Vĩnh giơ tay “OK”, kéo tay con trai đi tiếp. Trợ lý của anh ta cúi chào, bước theo hai cha con kia. Nhóm chúng tôi xuống một nhà hàng sang trọng ở tầng năm, ban quản lý cùng các nhân viên thấy Tài liền xếp thành hai hàng chào đón. Một người đàn ông mặc vest xám tầm tuổi bốn mươi có hàm ria mép điệu nghệ dường như là giám đốc trung tâm thương mại Hoàng Long 3, cũng là người đứng đầu ở nơi này, cung kính cúi chào:
– Tổng giám đốc, anh đến lúc nào chúng tôi không kịp ra đón, thất lễ rồi!
– Không sao, tôi không muốn ảnh hưởng đến hoạt động của trung tâm!
Ông ta áy náy cười cười. Nhìn tôi bế trên tay Tuti, ông ta xuýt xoa khen ngợi:
– Tổng giám đốc thân chinh đến đây còn mang theo cả vợ con, thật đáng ngưỡng mộ!
Chợt cảm thấy ông ta nghĩ vậy có lý, hai má tôi nóng rẫy, chưa kịp thanh minh Tài đã cười đáp:
– Khu vực vui chơi cho trẻ em ở đây được đầu tư mạnh nhất tập đoàn, tôi muốn dẫn con bé đến chơi.
– Phải rồi… Haha… Tổng giám đốc quả là biết chiều con!
Trung tâm này cách xa thành phố S cả trăm cây số, người ở đây nghĩ gì cũng được Tài chẳng quan tâm. Tài cùng ông giám đốc còn mải trao đổi vài câu chuyện, Vĩnh cùng cu Bin và trợ lý tên Nam cũng vừa kịp bước vào nhà hàng.
Ông giám đốc chuyển hướng sang Vĩnh, nhoẻn miệng cười:
– Sếp Vĩnh cũng mang con trai đến đây chơi trò chơi như sếp Tài sao?
Anh ta nghe vậy, thêm những gì vừa chứng kiến giữa Tài và mẹ con tôi thì mỉm cười đáp:
– Tôi có khác anh Tài một chút, để thằng cu nghịch ngợm ở nhà với một cô giúp việc trẻ tôi không yên tâm, nơi này nhóc nhà tôi đến chơi nhiều lần rồi, không còn mới lạ.
Ông ta gật đầu, cười haha, giơ tay mời:
– Các sếp đi xa mệt rồi, giờ chúng ta ăn trưa thôi!
Bữa tiệc buffet hấp dẫn được tổ chức long trọng tiếp đón nhóm người chúng tôi. Tài nói nhỏ bên tai tôi:
– Em cứ để con bé cho nhân viên chăm sóc, em yên tâm bọn họ có khả năng đó.
Tuti được một cô nhân viên trẻ đặt ở bàn ăn riêng, lại còn được cho đồ chơi xinh xắn nên ngồi rất ngoan. Các cô ấy cẩn thận xúc đồ ăn mềm cho con. Con vốn quen được các cô giáo ở lớp cho ăn nên không phản đối, ngoan ngoãn ngồi đó vừa ăn vừa chơi đồ chơi. Nhìn về con tôi cũng yên tâm theo Tài tiếp chuyện. Cu Bin chạy nhắng lên chẳng biết ăn uống được gì không, mấy cô nhân viên khác phải chạy theo suốt.
Tôi theo Tài từng chút, vừa là vì nhiệm vụ, vừa vì cảm giác… yên tâm khó giải thích. Từ bao giờ con người này đã mang cho tôi một cảm giác yên tâm tin tưởng, sâu trong lòng… tin tưởng anh ta sẽ đối xử tốt với tôi?
Vĩnh cùng Tài và mấy người trong ban quản lý trao đổi nhiều chuyện. Ông giám đốc thở ra một hơi nói:
– Mấy vấn đề nổi cộm này chiều nay tôi sẽ báo cáo trong cuộc họp nhưng tiện đây tôi cũng nói trước cho các sếp hiểu. Vấn đề đầu tiên là một nhóm các hộ dân khi trước đã chấp nhận đền bù và di dời nhưng hiện tại lại đòi thêm tiền, còn bảo chúng ta cướp đất của bọn họ, không được như ý bọn họ biểu tình gần trung tâm khiến hoạt động bị ảnh hưởng rất nhiều. Vấn đề thứ hai, thời gian gần đây có nhiều tin đồn không hay về trung tâm, dẫn đến lượng khách ngày càng sụt giảm. Vấn đề thứ ba… hiện nay thương mại điện tử phát triển mạnh quá, thành ra khách đến mua sắm trực tiếp giảm nhiều, lại còn do suy thoái kinh tế…
Tài đanh giọng:
– Vấn đề thứ hai và thứ ba thì ở đâu cũng gặp phải, các anh phải học hỏi những nơi khác để xử lý, chỉ có vấn đề đầu tiên tôi sẽ trực tiếp xử lý.
Ông ta thở nhẹ một hơi:
– Tổng giám đốc đã trực tiếp ra tay thì chúng tôi yên tâm rồi…
Sau bữa ăn, Tuti được đưa lại vào tay tôi. Con bé ăn no hai mắt ríu lại, mệt mỏi úp mặt vào lòng mẹ. Nhìn mái đầu trẻ thơ, Tài gật nhẹ hài lòng nói:
– Chiều nay em cứ đưa con đi chơi, mấy ngày này chỉ cần Hoàng theo tôi là được.
Vĩnh đứng gần đó nghe được chuyện, anh ta bước lại gần tôi, áy náy nhờ:
– Thúy à, chiều nay phiền em trông thêm cả thằng Bin nhà anh chứ mấy cô kia anh không yên tâm.
Tôi mỉm cười trước cách Vĩnh vất vả quản con, vui vẻ đáp:
– Anh Vĩnh cứ để em dõi mắt theo thằng bé, còn tập trung cho công việc.
– Ừ, may mà có em…
Vĩnh lướt ánh mắt qua Tài một giây, ngay sau đó anh ta dắt tay con trai đi trước. Nhìn theo Vĩnh, bất ngờ Tài nhấc Tuti từ tay tôi, chủ động để con bé úp mặt vào lồng ngực rộng lớn. Sững lại vài giây… Hình ảnh trước mắt làm trái tim tôi tan ra như nước. Thực tình… Vương Tuấn Tài đích thực là một người biết thuyết phục kẻ khác. Nếu như Tuti là con đẻ của tôi, nếu như anh ta không phải cha ruột của con, biết đâu chừng tôi đã sớm ngã vào lòng anh ta rồi! Nhưng cũng có thể tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội đó… đơn giản vì anh ta bị hấp dẫn bởi những gì kỳ quặc khó giải thích… điều mà hoàn cảnh đưa đẩy tôi trở thành như vậy.