Tôi chẳng biết phải nói sao, chỉ cảm nhận Bin tình cảm hơn vẻ bề ngoài nghịch ngợm khó bảo của con rất nhiều. Bin à… con là một cậu bé ngoan, ba con may mắn vì có được một cậu con trai như con… Sống mũi cay cay tôi bẹo má thằng bé, cổ họng nghẹn lại chẳng nói được câu nào.
Vĩnh hắng giọng quát Bin:
– Bin không được nhiễu! Cô Thúy còn việc của cô!
Bin phụng phịu, mặt mũi như bánh đa nhúng nước chạy về phòng. Nhìn theo thằng bé tôi có chút áy náy, đôi môi vô thức mím lại. Vĩnh nhẹ giọng bảo tôi:
– Thôi mẹ con em về đi kẻo muộn, kệ nó!
Tôi gật nhẹ, giục Tuti:
– Con chào bác đi!
Tuti nói to dõng dạc:
– Chào bác!
Mỉm cười tôi xoa đầu con bé, dắt tay con rời khỏi căn hộ của ba con Vĩnh. Có những ân tình chẳng thể đáp lại, có những hận thù chẳng thể tiêu tan… Chỉ có thể xem như là duyên phận.
Bụng no hai mắt con ríu lại, bước chân chậm chạp quay người ôm chân mẹ. Bế con lên tay, để con ngả đầu vào vai thiu thiu ngủ tôi đứng bên đường vẫy taxi.
Chiếc Maybach có chút quen lừ lừ tiến đến, cơ thể tôi cứng lại như hóa đá. Cảm giác sợ hãi làm tôi ôm con quay đầu không muốn đối diện Vương Tuấn Tài. Người trong xe mở cửa, chỉ ba bước đã chạm đến vai tôi xoay người tôi lại, ánh mắt nửa lạnh lùng nửa quan tâm.
– Còn không lên xe?
– Anh… anh muốn làm gì mẹ con tôi?
Tôi giữ chặt Tuti, lắc lắc đầu tiếp lời:
– Con bé không có tội… Nó sinh ra còn chưa một lần gặp bố nó!
Tài nheo nheo mắt:
– Cũng biết sợ sao?
Nhớ lại chuyện Tài lạnh lùng bỏ mặc sống chết của Tuti, tôi trừng mắt quát:
– Để yên cho mẹ con tôi!
– Cô lại không biết tôi có thể làm gì rồi!
Tài nhếch miệng. Da gà da vịt tôi nổi hết cả lên, hai mắt mở to nhìn đám vệ sĩ của Tài đẩy cửa chiếc xe bảy chỗ vừa trờ đến ngay sau xe Tài.
– Muốn uống rượu mừng hay rượu phạt?
Biết chẳng thể thoát khỏi anh ta, hơn nữa oán thù giữa mẹ con tôi và anh ta cần giải quyết triệt để, tôi hừ một tiếng, ôm con bước về xe của Tài, mở cửa sau xe ngồi vào. Tài hài lòng nhìn theo, chỉ vài giây sau, cánh cửa sau xe bên kia mở ra, anh ta ngồi xuống cạnh tôi.
– Đi!
Tài nhàn nhạt ra lệnh, lái xe kiêm vệ sĩ tuân lời khởi động chiếc xe phóng vụt trên đường. Đôi lông mày giãn ra thoải mái, Tài ngả người về ghế, hai mắt nhắm hờ. Lúc này tôi mới nhìn kỹ từng đường nét đẹp như tạc trên khuôn mặt anh ta qua ánh đèn đường lấp loáng… Mấy ngày vất vả ở Hoàng Long 3 thôi mà quầng mắt Tài có chút thâm, chiếc cằm như nhọn thêm lún phún râu, áo quần xộc xệch, thực tình chẳng còn vẻ bóng loáng thơm nức của một tổng giám đốc Hoàng Long mà có cảm giác như vừa từ chiến trận trở về… Lòng tôi bất giác thắt lại! Đừng ngu ngốc như thế… Anh ta là kẻ thù của mẹ con mày kia mà!
Đôi mắt phượng chợt mở ra, tôi vội thu tầm mắt nhìn thẳng về phía trước. Toàn thân khẽ run lên khi nhận ra… con đường này… không dẫn về khu chung cư mini của mẹ con tôi!
– Anh đưa mẹ con tôi đi đâu?
Tôi hốt hoảng vội lên tiếng, cảm giác sợ hãi bao trùm. Tài thở hắt một hơi:
– Tôi đã làm gì dì cháu cô chưa?
Trấn tĩnh lại cơn sợ hãi vô lý, tôi lườm anh ta, cứng giọng:
– Cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho sự lạnh lùng của anh trước an nguy của Tuti!
Tài hừ một tiếng không thèm chấp, anh ta tiếp tục chợp mắt sau bao mệt mỏi. Mùi rượu mạnh hòa cùng hương nước hoa nam tính tạo thành mùi hương đặc trưng của riêng anh ta… từ lúc nào đã trở nên quen thuộc với tôi, khiến tôi vô thức hít sâu một ngụm vào lồng ngực. Ngay khi nhận ra, lập tức tự tức giận chính bản thân mình!
Cảm thấy tin tưởng Vương Tuấn Tài sẽ không hại Tuti, tôi trấn giữ trái tim đập như thỏ mà yên lặng trên con đường xa lạ. Chiếc xe rời khỏi trung tâm thành phố, đi trên đường quốc lộ một quãng rất xa.
– Chúng ta đang đi đâu?
Tôi lạnh giọng hỏi, Tài nhàn nhạt đáp:
– Đến nơi cô sẽ biết!
Nhất định không nói… Cắn chặt môi tôi liếc mắt qua màn hình điện thoại… lúc này đã gần mười một giờ đêm. Chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ, hai bên là hàng thông rì rào theo cơn gió se lạnh. Cuối con đường thông xanh… Hai mắt tôi long lên sững sờ khi đọc được dòng chữ.
“Trại giam Hòa Dương”