Dương Tuấn Vũ cùng vợ mình đi tới khu võ đài định thử sức một chút, dù nó đã được hoàn thành trong hơn 1 tháng nay, nhưng vì bận rộn nhiều công việc nên cả hai vẫn chưa có thời gian tham gia thử nghiệm.
Tuy vậy, khi họ vừa tới nơi, thì lập tức bị cảnh tượng đám đông ùn ùn kéo tới phía sân đấu làm bất ngờ.
- Hôm nay có trận đấu nào sao?
Hắn kéo một tên đang hớt hải lại rồi hỏi.
Tên này đang định chửi đổng lên vì cản trở hắn, trận đấu kịch tính hôm nay nếu chậm chân là
không còn chỗ mà đứng a. Nhưng hắn vừa quay đầu lại thấy Boss cùng Nữ Vương thì lập tức giật thót, cuống lên nói:
- Đúng... đúng. Hôm nay có... có trận đấu... rất hay.
Dương Tuấn Vũ định hỏi thêm thì thấy Vân Tú huých nhẹ vào tay hắn, theo ánh mắt cô nhìn về phía trước, hắn lập tức biết được trận đấu này là của ai.
Tên cấp dưới được Boss thả tay ra rồi ra hiệu cho đi thì thầm lau mồ hôi chạy biến. Hắn đúng là thoát nhưng những thanh niên khác đứng cạnh Boss thì một tiếng cũng không dám nói, tất cả vừa xem vừa trong tâm trạng sợ hãi, chỉ khổ nỗi tới những đoạn gay cấn, định hô hào một chút nhưng lời chưa tới họng đã bị lý trí mạnh mẽ bắt nuốt trở lại.
Như không nhận ra sự đáng thương của những nhân viên cấp dưới, Dương Tuấn Vũ vẫn nhếch mép theo dõi hai người trên võ đài.
Vân Tú than thở:
- Con bé tiến bộ thật nhanh. Có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ vượt qua cả em rồi. Ừm, cậu nhóc Phi
Hồng cũng rất cứng đầu, không cần nói cũng biết nó có lòng kiêu ngạo rất lớn, khi chứng kiến một người từ không cả biết đứng tấn ra sao, liễu yếu đào tơ lại rất nhanh đuổi sát, cân bằng rồi vượt qua mình, sự thật phũ phàng này khiến cậu ta luyện tập không quản ngày đêm.
Nhiều lần cứ nghĩ hắn sẽ ngã xuống vì kiệt sức, ấy vậy mà vẫn có thể mạnh mẽ đứng lên được. Chính nghị lực phi thường, khả năng tập luyện liều mạng không ngờ có thể giúp cậu ta đột phá cực hạn bản thân, mở ra một phong cách chiến đấu riêng cho mình.
Dương Tuấn Vũ nghe Vân Tú nói như vậy thì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngay từ ban đầu chứng kiến hắn ở sàn đấu ngầm, dù khả năng chiến đấu còn chưa khiến mình để vào mắt nhưng nghị lực phi thường của tên nhóc này, cùng với một cú knock out cuối cùng kia đã khiến hắn nhận ra đây là một mầm non tốt, một khi bồi dưỡng đúng cách sẽ cho ra một cao thủ.
Tuy vậy, mọi chuyện không theo suy nghĩ của bất cứ một ai, hắn chẳng thể ngờ rằng việc nhận em gái mình vào tổ chức với mong muốn giúp nó có thể biết chút võ vẽ để tự bảo vệ bản thân, lại khiến Tuyết Yên bộc lộ được thiên phú võ thuật biến thái của mình. Rồi hắn cũng chẳng thể ngờ, hai đứa này chẳng biết từ bao giờ đã cùng nhau luyện tập, coi nhau là đối thủ để từ đó giúp cả hai ngày càng mạnh mẽ tiến bộ.
Chút lo lắng khi hai đứa chọn sân đấu Kim dần dần được lắng xuống khi chứng kiến trận đấu được một lúc. Ám khí hiện tại được phóng với tốc độ nhanh, cấp độ 5, vậy mà cả hai đều coi như không có gì, vẫn hăng say lao vào nhau đánh đấm như thường.
- Hai người này đã luyện tập ở sân đấu Kim này bao nhiêu lâu rồi?
Cả đám xung quanh nghe Boss hỏi thì đầu nhanh chóng xoay chuyển nghĩ ngợi cấp tốc, cuối cùng, sau mấy giây kinh hoàng trôi qua, có một cô gái đứng ra nói:
- Thưa Boss, anh Quyền Vương thì hôm nào cũng luyện tập ở đây, còn chị Yên Vũ có vẻ khá bận rộn công việc gì đó bên ngoài nên thi thoảng mới tới đây luyện tập, hình như là được 6, 7 buổi gì đó.
Nhưng cứ nhìn cách chị ấy di chuyển, phán đoán và tránh né ám khí thì dường như chẳng kém anh Quyền Vương bao nhiêu.
Dương Tuấn Vũ nhìn cô gái này khá lạ mặt thì Vân Tú nói nhỏ vào tai hắn:
- Là người mới. Tổ chức thường xuyên tìm kiếm nhân tài mới, anh nhớ chứ?
Nghe thế hắn gật đầu với cô gái này rồi tiếp tục quan sát.
Cô thấy thế thì khẽ nói với chiến hữu bên cạnh:
- Tôi thấy Boss cũng không giống hung thần như lời đồn a.
Chiến hữu thấy thế vội bịt miệng nhưng không kịp, cô ta len lén quay lại nhìn thì thấy Boss đang nhếch mép cười tà thì tim suýt nhảy ra khỏi ngực, trong đầu thầm nghĩ lần này xong rồi. Thế nhưng, đợi mãi không thấy có gì xảy ra, cô ta cũng dần yên tâm lại, có lẽ đúng là Boss không đáng sợ như lời đồn a. Mọi chuyện cũng chỉ thoáng qua, cho tới khi trận chiến trên kia đã bắt đầu trở nên vào hồi kịch tính thì mọi lo lắng đều bị ném ra sau đầu hết.
Trên sàn đấu Kim, Hoàng Phi Hồng vẫn với hình ảnh quen thuộc hàng ngày, tóc tai ướt đẫm mồ hôi, nửa trên cởi trần lộ ra những đường nét cơ bắp rắn chắc, cứng như sắt thép, body có thể khiến các cô gái nào nhìn vào mắt cũng hoa lên, mặc chiếc quần sooc đen viền đỏ đơn giản, hai bàn tay được quấn băng trắng qua cổ tay 10 phân, chân trần cũng được băng vải trắng cao hơn gót 20 phân.
Hắn liên tục dùng tay ra đòn, đấm, chặt, chém, bổ, chân cũng linh hoạt tung ra những cú đá chính diện, đá sườn, đá móc, đá xoay người. Kết hợp với cốt lõi của Tượng hình quyền khiến các chiêu thức tưởng như đơn giản nhưng lại vô cùng đa dạng, vạn biến trong lúc thực chiến, người càng am hiểu, càng thông minh thì mỗi một lần ra chiêu có thể tùy theo đối thủ chống đỡ mà lập tức biến đổi để phá vỡ thế phòng ngự đó.
Tượng hình quyền là môn võ được sáng tác dựa trên cơ sở các động tác mô phỏng "thần thái, bộ hình" các loại động vật, nó có nguồn gốc từ Hình ý quyền của Thiếu Lâm Tự với năm loài vật: hổ, hươu, gấu, khỉ và chim của Hoa Đà. Về sau, bộ quyền pháp này tiếp tục được phát triển một nhánh khác có tên Ngũ hình quyền lấy năm loài linh vật là Long (rồng), Xà (rắn), Hổ, Báo và Hạc làm gốc rễ.
Sự đang dạng còn chưa dừng lại ở đó, khi các cao nhân tiếp tục mở rộng ra võ phái Tượng hình quyền, bao gồm ưng trảo quyền, đường lang quyền (võ bọ ngựa), áp hình quyền (quyền vịt).
Dương Tuấn Vũ đưa cho hắn chính là một bộ bí kíp võ công của thế kỷ sau, khi tố chất thân thể cũng như thiên phú con người tăng lên, các công pháp riêng lẻ liền được tập hợp lại thành quyển: Bách Hình Quyền.
Bách Hình Quyền chất chứa bên trong nó đủ tất cả các loại võ công liên quan tới động vật, từ những loài vật tưởng như vô hại như gà vịt, cho tới các dã thú hổ báo, hay các loài thần thú Long, Ly (Lân), Quy, Phượng.
Thực chất của các loại quyền pháp này được chia thành hai phần: tượng hình và thủ ý (bắt chước hình và giữ được ý). Phần trước chỉ là mô phỏng hình thái và các cử động của các loài động vật, theo đuổi tượng hình đẹp mắt nhưng tính chiến đấu tương đối kém.
Phần sau lấy ý ở những chỗ tương đối mạnh đặc thù trong giao chiến của các loài vật để bổ sung cho các động tác trong chiêu thức, khi nắm được các tinh hoa này thì lúc đó quyền thuật thực sự rất lợi hại, thiên biến vạn hóa.
Nhìn cách triển khai từng đường quyền của tên nhóc này, Dương Tuấn Vũ cũng khẽ gật gù, Bách Hình Quyền đúng là rất thích hợp với hắn. Động tác lưu loát, linh hoạt nhưng vẫn giữ được sự áp súc, lực đạo ra đòn đủ mạnh mẽ, đủ khí thế.
Chỉ có điều, một môn võ học do nhiều cao nhân tập hợp lại hàng ngàn năm không phải là trong ngày một ngày hai có thể nắm vững, luyện tập hơn 1 năm, nắm giữ được khoảng 4-5 loài vật đã là không dễ dàng gì rồi, bởi vì tương ứng mỗi con vật là rất nhiều động tác nếu tách riêng ra thậm chí còn lập được một tông môn, một đạo quán võ học chứ chẳng đùa.
Suy cho cùng, thời gian vẫn chưa đủ cho Hoàng Phi Hồng có thể thành kẻ lão luyện được. Tuy vậy, trong cuộc chiến này những chiêu thức đó cũng đủ để hắn có thể giao đấu với đối thủ.
- Ồ, lại luyện được sơ cấp Cương khí hộ thân rồi sao?
Vân Tú cười:
- Đúng vậy, cái này em cũng thấy rất bất ngờ. Có lẽ vì nó nên cậu ta mới hoàn thành bài các bài kiểm tra rồi có cơ hội được thực chiến ở sân đấu Kim nhanh như vậy.
- Thú vị.
Cương khí hộ thân thực chất là một lớp Ki được bao phủ bên ngoài cơ thể, nhưng bao phủ bên ngoài chưa đủ, đã gọi là cương khí chỉ khi nào lớp Ki này có thể trở nên vô cùng cứng rắn, có thể chống lại được đao kiếm thông thường, đương nhiên, nó cũng giúp giảm thiểu rất nhiều sát thương tới từ quyền thuật và lực công kích do Ki đối thủ phá hoại.
- Nhưng so với Tuyết Yên, cậu ta vẫn còn kém một bậc.
Dương Tuấn Vũ nghe vậy cũng không phản đối, bởi vì cùng là cương khí hộ thân nhưng cô bé lại sử dụng rất thông minh linh hoạt. Cứ nhìn mỗi khi Hoàng Phi Hồng bắt được sơ hở của cô rồi tấn công, hay những mũi kim châm, ám khí phóng ra mà không kịp tránh thì y như rằng vị trí đó lại xuất hiện một lớp băng hóa giải lực công kích.
- Con bé thật sự ranh ma.
Vân Tú cười lắc đầu:
- Em lại cho rằng nó rất thông minh, làm vậy chẳng phải tiết kiệm được rất nhiều Ki sao? Cứ nhìn Hoàng Phi Hồng đổ mổ hôi như tắm, hơi thở đã có chút rối loạn còn con bé vẫn uyển chuyển ra chiêu, né đòn, trán chỉ lấm tấm chút mồ hôi mà thôi. À, em vẫn thắc mắc, tại sao anh không cho con bé một bộ công pháp để nó tập luyện, như vậy chắc chắn trận này nó đã có thể thắng rồi chứ không phải dây dưa mãi không biết cách dứt điểm thế kia?
Dương Tuấn Vũ cười khổ:
- Là nó bảo anh không được mang công pháp ra dụ dỗ, nó sẽ tự biết cách làm thế nào. Đương nhiên anh mong còn không được, công pháp dù tốt tới đâu cũng là vật của người khác, là của quá khứ, kẻ thù mai sau vạn vạn lần chúng ta chẳng biết sẽ có khả năng ra sao, sức mạnh thế nào.
Nếu lúc đó chỉ dựa vào công pháp có sẵn chỉ sợ sẽ thất bại nhanh chóng, chỉ một cái đầu luôn tìm cách đột phá, tìm cách để mình tiến bộ hơn thì khi đó mới có hi vọng tìm được đường sống trong chỗ chết. Chẳng phải em cũng đã từ lâu không hỏi anh công pháp rồi sao? Giờ vẫn còn hỏi câu đó.
Vân Tú chợt nhận ra điều gì thì cười hì hì, rồi thầm nháy mắt với chồng.
- Khụ khụ.
- Sao tự dưng lại tăng thanh âm thế? Đây là “vô tình” reo vào trong đầu cấp dưới lời khuyên sao?
Vân Tú hạ thấp thanh âm thủ thỉ nói.
Dương Tuấn Vũ giả vờ không biết:
- Ồ. Chiêu đó rất đẹp! Tốt.
Thấy hắn lơ đi không nhắc tới thì cô cũng không trêu nữa, đôi mắt đẹp tập trung nhìn lên khán đài.
Mấy tên cấp dưới xung quanh đầu đuôi không rõ thế nào, tự dưng thấy Boss nói công pháp không nên chỉ tập theo lối cũ thì trong đầu chợt bừng tỉnh. Bọn họ trước nay đều là những kẻ đã vào sinh ra tử, lúc chiến đấu nhiều khi cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm, rồi y như rằng bị đối phương cho một đao, ăn thiệt thòi, nhưng chẳng biết lý do vì sao.
Tất cả chỉ biết đổ lỗi cho đối phương mạnh mẽ, mình yếu đuối, hoặc đối phương ranh ma, mình ngốc nghếch. Tất cả thì ra mình ra chiêu quá rập khuôn, không biết từ gốc mà phát triển thành ngọn, ra hoa, kết trái.
Đúng vậy, chiêu thức trong sách, công pháp được dạy là bất biến, nhưng khi thực chiến phải biết áp dụng bách biến, thường xuyên phải tìm và sáng tạo cái mới thì mới hi vọng cuộc chiến tiếp theo mình là kẻ sống, kẻ địch là cái xác, không thể lúc nào cũng mong kẻ thù sơ sẩy mà mình may mắn thoát chết được.
Cả đám chợt thấy Boss thật cao lớn, thật ngầu bá cháy, hình tượng hắn trong lòng mọi người tự dưng được khắc thêm càng rõ nét.