, âm thanh ngày mới đang dần rộn rã, dém lại tấm chăn mỏng cho Tuti tôi nhẹ nhàng rời khỏi giường. Ngày nào cũng dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho con nên dù có mệt tôi cũng dậy theo thói quen.

Chủ nhật Tuti không cần đến lớp, ôm con trong lòng tôi dạy con vừa chơi vừa học với mô hình xốp, cũng để con thoải mái phát triển không gò ép. Chuông điện thoại réo rắt vang tôi nhíu mày với tay lấy, biết ai gọi trái tim vô thức đập rộn, gạt nghe:

– Alo?

– Cho cô một ngày thu dọn, từ sáu giờ chiều nay có mặt ở địa chỉ 120 phố M.

Nói đúng một câu rồi ngắt máy. Con người này… anh ta rất biết cách ép người! Thực ra… Tài đã từng đối xử nhẹ nhàng với tôi, chỉ là lúc này anh ta và tôi dường như ở hai bờ chiến tuyến, muốn nhẹ nhàng ngọt ngào cũng khó…

Dọn ít quần áo tã bỉm cho vào balo, năm giờ chiều tôi khóa lại cửa căn hộ, bế Tuti xuống cổng khu chung cư bắt taxi. Nơi Tài muốn mẹ con tôi đến là một biệt thự kiểu mới ở ngoại ô thành phố.

Bấm chuông cổng chờ một lát, một người phụ nữ tầm tuổi ba lăm béo tốt bước ra, mỉm cười chào đón tôi qua khung cổng sắt:

– Cô Thúy phải không, cậu Tài bảo tôi đón cô.

Vừa nói chị gái vừa lạch xạch mở khóa cổng, đi sau mẹ con tôi cùng bước về căn biệt thự xinh đẹp giữa khu vườn đặt nhiều chậu cây cảnh nở hoa vui mắt. Tò mò tôi quay lại hỏi chị ta:

– Anh Tài có nhà không chị?

– Cậu Tài không có nhà, tối nay cậu ấy bảo sẽ về ăn tối.

– Biệt thự này… có những ai vậy?

– Tôi mới đến đây từ sáng nay quét dọn. Bình thường ở đây không có người.

Căn biệt thự sang trọng này dường như là một bất động sản trong bộ sưu tập của anh ta. Tài cho mẹ con tôi ở đây chính là để giấu giếm tất cả mọi người. Tuy vậy tôi cũng cảm thấy thoải mái khi không có ai ở nơi này.

Chị gái tên Lương mở cửa phòng ngủ lớn trên tầng hai, mỉm cười:

– Đây là phòng ngủ của cậu Tài. Cô vào đi!

Tôi dắt Tuti vào căn phòng ngủ có tông màu trắng cùng nội thất nâu đậm tạo nên một tổng thể sang trọng ấm cúng. Mải đưa mắt ngắm nghía căn phòng, chị Lương bỗng bế Tuti lên tay. Con bé sợ hãi gào lên, vùng vẫy:

– Mẹ… mẹ… AAA…

Tôi liền giật con bé trở lại, tức giận trừng mắt quát:

– Con bé sợ người lạ, chị đừng tự tiện bế nó!

Chị ta áy náy nhìn khuôn mặt đỏ lựng nhòe nhoẹt nước mắt của Tuti giải thích:

– Cậu Tài bảo tôi làm quen với cháu cô vì tôi sẽ làm vú em của nó.

Tôi sững sờ, vô thức nhìn bầu ngực căng tràn của chị ta, cảm nhận rõ rệt Tài muốn tách con bé khỏi tôi. Anh ta là kẻ làm chủ, cách nào chống anh ta được bây giờ?

– Chị sẽ ở đây phải không?

Tôi sốt ruột hỏi, chị ta khẽ lắc đầu:

– Cậu Tài bảo tôi đưa cháu cô về nhà để tiện chăm sóc. Tôi còn con nhỏ cần bú mẹ.

Từ lúc ấy tôi ôm Tuti ngồi một góc, thẫn thờ chờ đợi Tài trở về. Tôi không muốn xa Tuti… nếu Tài cố tình ép tôi xa con bé, tôi nhất định sẽ phản đối đến cùng!

Cạch!

Tiếng công tắc đèn điện bật lên, tôi vô thức ngẩng lên nhìn người đàn ông tuấn tú lạnh lùng trước mặt, đôi môi mấp máy rồi ngưng lại chờ đợi.

– Sao không bật đèn lên?

Tài nhíu nhíu mày, nhìn con bé trong tay tôi vươn về phía anh ta, đôi mắt phượng khẽ chau lại.

– Ba… ba…

Sống mũi cay xè tôi giữ Tuti lại, chỉ sợ con bé làm anh ta thêm tức giận. Tài không nhìn Tuti thêm, chỉ lạnh giọng:

– Chị Lương đã nói với cô chưa?

– Tôi xin anh… đừng bắt tôi xa Tuti… Mẹ con tôi không thể xa nhau được!