Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh

Chương 24




Tức giận l*иg lộn đến mất kiềm chế, Chi lao đến giật tóc tôi. Tôi cũng đang điên tiết, lập tức dùng chân đạp vào người nó. Hai bên giằng co không dứt. Sức tiểu thư như nó không thể so với đứa con gái từng làm nông, hai vai hai thúng lúa như tôi. Nó gào to như thể tôi gϊếŧ nó đến nơi:

– CỨU TÔI VỚI! CÔ TA MUỐN Gϊếŧ TÔI! CỨU!

Muốn chửi thề một tiếng, tôi đành ngừng lại. Chi xụi lơ ngồi thụp xuống, tóc tai rũ rượi. Từ cửa toilet, lão Chung mặt mũi đỏ gay xuất hiện, hai mắt trừng trừng nhìn tôi xông vào, tóm lấy cổ áo tôi, hai mắt lão đỏ vằn.

– CON KHỐN! MÀY DÁM ĐÁNH CON GÁI TAO?

Có người cha bênh vực bất chấp, Chi gào khóc thảm thiết:

– Ba… cô ta đánh con đau lắm, chảy cả máu…

Lửa giận trong lòng lão Chung càng tăng cao ngùn ngụt. Tức đến nổ phổi, khuôn mặt là một màu đỏ tía tôi chưa kịp lên tiếng cãi lại.
BỐP!

Nguyên một bàn tay phốp pháp đáp thẳng vào má làm tôi ngã vật ra sàn nhà còn ướt sũng. Tôi ôm má trừng mắt nhìn hai cha con lão. Chi nhếch miệng cười đắc ý. Lão Chung xông tiếp đến. Sau lưng lão, ngay trước mặt tôi, cả Tài và Vĩnh đều đứng ở trước cửa khu vực toilet nữ.

– DỪNG LẠI!

Trợ lý của Tài xông vào kéo lão Chung trước khi lão giáng thêm một đòn thứ hai vào tôi. Vĩnh ngập ngừng định bước vào nhưng tôi đã đứng dậy, chấn chỉnh lại tóc tai cùng váy áo. Chứng kiến tất cả, Tài lạnh lùng hỏi:

– Đã xảy ra chuyện gì?

Chi nhanh miệng mách:

– Anh Tài, cô ta đánh em, còn muốn gϊếŧ em luôn đấy ạ! Anh nhìn xem, người em đầy vết xước, vết bầm tím… đau quá!

Thực tình ban đầu nhìn Chi thảm hơn tôi, nhưng sau cú đánh trời giáng của lão Chung, tôi mới thực sự thảm thương. Cả một bên má sưng tím lên, khóe môi rách còn rơm rớm máu, tóc tai rũ rượi, cơ thể ướt nước cả mảng lớn. Đôi mắt tối đen lại, Tài quay sang lão Chung, âm giọng như đè nén cơn tức giận:
– Ông Chung, ông còn muốn giữ chiếc ghế phó tổng chứ?

Những người có mặt đều ngạc nhiên đến sững sờ trước câu đe dọa từ Tài. Sắc mặt lão Chung từ đỏ tía chuyển sang trắng bệch, hai chân khựng lại run run, hai mắt trắng dã mở to đầy thắc mắc nhìn Tài. Chính bản thân tôi cũng không ngờ, Tài vì một thư ký nhỏ bé như tôi mà đe dọa một thế lực rất mạnh ở Hoàng Long, nhưng cũng chính thái độ run sợ của lão Chung cho tôi hiểu, kẻ mạnh nhất ở đây là ai!

– Tổng giám đốc… tôi…

Ông ta lắp bắp trước hành động lỗ mãng bênh vực con gái bất chấp đúng sai vừa rồi. Nếu không có người đến, chẳng biết tôi còn bị ông ta tra tấn đến mức nào.

Tài hất hàm về tôi:

– Cô Thúy, cô trình bày sự việc cho tôi!

Mím môi gật nhẹ, tôi trầm giọng:

– Tôi và cô gái này có hiềm khích từ trước, gặp lại ở đây thì xông vào đánh nhau. Tôi và cô ta đều có lỗi. Tôi xin nhận lỗi của mình.
Tài gật đầu, anh ta nghiêm nét mặt:

– Cô về phòng viết bản kiểm điểm cho tôi.

Khuôn mặt nhăn nhúm tức giận cùng bất lực, Chi thút thít:

– Anh Tài… anh coi cô ta hơn em sao? Anh cho cô ta làm thư ký… Chẳng phải chúng ta…

– Tôi và cô không có gì hết, đừng rêu rao tôi là chồng cô với người khác! Tôi còn nghe thấy một lần nào nữa, cô cũng đừng nghĩ đến việc ở lại đây! Còn nữa, tôi cho cô biết, việc cô đẩy ngã cô Thúy trong bữa tiệc đã được camera ghi lại, cô cứ liệu đấy!

Chi há hốc miệng, cơ thể mềm oặt như quỵ ngã, lão Chung phải đỡ cô ta. Tài trừng mắt nhìn Chi, xoay người bước. Bị đánh đau nhưng chẳng hiểu sao lòng tôi vui vẻ đến muốn cười to. Hai cha con lão Chung long đôi mắt đỏ vằn nhìn tôi như thể nhìn kẻ thù nghìn năm. Chẳng muốn gây thù chuốc oán nhưng hoàn cảnh đưa đẩy là thế, tôi nhún vai bước theo Tài. Anh ta ra mặt bảo vệ tôi, dù vì động cơ gì thì tôi cũng đang hết sức hả hê, còn thêm cả tự tin có anh ta ở cùng một chiến tuyến nữa!

Vĩnh lại gần tôi, vừa bước đi bên cạnh vừa quan tâm hỏi:

– Em có đau lắm không Thúy?

Đau… tất nhiên là đau rồi, nhưng tôi còn đang cực kỳ hào hứng đây! Tôi cười cười định trả lời, vừa há miệng đã đau, vô thức kêu “á” lên một tiếng. Vành tai người đi trước như dỏng lên nghe ngóng, liền xoay người lại nhìn tôi, cảm thấy không có việc gì mới bước tiếp.

Tôi đáp lời Vĩnh, trong lòng cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm của anh:

– Em không sao đâu… mấy ngày là khỏi ấy mà!

Vĩnh thở dài một tiếng, ân cần nói:

– Em bôi thuốc vào cho nhanh khỏi.

– À… vâng, em cảm ơn anh.

Về phòng 2801, Tài hất nhẹ hàm:

– Cô vào trong kia tắm rửa đi!

Thái độ anh ta hoàn toàn lãnh đạm, không tức giận cũng không thương hại, chỉ nhàn nhạt nói. Tôi chẳng biết nghĩ sao, vừa mới thẳng thừng từ chối ý đồ anh ta, cứ nghĩ gặp anh ta sẽ vô cùng khó xử, cuối cùng lại thành coi như không có gì. Mấp máy câu “Cảm ơn sếp tổng” tôi hít sâu một hơi, bước vào bên trong phòng nghỉ của Tài.