Hạ Minh Nguyệt cũng bị tiếng cãi lộn bên cạnh thu hút, thấy Dương Tuấn Vũ không có hứng thú với khối nguyên thạch trước mặt cô cũng không có ý kiến gì. Hai người lách qua đám đông không dễ, tới khi lọt vào vòng trong thì nhìn thấy có hai người đang to tiếng tranh chấp khối đá.
Người đàn ông trung tuổi, bụng phệ do tiệc tùng quá mức, nhưng trên tay đeo đầy nhẫn và vòng phỉ thúy cùng vàng bạc. Nhìn qua là biết một phú ông chính hiệu. Người này đang tức tối khó chịu vì một người đàn ông mắt ưng, mày kiếm, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế cao vợi, ánh mắt quét qua toàn trường đều chứa một nét khinh thường.
Người phú ông tên Cao Đạt nói:
- Này Kha Lạp tiên sinh, ông cũng đừng cậy mạnh mà quá đáng. Lần này Hồng Kinh Hội tổ chức đã đem hình thức mua bán là ám tiêu, ông cố tình ra giá công khai đã đành, lại còn đe dọa không cho người khác mua khối thạch này. Có lý nào lại như vậy?
Kha Lạp là người Mianma, hắn trừng mắt hừ lạnh:
- Cái này gọi là ưu thế của bản thân mỗi người, tôi chỉ ra một thỏa thuận nho nhỏ, khối đá này của tôi, còn nếu ai muốn tranh thì đừng trách Kha Lục An Thị không nể mặt.
Sợ Dương Tuấn Vũ không biết Kha Lục An Thị là gì, Hạ Minh Nguyệt nhỏ giọng giới thiệu:
- Kha Lục An Thị là gia tộc Kha Lục, tên được gọi là Kha Lạp kia là một người đức cao vọng trọng trong gia tộc này. Kha Lục chủ yếu kinh doanh bất động sản, dầu mỏ, khoáng sản, đá quý và đặc biệt là bậc thầy trong làng đổ thạch.
Theo nguồn tin không chính thức, người ta cho rằng, Kha Lục chiếm tới 20% GDP của toàn nước Mianma. Điều đó đủ thấy sức mạnh tài chính của họ lớn mạnh ra sao, và nếu liên quan đổ thạch, họ còn quen biết giới quyền quý và hoạt động cực mạnh trong thế giới ngầm là chuyện không khó hiểu.
Không chỉ thế, xác suất tìm được phỉ thúy của người tên Kha Lạp này rất cao, gần như là 8-9/10, nên rất được mọi người kính trọng, ngưỡng mộ.
Bản thân là Hồng Kinh Hội cao cao tại thượng cũng phải nể mặt Kha Lục An Thị và Kha Lạp mấy phần.
Dương Tuấn Vũ nghe thế không khỏi líu lưỡi, đây là vừa có tài, vừa có tiền, vừa có quyền nha, bảo sao hống hách khoa trương như vậy.
Nhưng người tên Cao Đạt cũng chẳng phải ngọn đèn cạn dầu, bản thân ông ta cũng là người trong nghề nhiều năm, chỉ cần quan sát một chút cũng có thể nhận ra khối đá này nhất định có phỉ thúy chất lượng cao cấp, thậm chí Đế Vương lục cũng có thể hàng lâm giáng thế, chưa kể tảng nguyên thạch này lớn như vậy, nếu là một khối Đế Vương lục cực lớn lại hoàn mĩ thì...
Cơ hội tốt như vậy, làm sao lão chịu để yên. Người khác sợ Kha Lạp nhưng lão không sợ, cùng lắm chỉ có chút kiêng kị mà thôi.
Hạ Minh Nguyệt lại đóng vai hướng dẫn viên, cô nói:
- Cao Đạt này cũng không phải tay chơi bình thường, ông ta sở hữu trong tay không dưới 100 hiệu vàng bạc đá quý cỡ lớn trải dài từ Bắc vào Nam. Không chỉ vậy, số đất đai sở hữu cũng khiến người này lọt vào top siêu giàu của Việt Nam. Ông ta cũng là khách quý của Hồng Kinh Hội nên cũng không nhất thiết phải nể mặt người tên Kha Lạp này.
Đúng như những gì mọi người nghĩ, cuộc cãi vã như vậy sợ không thể có hồi kết, cuối cùng, ban tổ chức cũng phải ra mặt. Vương Lãnh bộ dạng vẫn tươi cười hòa ái, ông ta vùa đi tới vừa giơ tay can ngăn:
- Ấy ấy, hai vị khách quý, mọi người đều là quen biết, đừng vì một khối đá mà tranh giành nhau như vậy. Tôi thấy thế này, thay vì ám tiêu, riêng khối đá này tôi sẽ đứng ra làm chủ, mọi người dùng hình thức minh tiêu, ai trả giá hơn người đó sở hữu? Được chứ?
Những người xung quanh nghe vậy thì gật gù, không ít người cũng dỏng tai nghe ngóng xem giá cả thế nào, để hai người chuyên gia tranh giành thế chỉ sợ không phải là đồ tốt bình thường, nếu có cơ hội, bọn họ không ngại dồn vốn mua cho bằng được.
Dương Tuấn Vũ chuẩn bị cất lời thì đã có người mạnh dạn lên tiếng hỏi hộ hắn:
- Chúng tôi được phép tham gia chứ?
Vương Lãnh nhìn người phát biểu là lão thương nhân sở hữu trong tay chuỗi siêu thị bán lẻ lớn nhất nhì cả nước thì đôi mắt cong lại, ông ta vui mừng nói:
- Được nhiên là được, càng nhiều người tham gia, càng vui, như thế mới gọi là minh tiêu chứ.
- Vương lão tiên sinh nói đúng lắm, ha hả, chúng tôi quả thật là rất tò mò muốn xem thử khối đá này trị giá bao nhiêu.
- Tốt. Được rồi, để không mất thời gian, tôi xin tuyên bố cuộc trả giá bắt đầu. Khối đá được ghi giá sàn ở đây là 100 triệu, như vậy lấy mốc là 100 triệu, mỗi lần tăng không dưới 10 triệu.
Cao Đạt nghe thế thì không kiên nhẫn nói:
- Tôi trả 700 triệu.
Nhiều người vừa nhao nhao nghe được cái giá này thì im bặt. Đừng đùa, nhìn viên đá này ngon nghẻ hơn những viên khác nhưng bài học đổ thạch đã ngấm vào trong máu bọn họ rồi. Càng chơi thì càng rụt rè, càng cẩn thận, Vì thế, nhiều người nghe vậy thì lập tức quyết định tham gia đội ngũ hóng hớt là chính.
Vương Lãnh gật đầu hài lòng thì Kha Lạp lại cất tiếng Việt ngọng líu ngọng lô nói:
- 1 tỷ.
Cao Đạt hăng tiết hô:
- 1,5 tỷ.
- 2 tỷ.
….
- 6,5 tỷ.
Cao Đạt hét giá này xong mồ hôi lạnh cũng tuôn ra. Không phải là hắn sợ tên Kha Lạp kia mà là sợ khối thạch này không ra Đế Vương Lục thì sẽ bị lỗ nặng, vì thế, trước sự lựa chọn may rủi, hắn quyết định dừng lại ở cái giá này. Nếu Kha Lạp theo đến cùng hắn sẽ bỏ. Trong ngàn viên đá có mặt hôm nay, chắc cũng có không ít viên tốt.
Kha Lạp lập tức không cần nghĩ hô lên:
- 7 tỷ.
Cao Đạt trừng mắt nhưng không làm gì được, hắn nhếch mép cười nói:
- Chúc Kha Lạp tiên sinh buôn bán có lãi, chỉ là nếu không ra ngọc như ý thì cũng đừng buồn nhé. Haha.
Nói xong, hắn quay đầu rời đi.
Vương Lãnh nghe con số 7 tỷ cũng hơi kinh hãi, lão cũng là tay chơi thạch có tiếng, rất hiếm khối nguyên thạch thô nào có giá tới 7 tỷ, người tên Kha Lạp này đúng là biết cách tiêu tiền, hôm nay mời lão ta tới đây đúng là không sai.
Dương Tuấn Vũ thầm kỳ quái, hắn bâng quơ hỏi Hạ Minh Nguyệt chẳng qua giọng nói trong lúc mọi người đang im lặng, khiếp sợ vì cái giá 7 tỷ này, lại thành ra có chút lớn:
- Không biết có được phép sờ thử trước khi trả giá không nhỉ? Tôi cũng muốn biết khối đá 7 tỷ sẽ có cảm giác như nào? Chẳng lẽ chạm vào tâm hồn sẽ thư thái, may mắn sung túc tràn đầy?
Vương Lãnh cảm giác khối đá đã có chủ, hắn chuẩn bị tuyên bố thì nghe thấy lời thắc mắc này, thấy người lạ mặt này đi cùng cháu gái Hạ gia chủ, dù sao người ta cũng là đại diện cho một trong tứ đại gia tộc, cho nên, vẫn cần nể mặt một chút, ông ta nói:
- Vị tiên sinh này, đương nhiên là có thể sờ thử, ở đây không có luật cấm sờ mà.
Mọi người nghe thế thì cười ha hả, bàn tán:
- Tên này đúng là nhà quê, làm gì có cái luật cấm sờ?
- Chắc là người mới, khi nãy còn thấy Hạ tiểu thư hướng dẫn hắn cách chọn đá mà.
- Ừ, thì ra là người mới, không biết cũng chẳng có gì lạ. Tuy vậy, tôi cũng chưa từng sờ vào khối nguyên thạch 7 tỷ nào, biết đâu lại có khác biệt. Chậc, hỏi ngu ngơ nhưng lại rất thực tế nha.
- Nghe lão phân tích tôi cũng thấy tò mò.
Vương Lãnh cũng không cố ý gài hắn bị mọi người chỉ trích, nhưng chợt mọi việc từ bất lợi cho hắn lại chuyển thành mọi người đều có nhu cầu sờ thử thì ông ta cũng có chút lúng túng.
Vì khối đá coi như đã nằm trong túi của Kha Lạp rồi, vì thế, Vương Lãnh vẫn khiêm nhường xin ý kiến:
- Không biết ý Kha Lạp tiên sinh ra sao? Ngài đồng ý cho mọi người sờ thử một chút chứ?
Kha Lạp dù nói không sõi tiếng Việt nhưng nghe rất tốt, do hắn thường xuyên vận chuyển buôn bán qua biên giới. Không chỉ tiếng Việt, tiếng Thái, tiếng Trung, tiếng Lào, Campuchia hắn đều nói vanh vách. Chẳng qua là không hoàn toàn thành thạo, âm điêu còn chưa được như người bản xứ, nhưng thế cũng đủ biết hắn đã là tên cáo già chính hiệu rồi.
Để không bị người khác đánh giá hẹp hòi, lão gật đầu nói:
- Được chứ. Cứ sờ thoải mái, lớp vỏ thạch bên ngoài phỉ thúy cũng không phải vì sờ nhiều hơn mấy cái mà mòn được. Haha.
- Ha hả.
Vương Lãnh cũng cười phá lên, thoải mái vui vẻ xong, lão nói:
- Được rồi, mọi người ai có nhu cầu thì xếp hàng, ừm, bắt đầu từ cậu đi. Mỗi người có 2 phút sờ thử. Tuy vậy, thời gian tiêu tốn này sẽ không được hoàn lại, mọi người không nhanh chân đi mua đá khác là sẽ hết thời gian đó.
Dương Tuấn Vũ được người ta chỉ thẳng mặt thì cũng đi lên, hắn bước tới càng gần thì nụ cười càng tắt ngấm, gương mặt càng ngày càng ngưng trọng. Cho tới khi hắn chạm vào khối đá thì suýt nữa giật mình nảy lên.
Không có bất cứ âm thanh, không có bất cứ cảm xúc mát mẻ khác thường gì, nhưng hắn nhận ra có một sự kết nối kỳ lạ, thôi thúc hắn phải lấy bằng được khối đá này. Trong vòng hai phút xem xét, hắn đã có một kết luận sơ bộ: Thứ thôi thúc hắn chính là ý thức ở trạng thái chờ của Triệu Cơ.
Nghĩ tới Triệu Cơ dù đang ở trạng thái “hôn mê sâu” nhưng vẫn cố gửi thông điệp, hắn lập tức biết sự quan trọng của tảng đá này đối với cô. Không cần biết bằng giá nào, hắn hiểu ngay mình cần phải giành được nó.
Nghĩ là làm, Vương Lãnh và Kha Lạp đang cười nói gì đó ở không xa, hắn lập tức nghiêm giọng hô lên:
- 8 tỷ.
Mọi người hí hứng muốn tới sờ thử, nghe thấy thế thì giật mình suýt ngã, tròng mắt cũng như muốn lồi ra.