Tổng Giám Đốc Thực Yêu Tôi

Tổng Giám Đốc Thực Yêu Tôi - Chương 5




Vừa bước ra khỏi tiệm đồ nướng, An Danh Lị lập tức giãy khỏi sự dìu đỡ của Phí Tị Ngần, không hề tiếp tục giả bộ say rượu giả vờ ngủ nữa. Thế nhưng, vờ ngủ là giả, còn say rượu lại là thật, cho nên khi cô vừa đẩy anh ra, cả người căn bản càng không vững vàng ngã về phía trước, thiếu chút nữa ngã chổng vó lên trời, may mà anh nhanh tay nhanh mắt bắt được cô, dùng chút lực, cô liền rơi vào trong lòng anh.



“Đã có kinh nghiệm lần trước, em vẫn còn chưa học được sao?” Anh hỏi cô.



Cô vốn cũng không biết anh đang nói cái gì, quan trọng là cô muốn nhanh chóng tách xa khỏi anh.



“Tôi có thể tự mình đi về, anh không cần phải tiễn tôi.” Cô giãy giụa đẩy anh.



“Em ngay cả đường còn không đi được, đừng có nói giỡn nữa.”



“Tôi sẽ bắt xe taxi.” Cô tiếp tục đẩy anh ra, nhưng cánh tay anh vòng bên hông cô vẫn không nhúc nhích, còn bá đạo dắt cô đi đến chiếc xe đang đỗ lại bên đường. “Có xe miễn phí của anh, hà tất phải tìm đâu xa?” Anh kéo cửa xe, nhét cô vào bên trong. “Này, tôi không thể.” Lời của cô bị cắt ngang bởi động tác đóng cửa xe của anh, cô tức đến mức cố sức phì ra một hơi, đưa tay đẩy cửa, tự ý xuống xe.



“Em làm cái gì vậy?” Vừa mới ngồi lên ghế lái, Phí Tị Ngần hỏi.



“Tôi muốn bắt xe taxi về nhà.”



“Không có tiền còn muốn bắt taxi thế nào?” Anh giơ ví da của cô lên.



An Danh Lị kinh ngạc trợn tròn mắt, đến bây giờ mới phát hiện ví da của mình nằm trong tay anh. “Đó là ví da của tôi, trả lại cho tôi.” Cô chìa tay về phía anh lên tiếng.



“Lên xe.” Anh chỉ nói với cô hai chữ ấy.



Cô cố sức trừng mắt nhìn anh, tức giận bất bình ngồi lại trên xe, dùng hết sức đóng cửa. “Đưa ví da cho tôi.”



“Sau khi về đế nhà tôi tự khắc sẽ trả lại cho em.”



“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?” Cô cố nén khó chịu hỏi.



“Em xác định muốn nói chuyện bây giờ, không muốn nghỉ ngơi một chút trước sao?”



“So với nghỉ ngơi, tôi càng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh xa anh.”



“Tại sao? Em ghét anh đến vậy sao?” Ghét anh ta sao, An Danh Lị không cho rằng bản thân ghét anh, cô chỉ cảm thấy xấu hổ, căng thẳng, buồn phiền, có một loạt những thôi thúc muốn thoát khỏi nơi này. Còn nữa, nếu anh ta dám nhắc đến chuyện tối hôm đó, cô nghĩ cô sẽ thét lên, mà cô thì không muốn giống loại phụ nữ mắc bệnh tâm thần hét lên ầm ĩ trước mặt anh ta một chút nào — cho dù cô cũng không biết bản thân vì sao lại có suy nghĩ như vậy.



“Lúc trước em rốt cuộc trốn đến nơi nào thế?” Anh hỏi cô.



“Tôi không có trốn.” Cô không thừa nhận bản thân đang trốn anh.



“Em, vậy anh đổi lại cách hỏi. Lúc trước rốt cuộc em đã đi đâu vậy?” Phí Tị Ngần biết phục thiện mà chữa lại câu hỏi.



Cô không nhịn được khẽ cắn cánh môi dưới rồi mới trả lời, “Trên núi.”



“Trên núi?” Anh kinh ngạc nhìn cô, không xác định được cô đang trêu chọc anh hay là nghiêm túc.



“Ở một nhà dân trong vùng núi Nam Đầu.”



“Tại sao không mở điện thoại?”



“Chính là vì muốn tìm kiếm sự yên tĩnh mới lên núi, mở điện thoại tôi còn muốn lên núi làm gì?”



“Anh tưởng rằng em lên núi là để trốn anh.” Anh đăm chiêu nhìn cô. An Danh Lị toàn thân cứng đờ, rồi rất bình tĩnh cắn môi nói: “Anh nghĩ quá nhiều rồi.”



“Phải không? Thế tại sao ban nãy em lại nói muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, cách xa anh?”



“Bởi vì anh là tổng giám đốc, tôi cũng không muốn để người ta biết chúng ta quen nhau, lại tưởng rằng tôi vào công ty không phải bằng năng lực, mà là đi cửa sau.”



“Anh nghĩ chắc hẳn không có ai lại lấy tiền lương cao của công ty dụ dỗ một nhân tài, nên sửa thành dựa vào quan hệ đi cửa sau mới đúng.” Anh liếc nhìn cô cười mà không cười nói.



Lời nói dối bị vạch trần, An Danh Lị lúng túng đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng. Cô không ngờ anh lại biết chuyện này.



“Em quả nhiên là để trốn anh có đúng không?”



“Mới không có.” Cô buột miệng nói ra, bởi vì kích động quá mức mà hơi to tiếng, chấn động đau đầu thiếu chút nữa thì bùng nổ. Cô ôm lấy đầu, đau khổ rên rỉ thành tiếng.



“Làm sao vậy, rất khó chịu sao?” Thanh âm của Phí Tị Ngần lộ vẻ lo lắng cùng quan tâm.



“Đầu tôi đau quá, anh không cần tiếp tục nói chuyện với tôi nữa.” Cô rên rỉ đáp, nhân cơ hội này tránh khỏi những câu hỏi phiền não dồn dập từ anh. Chỉ là cô thực sự không hiểu, anh cần gì phải kiên quyết muốn cô thừa nhận cô đang trốn anh a? Ồ, không thể nghĩ nổi, đầu cô thật sự rất đau nha.



“Nếu như muốn ngủ, hãy nhắm mắt lại ngủ chút đi, đến nơi anh sẽ gọi em.” Anh dịu dàng nói.



Cô cầu còn không được lập tức nhắm mắt lại, vốn tưởng rằng bản thân không có khả năng ngủ được, không ngờ mới chợp mắt một chút thế thôi, khi mở mắt ra lần nữa, bởi vì bị người ta ôm lấy lơ lửng bồng bềnh mà bị dọa cho tỉnh lại.



“Xuỵt, đừng căng thẳng, là anh, Phí Tị Ngần.” Cảm thấy cô giật mình tỉnh dậy đầy kinh sợ, anh nhanh chóng lên tiếng bằng giọng nói dịu dàng.





Nghe thấy là anh, An Danh Lị nhất thời thả lỏng. “Đến nhà rồi sao?”



“Ừ, đến nhà rồi.” Anh trả lời.



Hóa ra ban nãy cô thật sự ngủ được, hơn nữa sau khi ngủ một giấc, đầu hình như không còn choáng váng, không còn đau nhức nữa. Tốt, thật là sảng khoái! Nhưng mà, thật ra cô vốn không uống quá nhiều rượu, cồn rượu nhanh chóng giảm đi cũng là lẽ đương nhiên



“Xin anh thả tôi xuống, tôi đã tỉnh rồi, có thể tự mình đi.” Cô nói với anh, ngoảnh đầu nhìn xung quanh, giây tiếp theo kêu lên sợ hãi, “Đây là nơi nào?”



“Nơi để xe dưới lòng đất.” Cô đương nhiên có thể nhìn ra đây là bãi đỗ xe dưới lòng đất, bởi vì xung quanh đậu đầy ô tô. Vấn đề là đây là bãi đỗ xe ngầm của nơi nào? “Nhà của ai?” Tuyệt đối không phải nhà của cô, bởi vì nơi cô sống căn bản không có bãi đỗ xe ngầm.



“Nhà của anh.”



Cô liền biết rõ. “Anh đưa tôi đế nhà của anh để làm gì? Thả tôi xuống!” Cô ra lệnh nói.



“Trừ phi em đồng ý với anh, em sẽ không bỏ chạy nữa, cũng không trốn anh nữa.” Phí Tị Ngần ngừng bước, cúi đầu xuống, nhìn cô chăm chú.



“Tôi căn bản không có bỏ chạy, cũng không có trốn được.”



“Cái mũi của em đang dài ra đó.”



Cái tên đáng ghét. “Tôi hiện giờ là nhân viên của công ty anh, công ty quy định, nhân viên mới của bộ phận thiết kế, khi vào công ty phải kí một bản khế ước nhậm chức trong thời hạn ít nhất là hai năm, nếu không thì phải bồi thường một trăm vạn vì vi phạm điều khoản. Như vậy, anh nói xem tôi có thể chạy trốn tới đâu, trốn được ở nơi nào?” An Danh Lị hùng hồn nói, khó chịu trừng mắt với anh.



“Hóa ra công ty còn có quy định như thế, rất tốt.” Anh khẽ nhếch môi, thả cô xuống.




“Trả lại ví da cho tôi.” Hai chân vừa chạm xuống đất, cô liền chìa tay đòi anh ví da. “Không được, ví da là con tin.” Con tin cái đầu quỷ nhà anh! Anh ta dám cưỡng ép ví da của cô! An Danh Lị hơi chán nản, “Rốt cuộc anh muốn gì?” Cô hung hãn chất vấn anh.



“Nói chuyện một chút.”



“Nói cái gì?”



“Lên tầng rồi hãy nói.” Thang máy đến rồi, Phí Tị Ngần đi trước tiến vào trong, còn cô khoanh hai tay trước ngực đứng bên ngoài cửa thang máy, một chút cũng không nhúc nhích.



“Tại sao lại phải lên tầng? Có chuyện gì không thể nói ở đây sao?” Cô trừng mắt nhìn anh.



Cô không muốn lên tầng chút nào, bởi vì lên đó sẽ khiến cô nhớ lại chuyện tối hôm ấy, tuy rằng không lên tầng cô cũng sẽ nhớ lại, đáng ghét!



“Em đang sợ cái gì?” Trong thang máy đang duy trì trạng thái mở cửa chờ đợi, anh vẫn ung dung đứng ở bên trong chăm chú nhìn cô.



“Tôi nào có sợ cái gì chứ?” Cô ương bướng nói.



“Sợ lên đó tôi sẽ tấn công em sao? Hay là em sẽ tấn công tôi?” An Danh Lị cố sức trợn trừng mắt nhìn anh, càng mong mình bây giờ mà có vũ khí trên tay, như vậy có thể “dát mỏng ra” rồi!



“Được rồi, đừng nói là anh chưa cho em cơ hội lựa chọn. Em còn muốn cùng anh lên tầng chứ? Hay là ngày mai sau khi đến công ty, tới văn phòng tìm anh?” Phí Tị Ngần hào phóng nói với cô, thực ra là đang uy hiếp cô, ý tứ là em không lên tầng với anh, ngày mai anh sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta ở công ty.



Cô sao lại nghe không rõ ngụ ý của anh, vô cùng bực mình phun ra một câu: “Bỉ ổi.”



“Cám ơn.” Vậy mà anh vẫn nhếch miệng cười.



Cô bước nhanh vào thang máy, nhưng mà cáu đến mức dùng hết sức giẫm lên chân anh. Chỉ nghe thấy anh khẽ rủa một tiếng, nhíu mày nhìn về phía cô. Lúc này, người nhếch miệng cười hóa ra lại là cô. Đáng đời!



Lần thứ hai bước vào nhà anh so với lần thứ nhất còn căng thẳng hơn. An Danh Lị cẩn thận dè dặt không để lộ sự căng thẳng, sau khi tìm một chiếc ghế xô-pha đơn để ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực khẽ vắt chéo chân, với giọng điệu mất bình tĩnh lên tiếng: “Muốn nói cái gì? Nói đi!”



“Muốn uống gì không?” Anh hỏi cô.



“Không cần, chỉ cần anh nói xong nhanh lên chút, ngày mai tôi còn phải đi làm, muốn về nhà sớm nghỉ ngơi, đi ngủ.”



Được thôi. “Em có mang thai không?” Thế nào cũng không ngờ tới anh ta vừa mở miệng đã hỏi một câu chua cay như vậy, khiến cô thiếu chút nữa bị sặc chết bởi nước bọt của chính mình. “Không có!” Cô thét lên trả lời.



“Em đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?”



“Chưa!” Giọng nói của cô vẫn chói tai như cũ.



“Thế làm sao em có thể khẳng định là không có?”



“Bởi vì cái kia của tôi đến rồi.” Cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với anh.



“Có đúng không? Thật đáng tiếc.”



Trong đáy mắt anh dường như chợt hiện lên tia thất vọng, mà cô thì chỉ cảm thấy nhất định là nhìn lầm rồi, anh ta hiện tại hẳn là như trút được gánh nặng mới đúng. Nghĩ đến anh ta cảm thấy như trút được gánh nặng, trong lòng cô không hiểu tại sao lại phát hỏa.



“Đáng tiếc cái gì? Không để anh có cơ hội dùng tiền trừ tai họa? Nếu như anh có quá nhiều tiền, tôi cũng không ngại anh góp một chút cho tôi tiêu xài?” Cô khẽ châm biếm nói.




“Nếu như đã có, chúng ta có thể kết hôn liền rồi.” Phí Tị Ngần nhìn cô một cái, thở dài nói.



“Cái gì?” Cô bỗng chốc đờ ra sửng sốt. “Anh nói, nếu như em đã có, chúng ta có thể kết hôn liền rồi, thật là đáng tiếc.” Anh nhắc lại lần nữa. An Danh Lị nghẹn lời trân trân trừng mắt nhìn anh, chỉ cảm thấy anh ta điên rồi, hoặc là người điên chính là cô? Bằng không sao lại nghe được loại ảo giác này? Anh ta vừa mới thật sự có nói đến hai chữ “kết hôn” sao?



“Chúng ta quen nhau nhé, An Danh Lị.”



Thật tốt quá, bây giờ cô khẳng định bản thân mình không bị điên, người điên chính là anh ta!



“Anh điên rồi có đúng không?” Cô trịnh trọng hỏi anh.



Phí Tị Ngần bật cười. “Không có.”



“Không có mới lạ!” Cô hừ một tiếng nói: “Không có sao anh lại nói ra cái suy nghĩ kết hôn hay quen nhau không thể tưởng tượng được đó?”



Trên mặt cô lộ vẻ không tin.



“Điều này có gì mà không tưởng tượng được? Tôi vẫn rất thích em, trên giường chúng ta cũng rất hòa hợp, chỉ hai điều kiện này kì thực cũng đủ để bàn đến việc kết hôn rồi, chứ đừng nói đến là tìm hiểu nhau.” Cô phì cười lắc đầu không tin, luận sự nói.



“Cho nên, anh suy nghĩ một nửa liền thấy được?” Cô chớp mắt nói.



Anh đột nhiên cười phá lên, cười đến nỗi không thể ngăn lại. An Danh Lị tức giận trừng mắt nhìn anh, vừa nghĩ đến nguyên nhân anh ta muốn kết hôn với cô là vì tình dục, cô liền phát hỏa trong bụng, cô cũng không phải là búp bê được bơm phồng, tên khốn kiếp đáng ghét!



“Anh ban nãy có nói là anh thích em.” Anh gắng gượng kìm lại tiếng cười, lên tiếng.



“Ồ, thật sao? Tôi không thích anh.” Cô lạnh lùng nói. Dám coi cô như một con búp bê bơm phồng, cái tên khốn kiếp! Làm sao có thể ngờ tới cô lại không thích anh, Phí Tị Ngần có chút trợn tròn mắt, cũng không cười nổi nữa. Kinh nghiệm trong quá khứ khiến anh luôn cho rằng bản thân đối với phụ nữ lúc nào cũng thuận lợi, bởi vì bất kể già, trẻ, có chồng, hay chưa kết hôn, không có người phụ nữ nào chống lại được sức hấp dẫn của anh, càng chưa nói đến ở trước mặt anh mà lại nói rằng không thích anh.



Cô ấy thật sự là giết người không dao mà.



“Xin em, đừng lo lắng anh sẽ làm tổn thương tình cảm của em.” Anh nói.



“Tôi một chút cũng không lo.”



Thật tàn nhẫn, lại đâm anh thêm một nhát.



“Em đó, nói với anh em không thích anh ở điểm nào? Chỉ cần em nói ra, anh đều có thể sửa đổi.” Anh nghiêm túc nói. An Danh Lị trầm mặc nhìn anh, vốn cũng không hiểu anh rốt cuộc là nghiêm túc, hay là đang nói đùa? Nếu như anh ta chỉ muốn tìm bạn giường, cô tin với điều kiện của anh, chỉ riêng điểm là tổng giám đốc của Lăng Vũ, sẽ có cả đống phụ nữa xếp hàng đợi để anh lựa chọn, chỉ cần điểm này của anh ta, sẽ có cả đống phụ nữ xếp hàng chờ đợi được anh lựa chọn, anh ta căn bản không cần phải quấn lấy cô, còn nói bằng lòng vì cô mà sửa đổi.



Thế nhưng nếu nói anh ta nghiêm túc, cô lại càng không tìm được một lý do để thuyết phục bản thân tin tưởng, trừ phi —



“Nếu anh muốn chịu trách nhiệm vì buổi tối ngày hôm đó, có thể cho qua được rồi, bởi vì tối hôm ấy người chủ động là tôi, nếu chuyện này cần phải có người chịu trách nhiệm, người nên chịu trách nhiệm cũng chính là tôi.” Cô nói với anh.



“Được thôi.” Phí Tị Ngần gật đầu đồng ý nói: “Thế em chịu trách nhiệm quen với anh thật tốt nhé.”



“Rõ thật là tú tài gặp phải lính, nói lí cũng không được!” Cô đột nhiên thở mạnh. “Phí Tị Ngần, đầu óc anh rốt cuộc có bệnh gì thế? Với điều kiện của anh, có bao nhiêu tiểu thư khuê các con nhà danh môn đang chờ lọt vào mắt xanh của anh, anh hà tất phải kiên quyết kéo dài mối quan hệ với tôi? Hôm đó anh không phải cũng thấy “người nhà” của tôi rồi sao? Đám người tư lợi, vô tình bạc bẽo nhà họ An. Kéo dài quan hệ với tôi, anh tuyệt đối sẽ hối hận đó.” Cô không thèm đếm xỉa mà nói.



“Anh sẽ không.” Anh cam đoan chắc như đinh đóng cột.



“Bây giờ anh nói sẽ không, sau này sẽ có.” Phí Tị Ngần không muốn cùng cô tranh luận giải thích, anh tuyệt đối sẽ không, bởi vì anh biết thời gian sẽ chứng minh lời anh nói. “Cho nên” Anh nhìn cô với vẻ mặt sâu xa khó hiểu, “Đây mới là nguyên nhân em không chịu đáp ứng hẹn hò với anh, cũng không phải em không thích anh, có đúng không?”




An Danh Lị đột nhiên cứng đờ, muốn nói với anh ta là không đúng, nhưng dưới ánh mắt đã định liệu trước của anh, không thể mở miệng.



“Em cũng thích anh, đúng không?” Anh đã bắt đầu nhếch miệng cười.



“Không đúng.” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, âm thanh và khí thế yếu ớt ngay cả một điểm thuyết phục cũng không có.



Sau đó, cô thấy anh tiến đến trước mặt cô, đưa tay kéo cô đứng dậy từ trên ghế xô-pha.



“Nếu như em lo lắng về đám người thân đó của em, quan hệ của chúng ta có thể không công khai.” Anh cúi đầu, dịu dàng nhìn cô chăm chú.



“Không công khai?”



“Đúng.” Anh gật đầu. “Trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta ai cũng không biết. Có lẽ sau một tháng quen nhau, chúng ta sẽ chia tay vì tính cách không hợp, hoặc sau khi quen nhau từ nửa năm đến một năm, vì tình cảm phai nhạt mà chia tay. Nếu tương lai đã không thể đoán trước, tại sao chúng ta không đơn thuần hưởng thụ những phút giây vui vẻ hẹn hò giữa hai người, cái gì cũng đừng nghĩ đến, cũng không bị ảnh hưởng?”



“Không công khai?” An Danh Lị trầm mặc suy nghĩ một hồi.



“Chỉ cần em muốn công khai, bất cứ lúc nào cũng có thể công khai. Quyết định nằm trong tay em.” Anh nghiêm túc nói.



“Quyết định nằm trong tay tôi…” Cô thì thào nhắc lại.



Anh gật đầu, không có thúc giục cô, để cô từ từ quyết định.



Anh đã đề nghị như vậy, chứng tỏ anh hẳn là thật lòng? Cô không thể phủ nhận đã động lòng trước anh, nếu như quyền quyết định nằm trong tay cô, vậy có lẽ thật sự có thể thử xem…




Cuối cùng cô cũng quyết định gật đầu với anh, “Được, chúng ta quen nhau, nhưng không công khai.”



Phí Tị Ngần nhếch khóe miệng, trên mặt mang theo nụ cười tán thành nói: “Được.” Tiếp đó cúi đầu hôn cô.



Không nên thuê căn phòng đó nữa, bởi vì cả tháng sắp tới, thời gian bản thân ở đó không quá mười ngày! Mới dọn qua từ ba ngày trước, trong tuần ấy lúc đầu đáp ứng với Phí Tị Ngần, sau đó, cô liền ở lại nhà của anh luôn. Sự việc sao lại trở nên như vậy cơ chứ? Bọn họ lúc đầu nói là cần phải gặp gỡ, chứ không có cùng ở chung nhà? Tại sao về sau lại biến thành ở chung rồi? Anh ấy nói, bởi vì quan hệ không công khai của chúng ta, cho dù có gặp thoáng qua ở công ty cũng không thể nói nhiều hơn một câu, căn bản không có thời gian nói chuyện yêu đương.



Anh nói, tuy rằng anh biết thiết kế và cảm hứng có liên quan với nhau, khi cảm hứng đến có thể vứt bỏ cả người thân, nhưng anh là bạn trai của em, không thuộc về những người thân kia, cho nên thời gian hẹn hò không cần có cảm hứng, không phớt lờ anh có được không?



Sau đó anh lại nói, như vậy không được, vốn không có thời gian sống chung với nhau, em đến chỗ anh ở, hoặc anh đến chỗ em ở, em tự chọn lấy một cái.



An Danh Lị vốn không được lựa chọn, bởi vì tuy rằng cô mới dọn đến nơi ở mới, nhưng chỉ là từ hơn 16 mét vuông trở thành căn phòng 30 mét vuông, nơi nhỏ thế này làm sao nhét được cái thân hình hơn 1m8 của anh, với cả đồ dùng anh cần nữa? Cho nên, đành phải là cô dọn sang nhà anh vậy.



Sau khi cùng chung sống, thời gian ở gần nhau quả nhiên tăng thêm như mong muốn. Bởi vì liên quan đến anh nên cô học được một đống kiến thức về rượu vang, còn yêu thích rượu vang nữa, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều uống một ly, vì anh nói điều này có thể cải thiện bệnh tay chân lạnh cóng của cô. Mà anh thì nhờ quen với cô, tìm thấy một hứng thú mới, đó chính là đọc tiểu thuyết.



Cô đọc tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, anh thì say mê hàng loạt những huyền ảo viễn tưởng, hơn nữa dường như cả đời theo nghề chưa từng biết đến tiểu thuyết, những thứ này tựa như kho báu mới giành được, trong vòng một ngày liền mua cả tủ đầy sách. Cô tính sơ qua một chút, ít nhất có đến 100 quyển chạy không thoát. Tư thế anh thích nhất khi đọc sách, đó là coi cô như một chiếc ổ trên ghế xô-pha hoặc trên giường lúc xem phim truyền hình dài tập, gối đầu lên đùi cô hoặc dựa vào người cô mà đọc sách.



Anh mới qua lại còn chưa đầy một tháng, sống cùng nhau cũng mới hơn nửa tháng mà thôi, gần bên nhau lại tự nhiên tựa như đã cùng chung sống với nhau cả một đời, không có bất kì vấn đề rối loạn thích ứng, cảm giác thật đúng là có chút kì lạ.



Anh nói, không có gì là kì lạ cả, bởi vì bọn họ đã định trước là một đôi trời sinh.



Rõ là buồn nôn lại thật đáng yêu, thế nhưng trái tim cô vì thế mà cảm thấy ngọt ngào suốt mấy ngày nay.



Ôi, thật sự rất nhớ anh a. Sao lại đột nhiên đi công tác Hồng Kông nha!



Bình thường ở cùng với anh, chưa bao giờ cảm thấy nhà rộng, bây giờ một mình ở nhà, mới biết ngôi nhà này thật sự rất rộng, cũng yên tĩnh đến mức đáng sợ, dù cho cô có mở ti vi cũng vẫn thế. Gọi điện thoại cho anh, kêu anh cùng cô trò chuyện được rồi. Nhưng mười phút trước cô vừa mới dập máy thôi mà, ngay lập tức gọi lại cho anh, anh nhất định sẽ lo lắng. Không được.



Ôi, nếu như bây giờ cô có dũng khí để gọi điện cho Nam Tuệ thì thật tốt, nhưng cô vẫn không có đủ dũng khí, cũng không có mặt mũi đó, nhất là nếu Nam Tuệ sống không hề tốt, vậy thì phải làm thế nào?



Thực ra cô biết Phí Tị Ngần vẫn luôn duy trì liên lạc với Chử Lực Ngự, cũng biết tình hình cơ bản của bọn họ sau khi kết hôn, thế nhưng cô nhất định không hỏi anh, cũng không cho phép anh đề cập với cô về chuyện của hai vợ chồng bọn họ.



Hiện tại gặp gỡ với Phí Tị Ngần cô cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc không thể tưởng tượng nổi, đây là khoảng thời gian cô sống hạnh phúc nhất trong ký ức trước giờ, cô thật sự không muốn bất cứ chuyện gì ngăn trở hay phá hoại hạnh phúc mà cô hiện có.



Cô biết suy nghĩ này rất ích kỷ, nhưng cô thật sự không có cách nào khác.



Nếu như để cô biết Nam Tuệ sống không vui vẻ, dù cho chỉ là có chút tin đồn, cô cũng không có cách nào tiếp tục hưởng hạnh phúc hiện tại nữa, cô nhất định phải rời xa Phí Tị Ngần, cho dù điều đó có làm tổn thương đến người vô tội như anh, khiến bản thân cô đau lòng muốn chết, cô cũng phải xa rời.



Làm sao bây giờ? Chỉ nghĩ đến việc phải rời xa anh, cô lại xúc động muốn khóc. Làm sao trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã lún sâu đến thế? Cô đã yêu anh mất rồi, không có cách nào thoát khỏi tình yêu dành cho anh. Cho nên, thật xin lỗi Nam Tuệ, thật sự rất xin lỗi. Xin cậu thứ lỗi của sự ích kỷ của mình, cho tớ một ít thời gian có được không? Xin lỗi, thật xin lỗi…



Trong lòng hết thảy ảm đạm vô cùng, cô cũng không có tâm tình xem ti vi nữa, cầm lấy điều khiển tắt ti vi, chuẩn bị đứng dậy trở về phòng, đột nhiên lại nghe thấy ngoài cửa dường như có âm thanh gì đó.



Trong nháy mắt cô dừng tất cả hoạt động, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.



Là cô nghe nhầm sao? Trên tầng này chỉ có mỗi căn nhà của bọn họ mà thôi, có phải có người lên nhầm tầng không?



Mới nghĩ như vậy, liền nghe thấy ngoài cửa lớn được mở ra “Rắc” một tiếng, sợ đến mức cô lập tức nắm lấy điều khiển trên bàn làm vũ khí — có còn hơn không.



Phí Vũ Kiệt nằm mơ cũng không nghĩ tới trong phòng anh cả lại có phụ nữ. Anh nghe ba nói anh cả đã đi Hồng Kông, tối nay đúng lúc anh đang uống rượu gần đây, không muốn lái xe về, trên người vẫn còn đem theo chìa khóa chưa trả lại cho anh trai, liền không ngần ngại tới đây ngủ nhờ một đêm, không ngờ lại bị anh phát hiện ra bí mật động trời này.



Woh, anh cả lại giấu thiếp trong nhà nha!



“Xin lỗi, tôi không nghĩ đến trong nhà có người.” Anh lên tiếng trước nhận lỗi, sau đó tự giới thiệu: “Tôi là Phí Vũ Kiệt, là em trai của Phí Tị Ngần.”



Nghe anh ta nói như vậy, An Danh Lị lúc này mới giảm bớt căng thẳng và sợ hãi, chầm chậm thở ra. Phí Tị Ngần đã từng nói qua với cô về chuyện của Phí Vũ Kiệt, nói rằng anh ta là em trai kém anh 5 tuổi, là đứa con ruột duy nhất của bố mẹ anh hiện giờ, mà anh thì bởi vì bố mẹ đã cùng qua đời khi anh lên bảy tuổi vì tai nạn giao thông, nên mới được chú, thím nhận về nuôi, nhập hộ tịch. Còn nữa, ngồi nhà này của anh là do Phí Vũ Kiệt, hao phí rất nhiều chuyên gia để thiết kế nên.



“Xin chào, anh đến tìm Phí Tị Ngần sao? Thật ngại quá, anh ấy hôm nay vừa mới đi công tác ở Hồng Kông.” Cô lễ phép đáp lại.



“Tôi biết anh cả đã đi Hồng Kông, tôi không phải — đến tìm anh ấy, tôi chỉ là!” Phí Vũ Kiệt đột nhiên im lặng, đưa tay sờ sờ gáy, nếu ngôi nhà này đã có cục cưng vào ở, anh có nói gì cũng phải tránh hiểu nhầm một chút.



“Không có chuyện gì.” Anh lắc đầu chữa lại, vuốt chiếc chìa khóa trên tay: “Chiếc chìa khóa này có thể nhờ cô giúp tôi chuyển cho anh trai tôi được không?”



“Được.” Cô gật đầu.



Anh đặt chìa khóa trên chiếc tủ để đồ màu đen đóng kín, không nhịn được hiếu kỳ nhìn cô một cái. “Thật xin lỗi, hình như tôi vẫn chưa biết nên gọi cô như thế nào.”



“Tôi họ An, An Danh Lị.”



“An Danh Lị tiểu thư, rất vui được làm quen với cô. Còn có, thật xin lỗi, đã quấy rầy cô rồi. Tôi đi đây, tạm biệt.” Nói xong, anh xoay người rời đi, vội vã muốn nhanh chóng trở về nhà báo cho mẹ thông tin quan trọng mắt thấy tai nghe này.



Trong nhà của anh cả lại giấu một người phụ nữ, ai mà ngờ được cơ chứ?



Ha ha ha, xem ra bọn họ yêu nhau sắp có chuyện vui để bàn rồi, mà mẹ cũng có thể được đền bù nguyện vọng chuẩn bị ôm cháu trai bấy lâu nay, quan trọng nhất là, anh có thể tạm thời thoát khỏi áp lực bị mẹ thúc giục, đúng là nhất cử sổ đắc [1], anh thật là giỏi nha.