Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh

Chương 11




Tôi lập tức xoay người muốn chuồn thẳng, tiếc rằng cổ chân còn hơi đau nên không chạy nổi, chỉ cố gắng bước nhanh. Âm giọng trầm trầm quen thuộc vang trên đỉnh đầu tôi, trong chớp mắt sống lưng tôi lạnh toát. Vương Tuấn Tài đã bước theo tôi từ lúc nào!

– Cô có âm mưu gì?

Anh ta đã nghi ngờ tôi sao?

Á!

Tài nắm chặt cổ tay tôi, xoay người tôi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi bằng đôi mắt long lên giận dữ. Đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng dọa người đến chết mất! Bàn tay tôi vẫn còn giữ chặt mấy sợi tóc của Tài, đôi mắt sắc bén của anh ta không bỏ qua chi tiết này, lập tức trừng trừng nhìn vào chúng.

– Cô lấy tóc tôi làm gì?

– Không… tôi có làm gì đâu ạ? Tôi định đem ra thùng rác vứt đi thôi!

– Trả cho tôi!

Mấy sợi tóc cũng tiếc! Tôi mím chặt môi chấp nhận trả lại ba sợi tóc của anh ta, ấm ức đến đỏ hoe hai mắt quay đi.

– Bùa?

Tài hỏi sau lưng tôi. Tôi ngỡ ngàng há hốc miệng. Anh ta nghĩ tôi dùng tóc anh ta để làm bùa? Haha… Vương Tuấn Tài ơi, trí tưởng tượng của anh phong phú quá rồi đấy!

Tôi không trả lời Tài, cứ vậy bước. Dù sao tôi cũng không tin mình còn được làm việc ở đây sau khi gây chuyện với anh ta.

– Nhân viên tạp vụ?

Anh ta bước một bước bằng tôi bước hai bước, từ lúc nào đã hỏi bên tai tôi. Tôi quắc mắt quay sang anh ta:

– Anh không thấy sao còn hỏi?

– Cô khai thật đi, cố tình dùng tóc tôi để làm bùa yêu, đúng chứ?

Tôi há hốc miệng lần hai, hai mắt long lên nhìn anh ta. Ánh mắt giễu cợt chiếu thẳng vào tôi, anh ta nói tiếp:

– Liều lĩnh trà trộn vào bữa tiệc, cố tình ngã vào người tôi, giờ lại tìm cách có được tóc của tôi… Cô cũng biết chọn đối tượng quá!

Con người này… quá thừa tự tin, chính xác là quá sức kiêu ngạo!

– Này Vương Tuấn Tài, anh thích ăn dưa bở quá rồi đấy!

Tôi tức lên đốp vào mặt anh ta. Công nhận tôi mạnh mồm mạnh miệng thật, nhưng ấn tượng ban đầu của tôi về Tài vốn dĩ không tốt, lại thêm những gì anh ta hành xử, tôi chẳng nể nang gì, cứ thế nói thẳng mặt anh ta. Sắc mặt anh ta bỗng chốc tím đen lại nhìn hết sức tức cười. Con người này quen đứng trên cao, được số đông tung hô đến ảo tưởng sức mạnh, giờ bị một con nhỏ tạp vụ như tôi vã vào mặt, chắc chắn là tức không để đâu cho hết!

Mặc kệ vẻ mặt bực bội của Vương Tuấn Tài, tôi bước tiếp ra thang máy chính giữa. Tài hừ một tiếng, trở lại thang máy riêng. Con người anh ta… ấn tượng ban đầu có thể là vẻ lạnh nhạt thờ ơ nhưng ẩn trong vẻ thờ ơ đó lại là sự kiêu ngạo không che giấu. Những gì tôi làm còn khiến sự kiêu ngạo khinh người của anh ta càng trở nên rõ nét! Nhưng kẻ như anh ta… kiêu ngạo cũng dễ hiểu, bởi anh ta có trong tay tất cả, là niềm khao khát của vô số đàn bà con gái.

Tôi đã từng nghĩ đến việc thuê người lấy mẫu tóc của Tài, nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không tin tưởng, đành liều lĩnh tự làm. Chỉ là mọi chuyện khó hơn tôi nghĩ, lúc này lại càng khó khăn. Trực tiếp làm không được thì chỉ còn cách thuê người mà thôi.

Lên tầng mười thay lại quần áo, tôi xuống tiền sảnh đi ăn trưa với Trà.

– Công việc thế nào rồi mày?

Uống một ngụm canh nóng, Trà quan tâm hỏi. Tôi nhún vai:

– Việc thì không có gì, chỉ có điều… tao sợ chiều nay tao bị cho nghỉ việc luôn.

– Ơ sao thế?

– Ban nãy gặp tổng giám đốc ở thang máy… tao đi nhầm, còn làm lão tức điên.

Trà suýt thì sặc ngụm canh tiếp theo, cười lên ha hả.

– Con này giỏi! Mà mày làm cái trò gì thế? Chuyện mày cố tình tìm lão tao còn chưa truy cứu đâu nhá!

Lúc trước tôi đã dặn Trà nếu tôi bị phát hiện thì đừng nói với ai mục đích tôi trà trộn vào bữa tiệc là để gặp Tài, Trà ok rất nhanh nhưng vẫn không ngừng thắc mắc động cơ của tôi.

– Nếu là con khác thì tao còn đoán nó cố tình muốn câu con rùa kim cương là lão, nhưng là mày thì có cho tiền tao cũng không tin.

Chuyện là thời đại học, có một gã khóa trên là thiếu gia đẹp trai nhà giàu phách lối cậy tiền cậy thế theo đuổi tôi, mà tôi cực ghét loại người như vậy nên năm lần bảy lượt từ chối hắn. Chuyện hắn say rượu trèo lên nóc nhà gào tên tôi cả trường đều biết, đồn đại ầm ĩ suốt một thời gian dài.

– Chuyện liên quan đến chị gái tao, tao chỉ nói với mày như vậy được thôi!