Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh

Chương 14




Tôi ngơ ra, nhìn giỏ hoa quả có hai trái dưa lưới đặt trên tủ sách thì nong nóng người liền lắc đầu:

– Ôi sao thế được?… Em chỉ tò mò chứ không có ý gì đâu ạ!

– Có gì đâu, để đây cũng chẳng ai ăn. Em cứ mang về đi, đừng ngại!

Vĩnh không nói thêm điều gì, lại chăm chú làm việc. Dường như công việc của anh ta rất bận rộn, không ngơi nghỉ suốt thời gian tôi ngồi trong phòng này. Một hồi tôi làm xong việc đứng dậy, không ngờ anh ta lại hỏi:

– Em có rảnh không, chốc nữa khách đến thì để ý rót trà cho khách giúp anh. Đoàn khách này người Mỹ, có bốn người.

– Nhưng em ăn mặc thế này… có tiện không ạ?

– Nếu em thay được bộ đồ công sở nào thì tốt hơn, nếu không cũng không sao.

– À… vậy em về phòng Tạp vụ thay đồ là được ạ.

Vĩnh gật đầu, lại chăm chú làm việc. Lúc này đã gần chín giờ, tôi liền bước khỏi phòng. Ra đường tôi thường ăn mặc chỉn chu, hơn nữa đã có một năm đi làm văn phòng nên tôi cũng mặc đến đây một bộ váy công sở màu xanh ngọc. Sắc da tôi trắng, chỉ tô thêm chút son đỏ, thoa chút hồng lên hai má, nhìn qua đã cảm thấy trang điểm cẩn thận. Xõa mái tóc đen nhánh mềm mại ngang lưng, tôi cảm thấy tự tin với vị trí mà Vĩnh nhân tiện giao cho.

Trở lại tầng 28, vừa bước ra khỏi thang máy, không ngờ tôi lại chạm mặt Vương Tuấn Tài. Thấy tôi, anh ta có chút sững lại, ngay sau đó cười đểu:

– Cô không tuân thủ nội quy à?

Ánh mắt giễu cợt của Tài như thể hỏi: cô ăn mặc trang điểm thế này lên đây để kiếm đại gia nữa à? Chuyện con vợ mất nết kia anh ta hoàn toàn không nhắc đến, chỉ chú ý đến bộ đồ trên người tôi. Tôi nhớ vị trí của mình hơn bao giờ hết, cứng giọng đáp:

– Sếp Vĩnh nhờ tôi tiếp khách cùng anh ấy một lát… xong việc tôi sẽ thay lại đồ.

Hai mắt chau lại, anh ta lạnh giọng:

– Không được phép! Cô thay lại đồ, vào phòng tôi chờ việc!

Tôi suýt thì há hốc miệng đến rớt cả cằm. Thực tình con người này làm tôi rớt cằm rất nhiều lần, tôi có nên chuẩn bị tinh thần để không lặp lại điều này nữa không? Dù yêu cầu của anh ta là quá quắt, nhưng anh ta là tổng giám đốc, về lý tôi phải nghe lệnh anh ta hơn những người khác. Hơn nữa, cơ hội có được mẫu tóc của anh ta đang đến, tôi không thể từ chối!

Tôi gật nhẹ chấp nhận, khẽ nói:

– Tôi đã biết thưa tổng giám đốc.

Anh ta hài lòng “ừm” một tiếng, cầm điện thoại bấm số, dáng vẻ bận rộn bước về khung cửa kính phía trước. Tôi đành trở lại phòng Tạp vụ, mặc lại bộ đồ trắng xanh đồng phục rồi lên phòng 2802, vừa đẩy cửa phòng vừa áy náy nói:

– Tổng giám đốc sai em làm việc bây giờ, em không giúp anh được rồi!

Vĩnh hơi nhướng mày như thể ngạc nhiên, anh ta vui vẻ đáp:

– Không sao, có em thì tốt hơn, nếu không cũng không có vấn đề gì. Cảm ơn em! Em đem giỏ hoa quả kia đi đi, để chật phòng!

Người đàn ông này quả thực dễ chịu, dù mới tiếp xúc nhưng tôi có ấn tượng tốt với anh ta. Khẽ vâng dạ tôi cầm giỏ hoa quả còn lại rời khỏi phòng 2802, mang về phòng Tạp vụ để mời các cô các chị trong phòng sau bữa trưa.

Vừa thấy giỏ hoa quả đắt tiền trên tay tôi, sắc mặt mụ Dung nửa trắng nửa đỏ đến tức cười, không nói không rằng chỉ lườm tôi đến cháy mặt. Tôi mặc kệ mụ ta, vui vẻ nói với mấy người ở đó:

– Sếp phó tổng tặng dưa lưới chị em mình nhé, trưa nay ăn xong mình có hoa quả tráng miệng rồi ạ!

– Úi con này giỏi, các chị cũng được thơm lây! Cứ thế phát huy em nhá!

– Dưa lưới ngon thế, cảm ơn em gái nhé!

Những tiếng xuýt xoa vang lên, ánh mắt bọn họ không giấu niềm vui nhưng cũng có cả ánh mắt ghen tỵ rõ mồn một. Tôi không muốn nghĩ gì hơn, ra thang máy bấm nút tầng 28. Muốn lên tầng 28 phải có thẻ riêng, nếu không phải nhờ bảo vệ quẹt giúp, từ lúc tôi được giao nhiệm vụ thì đã được cấp cả thẻ và chìa khóa các phòng. Thực tình tôi cũng chưa biết ai là người điều tôi lên đây, chỉ sợ là một ông chú dê xồm nào đó như lão Thành mà thôi!

Cửa thang máy tầng 28 vừa mở, hình ảnh một người đàn ông trung niên tầm tuổi năm mươi bụng phệ béo tốt đeo kính gọng vàng đập thẳng vào mắt tôi. Hai mắt ông ta cũng sáng lên khi thấy tôi, lập tức nhoẻn miệng cười hỏi:

– Cô nhân viên, cô lên đây làm việc từ sáng nay nhỉ?