Tôi cũng đã để sẵn sổ bút cùng máy ghi âm, nghe Vĩnh căn dặn không khỏi cảm kích nhìn anh gật khẽ:
– Em cũng chuẩn bị rồi… cảm ơn anh.
Vĩnh “ừ” một tiếng, tập trung nhìn lên màn chiếu đã được kết nối với máy tính của Tài. Chín giờ kém năm, Hoàng cuối cùng cũng có mặt. Anh ta lịch sự cất lời chào các sếp có mặt ở đó. Lừ mắt nhìn anh ta, tôi cảm thấy cực kỳ bực mình con người này. Nếu như tôi không cố gắng hoàn thành bản báo cáo thật tốt mà bỏ cuộc từ sớm, chắc hẳn anh ta đã hết sức đắc ý. Tiếc cho anh ta, sự việc lại không như ý anh ta mong muốn! Nhưng có lẽ Tài cũng không để ý chuyện này, chỉ đơn giản coi như anh ta muốn thử thách và dạy dỗ tôi mà thôi.
Tài trình bày trước tất cả về tình hình phát triển của trung tâm thương mại mới mở ở thành phố H, cách thành phố S – nơi đặt trụ sở Hoàng Long 100km. Có chút căng thẳng, anh ta nói:
– Theo báo cáo từ Bộ phận Kinh doanh, quý vừa rồi Hoàng Long 3 vẫn tiếp tục có doanh thu rất thấp, đứng trước nguy cơ thua lỗ. Ý kiến của tôi là chúng ta cần tìm hiểu nguyên nhân và tìm biện pháp khắc phục sớm. Tôi sẽ cử một đoàn công tác đến thành phố H để tìm hiểu cụ thể, từ đó sẽ đưa ra giải pháp!
Trong lúc Tài nói, lão Chung nhìn tôi bằng ánh mắt vừa căm ghét vừa thèm thuồng, thật tình khiến da gà da vịt tôi nổi hết cả lên. Linh Chi cũng có mặt trong buổi họp, cô ta là Giám đốc bộ phận Marketing, tôi tin nhờ gia thế mà cô ta mới được ngồi ở vị trí đó. Biết được điều này, tôi có chút lo ngại cho Trà.
Vĩnh lên tiếng:
– Hoàng Long 3 được tổng công ty giao cho tôi quản lý, ban đầu xây dựng với kỳ vọng là điểm đến nổi bật nhất của thành phố H, vốn đầu tư rất lớn, vậy mà hiện tại lại phát triển đi xuống, tôi xin lãnh trách nhiệm dẫn đoàn điều tra đến đó.
Tài giơ tay ngăn lại:
– Hiện tại tình hình của Hoàng Long 3 là vấn đề nhức nhối nhất của Hoàng Long, tôi sẽ trực tiếp đi khảo sát. Tuy nhiên, tôi cần anh Vĩnh hỗ trợ vì anh ấy là người quản lý cao nhất ở đó.
Vĩnh gật đầu đồng tình. Linh Chi lập tức nói:
– Tôi cũng muốn đi tìm hiểu, xin cho tôi vào đoàn.
Tài lắc đầu:
– Đoàn khảo sát chỉ cần tôi, anh Vĩnh và các trợ lý là đủ. Trong thời gian tôi vắng mặt, xin nhờ các phó tổng quản lý Hoàng Long.
Những tiếng “Nhất trí!” vang lên. Có chút suy nghĩ trong đầu, tôi cảm thấy đây chính là cơ hội tốt! Tôi sẽ xin Tài đi cùng đoàn và mang Tuti theo trong chuyến công tác này, để cha con con bé được gần nhau!
Sau buổi họp, tôi gấp lại sổ bút, bước theo Tài ra ngoài. Vừa về phòng 2801, tôi liền nói với anh ta:
– Sếp tổng, tôi cũng muốn tham gia đoàn khảo sát, có được không ạ? Nhất định tôi sẽ làm tốt công việc ở đó!
Tài thoáng ngạc nhiên, nhíu mày hỏi lại:
– Đoàn sẽ đi vài ngày, còn con gái cô thì sao?
– Tôi…
Mang theo con sao… tôi đúng là điên rồ mới nghĩ như vậy, chỉ e làm vướng bận mọi người. Hai má nóng ran tôi chấp nhận quên ý nghĩ đó đi, làm sao có thể đi làm còn mang theo con được chứ?
Cười cười tôi nói tiếp:
– Tôi nghe nói trung tâm thương mại Hoàng Long 3 có khu vui chơi cho trẻ em hấp dẫn nhất cả nước nên nảy ra ý định không phù hợp… xin lỗi sếp!
Tài suy nghĩ vài giây, bất ngờ lên tiếng:
– Có thể con gái cô có ích cho chuyến đi đấy!
Tôi ngỡ ngàng ngẩng lên nhìn anh ta, nhất thời còn chưa hiểu ý. Tài nói tiếp:
– Trẻ em là một đối tượng quan trọng của trung tâm thương mại, nếu bọn chúng không thích, đó có thể là một nguyên nhân. Cô có thể mang theo con, chúng ta sẽ xem phản ứng của con bé với các trò chơi ở đó.
Tôi nuốt nghẹn, trân trân hai mắt nhìn Tài. Anh ta… chấp nhận tôi và con theo cùng sao? Việc Tài nói… thực ra không cần thiết, anh ta có thể theo dõi một vài đứa trẻ ở đó là được, nhưng… anh ta chấp nhận mong muốn của tôi!
Trái tim trong l*иg ngực bất giác đập rộn, tôi lập tức cúi mặt, cảm giác cảm kích vô thức dâng cao trong lòng. Vì điều gì mà Tài chiều theo ý của tôi? Tôi không biết nữa… Có khi nào… anh ta vẫn giữ ý định kia với tôi? Không… làm sao có thể khi anh ta là Vương Tuấn Tài, một tổng giám đốc đang ở đỉnh cao? Chắc chắn anh ta không có kiên nhẫn đó đâu, tôi chỉ đang nghĩ quá mà thôi! Nhưng… nếu đúng là như thế… nếu tôi cứ tìm cách gần Tài, có phải đó chính là một tín hiệu chấp nhận khiến anh ta hiểu lầm? Nhắm chặt hai mắt, tôi thực tình quá rối trí. Khẽ lắc đầu… Không, tôi không cần phải rối trí! Vì Tuti… tôi sẽ vì con, chỉ cần biết như vậy là đủ rồi!