- Được rồi. Yên tâm, anh em hoạn nạn có nhau. Mấy thằng chơi bẩn này rất có khả năng sẽ cho mày một trận tan nát cả thể xác lẫn linh hồn.
- f**k, mày nói nghe ghê vậy. Nhưng nếu như tao phân tích thì đúng là cũng thảm không kém.
- Được rồi, để tao đi lo vụ thông tin, mày cũng nghĩ cách đối phó đi.
- Ok. Thế có gì báo luôn cho tao nhé.
- Được rồi. Thầy vào lớp rồi. Lát nữa cơm trưa nhớ đi theo tao, tao mời. Lâu lắm rồi không được ngồi với mày. Không biết sau này mày làm sếp to có tiền tiêu không hết, tao có còn gặp được mày không nữa? Ài, tiền bạc làm tình cảm phai nhạt mà.
- Con lợn này, mày muốn ăn đòn à.
- Hai bạn Dương Tuấn Vũ và Chu Văn Tuệ lên đây đứng hết tiết cho tôi. Không thấy đã vào lớp rồi à mà còn nói chuyện.
Đổng Văn Vinh cau mày quát.
- Thôi đen rồi. Đúng tiết con rùa già này.
Chu mập nói nhỏ, mặt đau khổ, cùng Dương Tuấn Vũ lên góc lớp đứng.
Dương Tuấn Vũ quay lai thấy cô bạn lớp trưởng Diệp Minh Châu miệng nhỏ đang nín cười. Hắn nhún vai đầy bắt đắc dĩ.
“Thôi, lâu lâu thử đứng học xem có hiệu quả hơn ngồi học không.” Hắn nghĩ.
Nhìn thấy cô gái nhỏ này tâm trạng đã tốt hơn rồi, hắn cũng thầm yên tâm.
...
Khi đi học về, Dương Tuấn Vũ thấy mẹ Lan đang nấu cơm, hắn ném cặp rồi chạy nhanh vào bếp.
“Òa, mẹ nấu món gì mà thơm thế?” Hắn chạy tới định thò tay vào đĩa thịt bò xào định ăn vụng, thì bị mẹ đánh vào tay.
- Mau đi rửa tay, vừa đi học về mà đã định bốc đồ ăn rồi. Con mau dọn cơm ra cho mẹ. Cha con cũng sắp đón Mai Mai về rồi đấy.
- Vâng. Hì hì.
Dương Tuấn Vũ vẫn nhân cơ hội mẹ quay đi nhúp trộm một miếng.
- Thằng khỉ này, lớn thế rồi mà vẫn như trẻ con vậy.
- Hì. Mẹ nấu ngon thế.
- Thì cũng từ ngày con đưa cho mẹ thực đơn mà con nói đó. Mẹ thấy trình độ nấu nướng của mẹ cũng tốt hơn nhiều rồi.
- Hay là mẹ mở cửa hàng đi. Dù sao ở nhà mẹ cũng buồn mà. Cha và chúng con đều đi vắng cả. Mẹ có muốn làm bà chủ không?
- Ừm. Trước đây mẹ cũng định mở một tiệm cơm nhỏ, nhưng mà bây giờ già rồi, mở không nổi nữa.
- Chắc mẹ lại lo lắng nhà mình không đủ tiền chứ gì. Mẹ yên tâm, con có tích cóp được mấy nghìn. Mẹ cứ đợi làm bà chủ đi.
- Gì mà những mấy nghìn, con lấy đâu ra nhiều tiền thế. Sao nói là mua máy tính với điện thoại hết tiền rồi?
- À. Dạo này con vẫn đang đi làm thêm sau giờ học một chút. Với lại con có thể vay Chu mập ít tiền. Hắn để giành tiền chỉ để nuôi béo cái bụng thôi.
- Chuyện này để mẹ bàn với cha con đã.
- Vâng, để lát nữa con hỏi cha xem sao.
...
Khi bữa cơm đã ăn được một nửa, Dương Tuấn Vũ bắt đầu nói ra chuyện kinh doanh. Hắn thấy từ lúc mình nói chuyện mở cửa hàng thì mẹ đã động tâm rồi. Ăn cơm cũng vẫn còn đang nghĩ nghĩ kia mà.
- Cha à, con có tích cóp được chút tiền làm thêm, với con định mượn thêm của Chu mập mấy nghìn nữa. Con định giúp mẹ mở một tiệm cơm. Cha thấy mẹ nấu ăn rất ngon mà. Phải không? Ý cha thế nào?
Hắn vừa nói với Giang Tấn, vừa nhìn thấy mẹ cũng đã ngẩng đầu lên, chăm chú xem phản ứng của cha.
- Sao tự dưng lại muốn mở hàng cơm? Nhìn thì đơn giản nhưng có nhiều vấn đề phức tạp lắm. Đầu tiên là thuê cửa hiệu, trang trí lại, mua bàn ghế, mua dụng cụ. Chưa kể mẹ con trước nay đâu có rành buôn bán gì. Hiền lành thế này kinh doanh khó lắm. Tiệm cơm bây giờ cũng không kiếm được là bao. Nhà hàng bây giờ còn đang ế ẩm kia kìa.
Dương Tuấn Vũ thấy cha nói vậy, thầm nghĩ cha cổ hủ, cứ để mẹ ở nhà thế này mẹ sẽ chán mà già đi nhanh mất. Con người ta khi được làm việc mình thích mới có thể vui vẻ được. Hắn nhìn sang thấy mẹ cũng nhìn hắn lắc lắc đầu, mắt cũng buồn, rồi tiếp tục ăn cơm.
- Con nghĩ cha cứ thử cho mẹ mở cửa hiệu xem, mình mới đầu chỉ làm nhỏ thôi, thuê thêm một người dọn dẹp bưng bê là được. Mẹ sẽ nấu nướng. Con nghĩ mẹ ở nhà một mình cả ngày sẽ chán lắm. Dù sao mẹ cũng mới gần 50 tuổi thôi. Còn chưa có già, mẹ rất khéo léo đấy chứ. Lúc nào chúng con rảnh sẽ ra phụ mẹ một tay.
Mọi người ngạc nhiên khi nghe thấy Mai Tuyết Yên cười dịu dàng, nói như vậy.
Giang Tấn thoáng cân nhắc, chợt nhận ra vợ mình đã nghỉ làm việc ở công ty cũng đã mấy năm nay rồi, ở nhà một mình đúng là rất chán. Chi bằng để bà ấy đi nấu nướng, dù sao cũng kiếm thêm ít thu nhập.
- Ừm. Vậy trước mắt cứ thử mở một tiệm cơm nhỏ xem sao. Nếu kinh doanh tốt thì làm tiếp, không được thì cũng không sao.
- Yeah. Phải thế chứ cha. Mẹ con vẫn rất trẻ và xinh đẹp mà cứ phải ở nhà nấu cơm là không tốt. Cha yên tâm, con có quen một người bạn, anh ấy cũng khá am hiểu về việc chọn chỗ tốt, giá cả hợp lý. Khi nào cửa hàng nhà mình khai trương, con sẽ kéo lũ bạn cùng lớp tơi thưởng thức cơm mẹ nấu. Cho bọn nó biết, mẹ của con nấu ăn không kém đầu bếp trong nhà hàng.
- Chỉ được cái dẻo mỏ. Được rồi, lúc mượn tiền thì nhớ cảm ơn nhà người ta.
Mẹ Lan cốc đầu hắn, nhắc.
- Mẹ yên tâm. Con biết mà. Vậy mẹ định đặt tên cửa hiệu là gì?
- À. Còn cả tên cửa hiệu nữa nhỉ. Ông với Mai Mai thử nghĩ tên đi.
- Con nghĩ mẹ cứ đặt là Tuyết Yên quán đi. Hì. Tên em gái con rất hay mà.
- Anh đặt tên gì kì vậy? Sao lại lấy tên em ra chứ?
- Ừm, cha nghĩ Tuyết Yên quán rất hay. Vậy quyết định tên này đi.
- Cha cũng hùa với anh ấy trêu chọc con.
- Tuấn Vũ nói đúng mà. Chứ chẳng nhẽ đặt là Quán Tuấn Vũ. Ha hả. Nghe tên nó ai còn tưởng cửa hàng bán quần áo cho nam giới chứ.
“Phì” Mai Tuyết Yên miệng xinh cười khúc khích.
- Tên thật khó nghe.
- Đúng vậy, chính vì thế nên anh mới đặt là Tuyết Yên quán.
- Tùy mọi người thôi, nào mọi người cùng chúc mừng nhà ta mở quán cơm nào.
Mai Tuyết Yên cầm cốc nước khoáng giơ lên.
“Cạn”
...
- Alo, anh Lê Khôi à.
Dương Tuấn Vũ gọi điện thoại.
- Ừ, ông chủ có gì cần làm thế?
- Anh đang đi công tác rồi nhỉ?
- Ừ, anh đang ở trên tỉnh tìm cửa hàng chi nhánh rồi.
- Vâng, cũng không phải công việc gì. Em muốn nhờ anh tư vấn chút. Anh biết ở quanh khu Lê Văn Hưu có địa điểm nào làm hàng ăn tốt không?
- Ông chủ định lấn sân sang cả lĩnh vực ẩm thực à? Cho người khác làm ăn nữa chứ.
Lê Khôi thấy không phải công việc gì lớn cũng thở phào một chút, cười ha hả trêu lại.
- À. Mẹ em ở nhà cũng chán. Em định giúp mẹ mở một tiệm cơm để cho bà làm cho đỡ buồn. Nhưng mà cửa hàng ăn thì em không có kinh nghiệm gì. Vì vậy mới gọi điện nhờ anh tư vấn.
- Vậy à, vậy thì nếu anh tìm được chỗ tốt thì khi mấy anh em đi thị trường về em phải nhờ cô nấu cho bọn anh bữa cơm nhé.
- Ok anh. Không có vấn đề gì. Đừng nói là một bữa, mấy bữa cũng được.
- Ừ. Để anh gọi cho một đứa bạn hỏi xem nhé. Em đợi anh chút.
.....