Chia tay Trà tôi trở lại khu chung cư mini. Bốn giờ chiều vừa tắm cho Tuti sớm kẻo lạnh, điện thoại tôi bỗng reo vang. Để con bé vầy trong chậu nước ấm tôi gạt nghe, là Vĩnh gọi cho tôi.
– Thúy à… tối nay anh về, em sang làm giúp anh bữa tối nhé!
Vĩnh đã về rồi… vậy còn Tài? Lắc lắc đầu, tôi mỉm cười đáp:
– Vâng, anh thích ăn món gì để em làm?
– Em làm mấy món nhậu lai rai giúp anh. Tối nay chú Tài cũng sang, em làm nhiều một chút. À… Bin thích ăn đùi gà tẩm bột chiên, em làm riêng cho nó hai chiếc nhé!
Trái tim rộn lên một nhịp, tôi phải hỏi lại cho chắc:
– Anh Tài… có biết em và Tuti sang nhà anh không ạ?
– Chú ấy biết nên mới sang đấy, bình thường có mấy khi sang chơi đâu.
Thái độ của Vĩnh hết sức tự nhiên… như thể anh đinh ninh Tài đang theo đuổi tôi. Nhưng… tối nay Tài sẽ đến nhà Vĩnh sao? Chẳng phải Tài ghét mẹ con tôi như hắt nước đổ đi, tại sao còn sang chứ? Chỉ là… anh ta có sang nhà Vĩnh thì cũng chẳng thể hiện điều gì hết! Tôi và Tuti đã coi anh ta là kẻ thù rồi!
Sáu giờ chiều, một tay tôi dắt Tuti, một tay xách túi to túi nhỏ thức ăn bấm chuông căn hộ 2020 sang trọng. Sau lời nhờ Vĩnh đã sớm chuyển cho tôi tiền đi chợ thoải mái để tôi mua đồ, còn gửi trước một nửa tháng lương. Vệ sĩ của Bin ra mở cửa giúp tôi. Hàng ngày bọn họ đưa đón Bin đi học, mấy hôm ba nó chưa về còn ở lại coi chừng, đêm đến ngủ lại để thằng bé yên tâm. Hôm nay là thứ bảy Bin được nghỉ, bọn họ ở đây cả ngày vừa chơi cùng vừa bảo vệ cậu chủ nhỏ.
Mỉm cười tôi hỏi người vệ sĩ:
– Anh Vĩnh đã về chưa?
– Anh ấy sắp về rồi… Cô vào đi!
Anh ta đỡ giúp tôi mấy túi nặng trịch trên tay, theo tôi vào bếp, còn hỗ trợ tôi làm cho nhanh, chắc hẳn theo lệnh Vĩnh. Mấy hôm vừa rồi chỉ có ba cô cháu nên họ không động tay ở bếp, còn ra khỏi căn hộ để tôi thoải mái.
Kẹt!
Tiếng cửa bếp mở ra, tôi tắt bếp xoay người lại, bất chợt toàn thân cứng đờ nhìn thân ảnh cao lớn cùng khuôn mặt tượng tạc vừa bước vào. Vương Tuấn Tài… Mấy ngày không gặp… mà ngỡ như lâu lắm… Ngỡ chẳng bao giờ còn gặp!
Có chút lúng túng, tôi khẽ hỏi:
– Mẹ con tôi đang làm ở đây… anh biết mà vẫn đến sao?
– Liên quan đến cô không?
Hai bầu má chợt nong nóng, tôi cứng họng không nói được gì. Tài chau hàng mày rậm, bước đến tủ lạnh, mở cửa tủ lấy chai nước mát tu ừng ực. Yết hầu dịch chuyển theo từng ngụm nước, anh ta hà một tiếng thỏa mãn, quệt ngang miệng, coi tôi như không khí, cứ vậy bước ra ngoài.
Suốt bữa ăn Tài trao đổi chuyện với Vĩnh, vẫn với phong cách coi mẹ con tôi như không khí. Tôi bón cháo cho Tuti, dỏng tai nghe hai người họ thì vừa uống rượu vừa bàn chuyện, nghe qua hiểu được vụ việc biểu tình ở Hoàng Long 3 tạm thời ổn thỏa nhưng tương lai chưa biết thế nào.
Thời điểm giải tỏa mặt bằng, nhiều hộ gia đình vui vẻ rời đi do họ nghĩ được đền bù một căn hộ chung cư cao cấp cùng một khoản tiền, cuối cùng căn hộ chỉ là lời hứa lèo trên hợp đồng mà chính tổng công ty cũng không hay biết. Hợp đồng đó người ký vẫn là Phong ký khống tên Tài. Khốn nạn thật, hắn vào tù rồi mà những gì hắn làm vẫn còn ảnh hưởng đến Tài. Chính vì thế, người dân quay lại đòi hỏi công bằng, lại thêm lũ phá hoại đối thủ của Hoàng Long giật dây phía sau, cuối cùng sự việc lâm vào bế tắc. Tám trăm hộ dân đòi hỏi căn hộ chung cư cao cấp… Chẳng lẽ Hoàng Long phải xây dựng riêng một khu chung cư cao cấp cho bọn họ sao? Điều này là cực kỳ vô lý và tốn kém! Số tiền ăn chênh của các hộ dân mà bọn Phong đút túi hiện tại ở đâu cũng chẳng điều tra rõ ràng được, trên lý thuyết toàn bộ tài sản của bọn hắn đã bị tịch biên khi tra tay vào còng!
Đoán Tài và tôi đang giận dỗi gì nhau, Vĩnh cười cười:
– Thúy ăn đi em… Mấy hôm ở Hoàng Long 3 chú Tài cứ gắt gỏng, anh không hiểu chuyện gì… hóa ra…
Tài chẳng phản bác, mặc cho Vĩnh nghĩ sao thì nghĩ. Tôi cũng chẳng biết phải nói sao, chỉ bế Tuti ra ngồi cạnh Bin ở thảm để hai anh em cùng chơi mô hình máy bay. Bin thì lắp ráp còn Tuti thì nghịch ngợm các mảnh ghép.
Nhìn theo mẹ con tôi, đôi mày cau chặt Tài lên tiếng:
– Anh Vĩnh, thời gian tới thư ký của em cần làm thêm giờ, anh thuê người khác được chứ?