Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 556: Zero Zone




- Đấy là nơi nào?

Hạ Minh Nguyệt lưỡng lự rồi quyết định lắc đầu nói:

- Thôi vậy, tôi không nên kéo anh vào chuyện này mới đúng.

- Cô định nói ra cho người khác tò mò rồi rời đi sao? Tôi làm vệ sĩ cho cô một ngày là được chứ gì?

Hạ Minh Nguyệt chớp chớp mắt:

- Anh không sợ sao?

- Ồ, tôi rất muốn biết nơi đó là đầm rồng hang hổ gì mà tôi lại phải sợ hãi. 

- Zero Zone hay còn gọi là Dead Zone. Sở dĩ có cái tên Zero này là bởi vì vùng đất này không được vẽ trên bản đồ thế giới, không phải nó không tồn tại, mà là có rất ít người biết tới, mà kể cả biết, người ta cũng không truyền miệng nhau sự hiện diện của nơi này.

Anh có thể coi Zero là một vùng đất tự trị, nơi đó không có chính phủ, chỉ có các gia tộc sinh sống, nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa rằng nó không có luật lệ, ngược lại, luật lệ rất hà khắc. Họ rất bài xích người bên ngoài tới, nếu không có giấy giới thiệu từ những người có quyền thế, hoặc không có thẻ thông hành mà bị người của Giám Sát Hội phát hiện thì sẽ bị giết ngay lập tức. 

Đúng thế, anh không nghe nhầm đâu.

Dương Tuấn Vũ nghe thế thì líu lưỡi, lại có vùng đất dị như vậy? Cùng lắm thì trục xuất, đuổi người ta đi,việc gì phải giết người? Bảo sao nơi này chẳng có mấy ai nghe danh tính.

- Nếu người khác vào đó mà không được cho phép thì bị giết, thế những người ở đó ra ngoài thì sao? 

- Tất nhiên là không sao, hoặc nếu có cũng chỉ bị bắt lại thôi, cái này phụ thuộc vào luật lệ của từng quốc gia. Nhưng đa số việc bọn họ rời đi thì muốn đi tới đâu đã đăng ký sẵn hộ chiếu của một quốc gia bất kỳ rồi. 

- Làm giả? Chẳng lẽ cục an ninh không phát hiện ra?

- Công nghệ làm giả của họ rất tân tiến, à không, phải nói khoa học công nghệ, cùng khả năng của những người ở Zero Zone rất tân tiến, không chỉ vậy, võ lực cũng rất cao cường. 

Nghe ông nội tôi nói, Zero Zone thực chất là vùng đất đã rất lâu đời, nó phát triển khá biệt lập với các quốc gia trên thế giới, tuy vậy, cách sống vẫn khá giống với thời phong kiến, ít nhất là ở mặt văn hóa, trang phục, lối sống. 

Chỉ khác ở chỗ nó không có triều đình, không có một người thực sự cai quản, mà quyền lực thuộc về một nhóm người có tên – Hội Liên Minh Ánh Sáng, bản chất của hội này là tập hợp các người có quyền lực nhất ở Zero Zone, những người này thường là các gia chủ của các đại gia tộc, những cao thủ hàng đầu, những nhà giàu nứt khố đổ vách … Nói chung, không một ai là người bình thường.

Và quyền lực, cũng từ những kẻ có quyền này mà ban hành ra. 

Dương Tuấn Vũ nghe cô ta nói một thoáng mà đầu to như cái đấu:

- Vậy rốt cuộc nó ở đâu? Nghe có vẻ như không hề chật hẹp. Tại sao lại lấy chữ Zone mà không phải Continents (Châu lục)?

Hạ Minh Nguyệt cười:

- Thực ra mới đầu vùng đất này khá nhỏ, nó do một bộ phận người đi khai phá vùng đất mới lập ra, dần dần mới trở lên lớn như hiện tại, nhưng để tưởng nhớ công lao của các vị tiền bối, bọn họ vẫn giữ nguyên cái tên Zone này, chỉ thêm chữ Zero để khẳng định sự bài xích của nó với thế giới bên ngoài. 

- Sao họ lại hận người ngoại lai vậy?

- Cái này tôi không rõ. Dù sao tôi cũng chưa tới đó bao giờ, những gì tôi nói với anh đều đến từ những gì ông nội kể lại. Nhưng bản thân là một người ra bên ngoài lâu rồi, ông cũng không biết nhiều về các sự việc bên trong đó. 

Ông chỉ nói những người ở đó rất nguy hiểm, bản thân ông cũng không muốn tiếp xúc với họ, nhưng nếu bị chính tộc phát hiện có hành vi đào tẩu hoặc làm gì có hại cho gia tộc, cho Zero Zone, họ sẵn sàng cho cao thủ diệt sạch cả nhà người phạm tội chỉ trong một đêm mà thần không biết quỷ không hay.

- Thế sao ông cô còn ra ngoài, rồi tới Việt Nam?

Hạ Minh Nguyệt nhớ lại bộ dạng của ông thì có chút bất đắc dĩ:

- Ông nói mọi việc cũng là do câu chuyện từ thế hệ trước, ông nội của ông vốn là người của Zero, nhưng khi đi ra ngoài làm nhiệm vụ thì yêu mẹ, tức là tổ nội tôi, hai người yêu nhau rồi có một đứa con trai, sau đó, cụ tổ rời đi. 

Về sau, khi bị phát hiện là dòng máu Zero Zone chảy bên ngoài, Chính tộc đã cử người tới nói thẳng, một là quay về gia tộc, hai là ở lại đây nhưng hàng năm phải nộp tiền – coi như là phí duy trì tính mạng. Đấy, anh nói xem, họ có giống phường trộm cướp không? Tiền chúng tôi khó khăn kiếm được, bọn họ lại đòi, 30%. Mới đầu là 50% cơ, nhưng dường như cụ tôi ở trong Zero cũng có chút 

vai vế, nên mới được giảm nộp phí xuống còn 30%.

Nhìn dáng vẻ giậm chân giậm tay, tức giận thở phì phò của Minh Nguyệt, hắn cũng cảm thấy đám người này quá bá đạo rồi, lại còn lập phí duy trì tính mạng của cả gia tộc cơ đấy. 

Dương Tuấn Vũ nghe thấy nhiều thứ khá mới mẻ, hắn quyết định đi theo tìm hiểu thêm thông tin về cái vùng đất kỳ quái này.

Hai người bàn bạc xong xuôi, nhận được thời gian vào cuối tuần sau, Dương Tuấn Vũ liền lập tức đồng ý. Trước khi về, hắn vẫn hỏi lại một câu:

- Cô sống ở bên cạnh nhà tôi thật? Có nhất thiết phải thế không?

Hạ Minh Nguyệt cười:

- Cậu sợ tôi ăn sạch sao? Nói đám đàn ông toàn tên háo sắc, chỉ muốn tán tỉnh, lừa gạt các cô em, sao cậu lại không thế? Hay là tôi không đủ hấp dẫn.

Dương Tuấn Vũ lắc đầu:

- Cô đúng là yêu tinh mà. Tôi hỏi vậy cũng chỉ để chắc chắn hơn thôi, còn vì sao lại cần chắc chắn thì sau này cô sẽ biết.

Hạ Minh Nguyệt nghe vậy có chút nghi hoặc, nhưng định hỏi thì hắn đã chạy biến mất rồi.

Dương Tuấn Vũ định đào hố chôn đám bạn mình, nhưng nghĩ lại thì làm như vậy có vẻ không được sung sướng gì cho lắm, chỉ có điều, hắn vừa chạy về tới nhà thì đã thấy ba cu cậu đang lúi húi xách túi lớn túi nhỏ, mắt nhìn ngó, đảo loạn tìm kiếm cái gì đó xung quanh.

Bỏ chiếc tai nghe xuống, hắn chạy tới cũng vừa lúc đám bạn cũng nhìn qua.

- Này, tới lâu chưa? Sao không gọi điện?

Ngô Phúc Vinh cười hề hề, tay cầm ngay cái thiệp cưới nhét vào tay hắn:

- Gửi mày, nhớ đến đám cưới của tao nha. 

Dương Tuấn Vũ trừng mắt:

- Vừa gặp nhau đã mời cưới rồi, đợi vào nhà hãy nói không được sao?

Phúc Vinh lắc đầu:

- Ai biết được, giây trước mày ở đây, giây sau mày có việc bận 1-2 năm thì sao? Tao phải đề phòng trước. Nhớ đến đấy, mà kể cả không tới thì nhớ gửi phong bì. Chậc, nhà lớn thế này chắc tốn kém không ít nhỉ?

Dương Tuấn Vũ lấy khăn lau tóc ướt, hắn bâng quơ gật đầu không để tâm lắm:

- Tao cũng không rõ, nhưng chắc cũng vài chục.

Ngoài Hạ Phá Quân ra, hai đứa còn lại đều líu lưỡi, nó nói vài chục đương nhiên không phải là vài chục triệu rồi, mà nếu vài chục tỷ thì … m* kiếp, thế quá đại gia rồi. 

Ngô Phúc Vinh nuốt nước bọt “ực” một tiếng rồi sáng mắt nói:

- Thế thì đi phong bì không thể ít rồi. Mày cũng biết đấy, hai vợ chồng trẻ có nhiều nỗi lo lắm.

Dương Tuấn Vũ đập cái khăn vào đầu hắn:

- Mày là đến để moi tiền tao? 

Hắn ôm đầu tránh được, cười hề hề:

- Bạn thân để làm gì, chính là cần những lúc thế này, kệ mày, dù thế nào thì cũng không thể phong bì lép kẹp được. Mà mày không mở cửa, làm sao bọn tao vào được mà chẳng đứng đây ngó 

nghiêng.

Dương Tuấn Vũ chợt nhớ chưa tạo tài khoản cho 3 đứa này, hắn gãi đầu cười:

- Quên mất. Ai bảo chúng mày chậm chạp, từ hôm trước đã nói chuyển tới đi để tao sai người tới làm mật khẩu cho. Được rồi, đi tới đây.

Sau khi lấy vân tay, nhập mật khẩu chuỗi số, cuối cùng ba đứa cũng vào được căn biệt thự xa hoa lộng lẫy.

Đám này như đám nhà quê lên tỉnh, chỗ nào cũng hô lớn hô nhỏ, rồi chạy tới sờ mó mỗi chỗ một ít, đầu cứ gật gù, miệng tặc lưỡi khen lấy khen để. 

- Chúng mày cứ tham quan đi, rồi để đồ đạc vào phòng, mỗi đứa 1 phòng riêng, có ba tầng 1-2-3, tùy bọn mày chọn, còn tầng 4 tao ở. Thế nhé, đi tắm cái đã. 

Ba thằng nghe thế cũng không quay lại nhìn, chỉ hất hất tay ý nói “mày cứ đi đi”. 

Dương Tuấn Vũ từ khi tới ở hắn cũng chỉ coi đây là chỗ chui ra chui vào, chứ cũng chẳng quan tâm lắm, đồ đạc tất cả đều là đồ “sẵn có”. Một phần cũng là do hắn cũng ít ở, chỉ khi nào muốn tập luyện gì đặc biệt, cần phải rèn đồ đạc gì đó hắn mới tới, chứ đa phần đều chui vào cái ổ chuột trong ký túc xá với ba đứa này. 

Còn sau khi hắn quyết định nhập ngũ thì chưa từng quay về bao giờ. Lúc tới thấy nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ, hắn biết Vân Tú thỉnh thoảng tới dọn dẹp. Giờ có thêm ba con trời đánh rồi, chắc phải thuê người dọn dẹp hàng tuần chứ chờ đợi bọn nó bỏ công sức ra chắc không ổn. 

Dương Tuấn Vũ tắm xong, mặc cái áo phông xanh, đi đôi dép trong nhà, hắn ngồi vét vẻo trên ghế sô pha rồi nói với ba thằng bạn:

- Tao quên không hỏi mấy chuyện.

- Chuyện gì?

- Thứ nhất, Ngô Phúc Vinh, mày sắp lấy vợ rồi còn mang đồ tới đây ở? Vợ mày không có ý kiến gì à?

Hai đứa bạn nghe thế thì giật mình, sáu cặp mắt nhìn chằm chằm vào đứa còn lại cứ như nhìn một sinh vật lạ.

Ngô Phúc Vinh nghe thế thì cười ha hả:

- Yên tâm, tao bàn với vợ rồi, bình thường tao vẫn ở nhà với cô ấy, thi thoảng tới đây thôi, nhà lớn thế này chúng mày cũng ở không hết, tao thấy tội lớn nhất là tội lãng phí, vì thế, tao mới đem đồ tới đây. Phòng ở tầng 2 không đứa nào được dọn đồ của tao đi đâu đấy.

Hạ Phá Quân bĩu môi:

- Chứ không phải mày cùng vợ đã len lén tự đi xem căn biệt thự này từ trước, thấy nó to vật vã, đẹp rạng ngời nên nhất quyết muốn có một chỗ để ở à? Còn làm ra vẻ chính nghĩa. Tao nhổ vào.