Mới bắt đầu công việc mà trợ lý của Tài đã giao cho tôi một đống giấy tờ, chất cao thành chồng trước mặt, rồi còn sai tôi đủ thứ việc! Tài chẳng nói gì, cứ mặc kệ cho Hoàng sai bảo tôi. Tôi thành trợ lý của trợ lý từ bao giờ rồi không biết!
– Cô gọt bưởi đi, hôm nay sếp phải tiếp khách, về có hoa quả sẵn giải rượu!
Mười một giờ Hoàng đã theo Tài ra ngoài, không quên dặn dò tôi về “nhiệm vụ”. Phòng làm việc của Tài rất rộng, phía trong còn có cả phòng nghỉ, phòng vệ sinh riêng, tủ lạnh cùng một tủ rượu. Ma men… chắc hẳn vì ma men mà anh ta tạo ra một sinh linh bé bỏng tội nghiệp mà bản thân còn không biết, càng nghĩ lại càng tức không để đâu cho hết!
Hoàng để lại chìa khóa phòng cho tôi. Khóa lại cửa, tôi lại chạm mặt Vĩnh cùng trợ lý trẻ của anh. Mỉm cười tôi hỏi:
– Hai người đi ăn trưa ạ?
– Có mình em thôi à Thúy?
– Vâng, sếp tổng với anh trợ lý đi từ mười một giờ rồi ạ.
– Vậy em cũng xuống nhà ăn thôi không muộn!
– Nhà ăn hả anh?
– Ừ, tổng công ty có nhà ăn tập thể ở tầng 11.
– À… em mới đến nên chưa biết.
– Thế đi thôi!
Tôi nhắn tin cho Trà trên đường đi, tính rủ Trà vào nhà ăn tập thể xem thế nào.
“Mày đang đâu rồi? Hay trưa nay tao với mày vào nhà ăn tập thể đi!”
“Tao với mày vào sao được? Nhà ăn đó chỉ phục vụ các sếp thôi, nhân viên không có cửa đâu!”
Thì ra là vậy, Vĩnh không nói rõ nên tôi không biết. Tôi ngẩng lên nói với anh:
– Em có hẹn với bạn nên xin phép ạ.
Vĩnh gật nhẹ, anh mỉm cười nói:
– Cơm ở nhà ăn tập thể vừa sạch vừa ngon lại không mất tiền, từ mai em cứ vào, chỉ cần đi cùng các anh là được.
Tôi ngỡ ngàng nhìn Vĩnh, cảm giác như anh thấu hiểu hoàn cảnh mẹ đơn thân khó khăn của tôi, bất giác sống mũi cay cay liền gật nhẹ cúi xuống. Vĩnh cùng trợ lý rời khỏi thang máy ở tầng 11, tôi cũng gọi cho Trà:
– Mày xuống sảnh chưa?
– Tao chờ mày nãy giờ rồi, đang đâu thế?
– Sắp gặp mày bây giờ đây, ra quán hôm qua nhá!
Cùng Trà ra quán cơm gần tổng công ty, gọi hai suất cơm văn phòng, tôi lau đũa thìa, chia sẻ nhỏ vào tai Trà:
– Từ giờ tao làm thư ký cho ông Tài mày ạ!
Hai mắt Trà như trố hẳn ra, nó suýt thì gào lên vì ngạc nhiên nhưng cũng hiểu tai mắt khắp nơi, chỉ thì thào vào tai tôi:
– Con này… mày đúng là quá giỏi rồi! Thảo nào chê ông Vĩnh, hóa ra lại nhắm hẳn đến ông Tài cơ à? Ê này… có khi chính lão gọi mày lên tầng 28 đấy!
Tự nhiên hai má nóng ran, tôi xùy một tiếng, nói tiếp:
– Chiều qua lão Chung nói lộ ra tao tốt nghiệp đại học nên ông Tài biết, chắc thiếu người làm nên bảo tao hỗ trợ một thời gian, ông ấy mới về nước mà, nhiều giấy tờ cần xử lý lắm. Cũng nhờ mày bảo tao khai hết sau mày còn xin cho tao sang bộ phận khác nên tao “flex” đủ thứ…
– Thế thì tốt quá rồi, tao cứ thương mày lọ mọ cọ toilet cơ, ai ngờ lại một phát làm hẳn thư ký tổng giám đốc, bao đứa mơ còn không được!
– Ông Tài hắc xì dầu lắm, cả lão trợ lý cũng ghê gớm, toàn sai vặt tao, còn bắt tao sửa đi sửa lại mấy cái văn bản. Đời không đẹp như mơ đâu! Với mày đừng suy đoán linh tinh, lão ấy có vợ chưa cưới rồi đấy, có khi sắp cưới đến nơi!
– Mày nói thế nào? Có con nào nó chịu để mày ở gần ông ý chứ? Có mà dâng mỡ cho mèo à?
Tôi lúng túng chống chế:
– Thì người ta tin tưởng nhau, chứ giữ cả ngày thế nào được?
– Thôi tao cũng chúc mừng mày… chỉ có điều mày phải cẩn thận với bọn đàn ông, không có cái gì dễ dàng đâu!
Ánh mắt Trà nhìn tôi như thể khuyên tôi đừng mơ mộng trèo cao, cần nhớ mình đứng ở đâu. Tôi lườm nó một cái, không muốn tranh cãi. Trà đâu hiểu hoàn cảnh của tôi, nhưng tôi lại chẳng thể chia sẻ rõ ràng mọi chuyện với nó.
Trở lại phòng 2801, tôi bổ xong trái bưởi để ở bàn kính rồi gục xuống bàn làm việc của mình. Tiếng cạch cửa vang lên, tôi giật mình quay ra. Tài trở về một mình, nhưng anh ta không say như lời Hoàng nói, khuôn mặt chỉ hơi ửng hồng, hơi thở phảng mùi rượu mạnh bay trong không khí.