Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 392: Tha thứ? còn lâu




Trần Bằng giờ này cũng không dám nhìn mặt Dương Tuấn Vũ, hắn thử nghĩ nếu mình rơi vào hoàn cảnh này thì sẽ có cảm xúc ra sao? Nhưng càng nghĩ càng thấy hỏng bét, đường đường là chủ tục kiêm tổng giám đốc tập đoàn hàng nghìn người lại bị một tên vệ sĩ cỏn con đấm thẳng vào mặt trước sự chứng kiến của kẻ trên người dưới, và đặc biệt là tập đoàn đối tác. Vụ này mà lộ ra ngoài, báo chí thêm mắm thêm muối vào chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?

Hắn đang định đuổi cả hai người này thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên cắt đứt bầu không khí căng thẳng:

- Mọi người giải tán, các lãnh đạo tiếp tục cuộc họp, Katherine, cô đừng có cười tôi kẻo lát nữa mặt lại như quả dưa chuột héo. Ừm, Tuệ Mẫn đúng không? Cô không phải đứng ngoài này nữa... 

Tuệ Mẫn nghe thấy thế thì giật mình, người này lại dám ra lệnh cho lãnh đạo, đặc biệt còn nói chuyện ngang hàng với chủ tịch bên phía đối tác. Đây là chuyện kinh khủng gì? Ngọn lửa trong lòng cô giờ phút này đã chính thức tắt ngấm. “Ừm, không cần đừng ngoài này nữa tức là người ta đuổi việc mình rồi.” Tuệ Mẫn chán nản cúi đầu “xin lỗi” một tiếng cuối cùng, nước mắt trào ra, cô quay đầu bước đi về phía thang máy.

Dương Tuấn Vũ đang nói dở thì bị lời “xin lỗi” của cô gái này cắt ngang, đang định mắng “không biết điều” thì thấy cô chán nản hướng về phía thang máy mà đi thì ngẩn người. Hắn tóm lấy tay cô nhướng mày:

- Ai cho cô rời khỏi đây?

Tuệ Mẫn cảm thấy quá tủi thân, rõ là hắn vừa đuổi cô xong giờ lại hỏi cô sao rời khỏi đây, không rời khỏi thì tôi ngủ ở đây chắc? Ngước gương mặt chảy dài nước mắt, cô buồn thiu nhìn hắn.

- Khóc lóc cái gì? Tôi đã nói câu nào nặng lời với cô sao? 

- Không... không ạ.

Katherine nhíu mày nói với đám người của mình:

- Đi thôi, ở đây xem hắn đùa giỡn con gái nhà lành làm gì?

Đám người Azgad cười khổ, bọn hắn có nghe hiểu gì đâu, có mỗi cô phiên dịch thì cứ kè kè to nhỏ với sếp rồi mà.

Dương Tuấn Vũ cũng không muốn mất nhiều thời gian, hắn thả tay Tuệ Mẫn ra, nghiêm giọng nói:

- Cô đi vào trong phòng họp. Cấm hỏi thêm.

Tuệ Mẫn trong đầu hiện lên một vạn câu hỏi vì sao nhưng nghe thấy thế thì bao nhiêu thắc mắc cũng phải câm nín nuốt xuống, cô vừa khó hiểu vừa buồn bực theo các giám đốc đi vào phòng họp.

Và người ngốc trệ cũng không phải chỉ có mình cô, ngoài Dương Tuấn Vũ ra chẳng ai hiểu mục đích của hắn cho một cô lễ tân vào phòng họp hội đồng quản trị làm gì. 

Trần Bằng đi sau cùng, hắn nghiêm mặt nói với đám vệ sĩ:

- Trừ một tháng lương, cắt thưởng 3 tháng, và đặc biệt là quản lý cái mồm của mấy người nếu không muốn gặp chuyện. Rõ chưa?

“Không bị đuổi việc?” Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu đám người này, chỉ cần thế thôi là đủ, phạt thế kia khi đánh một vị cao tầng đúng là quá con m* nó nhẹ tay rồi. Tất cả trong lòng đều cảm kích nhìn theo bóng dáng giám đốc Bằng rời đi, đồng thời tất cả nhìn thẳng vào mắt nhau, bọn họ bừng lên ngọn lửa quyết tâm... giữ kín chuyện này... sống để bụng chết mang theo.

Tuệ Mẫn u u mê mê đi vào phòng, nhìn mọi người ngồi xuống vị trí của mình, bộ dạng nghiêm túc như sắp chiến đấu thì cô cảm thấy tay chân mình thật thừa thãi, đứng không biết đứng đâu, ngồi không biết ngồi đâu, cô cảm thấy tâm trí mình sắp hỏng rồi. 

Nhìn cô mọi người cũng thấy tội nghiệp nhưng... à mà thôi... kệ đi, ai bảo cô đắc tội với đại boss, làm người ta mất mặt trước cả đám nhân viên lớn nhỏ chứ. Giờ mà đi nói giúp hộ cô chắc sẽ bị cùng treo lên giá nướng chín cũng nên.

Nhìn cái bộ dạng luống cuống của Tuệ Mẫn, Dương Tuấn Vũ âm thầm nở nụ cười khoái chí, “hừ, đuổi việc cô thì quá dễ cho cô rồi, phải để cô ở lại trải qua đủ cung bậc cảm xúc chứ”.

Dương Tuấn Vũ trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt tỉnh bơ như vừa rồi chưa có chuyện gì, còn Tuệ Mẫn đối với hắn không khác không khí là bao.

Hắn bắt đầu lên tiếng:

- Trần Bằng, cậu tóm tắt lại những gì đã thảo luận và thông qua với tập đoàn Volkswagen vừa rồi đi.

Trần Bằng tất nhiên bình thường sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng nhìn thấy một người ngoài là Tuệ Mẫn đứng kia thì hắn lại phải nhìn về phía chủ tịch một chút để xem ý hắn thế nào. Nhận lại được một cái nhướng mày về phía mình, thế là hắn biết cứ giả vờ ngu là tốt nhất. 

Hắn đứng dậy, bắt đầu nói:

- Vừa rồi cuộc họp cũng diễn ra chưa lâu, chủ yếu thảo luận xung quanh vấn đề sử dụng chiếc vệ tinh GoS-1 của hai công ty, nhưng cả hai bên còn chưa đạt được thỏa thuận nào. 

Gật đầu cho Trần Bằng ngồi xuống, hắn quay sang nhìn Katherine, thấy cô gái này vẫn giữ cái dáng 

vẻ lạnh lùng cao ngạo ấy, thì nở nụ cười:

- Đã lâu không gặp, thời gian vừa rồi rất xin lỗi quý tập đoàn vì sự thiếu xót của tôi. Nhưng vì một số lý do cá nhân nên bắt buộc tôi phải vắng mặt một thời gian. Tuy có hơi bất ngờ vì chuyến sang thăm này của các vị, nhưng đều là những đối tác thân thiết chúng ta cũng không cần phải quá cân đo đong đếm lợi ích làm gì. Chúng tôi có sáng chế, có tiền đầu tư 20%, các vị có góp vốn 80% cho dự án, nói bên nào nặng bên nào nhẹ thì khó lắm. Vì thế lợi ích cũng không nên dùng thứ này để 

phân chia.

Katherine nhấp một ngụm trà Matcha dịu nhẹ, cô nở nụ cười không mặn không nhạt hoàn toàn là chỉ để trưng ra lúc giao tiếp với kẻ nhàm chán, cô hờ hững nói:

- Đúng thế, tôi cũng không cần quá nhiều sự ưu đãi, chỉ cần chủ tịch Tuấn Vũ đây nhượng lại bản thiết kế kỹ thuật của các cột thu phát tín hiệu dùng cho băng tần 5G, kèm với đó là con chip thiết kế TT Master Device là được. 

Thấy phản ứng ngạc nhiên sắp chuyển sang tức giận của cấp dưới, Dương Tuấn Vũ khoát tay ra hiệu mọi người đừng tranh luận, hắn sao còn không biết cô gái này luôn giở công phu sư tử ngoạm với hắn. Nói thẳng ra là vì cô chẳng ưa hắn nên khi hợp tác luôn muốn ăn cả gốc lẫn lãi là chuyện bình thường.

- Giao bản thiết kế cũng không khó, 70% lợi nhuận, ok?

Đám Trần Bằng nghe chủ tịch muốn trao bản thiết kế thì hơi buồn bực, nhưng nghe sang cái phần trăm lợi nhuận thì líu lưỡi, thì ra chủ tịch còn định biến người ta thành cái xưởng sản xuất của mình rồi sản phẩm bán ra sẽ chỉ ngồi không mà nuốt 70%, quá kinh dị rồi. Chủ tịch Volkswagen tuy có trẻ nhưng não đã đủ nếp nhăn, cô ta có điên mà chấp nhận. 

Và đúng như suy nghĩ của họ, nụ cười Katherine đã chuyển sang méo xệch:

- Anh có muốn thảo luận công bằng không hay là chúng tôi về?

Dương Tuấn Vũ tỏ ra không biết gì về chuyện vừa rồi, hắn ngả lưng về sau ghế, hai tay đặt trước bụng, thoải mái nói:

- Ồ, thì ra nãy giờ chủ tịch muốn thảo luận công bằng cơ đấy, thế mà tôi còn tưởng các vị định sang đây làm kẻ cướp chứ? Hừ, muốn lấy cả lợi nhuận, lấy cả kỹ thuật và công nghệ của chúng tôi miễn phí sao? Cô nằm mơ giữa ban ngày à?

- Anh... 

Katherine đập bàn khiến tất cả giật mình, mặc dù cô ngang ngược thật nhưng mà trong đàm phán có ai không đưa ra cái giá cắt cổ sau đấy mới từ từ hạ xuống mức cả hai đều chấp nhận được, vậy mà Tuấn Vũ lại nói khó nghe như thế, đổi lại bất cứ nhà hợp tác nào cũng sẽ làm như Katherine: Đứng dậy, bỏ đi.

Dương Tuấn Vũ nhìn cô rời khỏi ghế, cùng với đó là cả đoàn của Volkswagen đều hết hồn theo sau thì hắn từ từ nhấp ngụm trà, sau đấy đặt xuống, bâng quơ nói:

- Ài, đang có vài dự án mới thơm ngon muốn hợp tác với Volkswagen, nhưng mà, ài, thôi đi, tìm đối tác khác cũng được.

Katherine không điếc, cô nghe thấy vậy thì bước chân dừng lại, quay về phía sau nhìn Tuấn Vũ. Thấy cái bộ dạng thư thái, nụ cười nhếch miệng đểu giả treo trên môi, cánh tay vươn ra làm động tác mời cô trở về ghế ngồi thì đôi mày liễu nhíu lại, đây rõ ràng là hắn xử cô vì hành động làm mất mặt hắn trước đông đảo nhân viên khi nãy mà, giờ cô tức giận bỏ đi mà lại vì câu nói vừa rồi quay lại thì khác nào cô tự treo lên trước ngực mình tấm bảng “Hám tiền”.

Tuệ Mẫn hơi khó hiểu về cách đàm phán của người thanh niên trẻ tuổi này, rõ ràng người ta là một trong những tập đoàn hùng mạnh nhất trên thế giới, đã mất thời gian công sức tới tận Việt Nam xa xôi để tỏ ý hợp tác, đổi lại bất cứ công ty nào có cơ hội đấy còn không phải cúi thấp đầu cười nịnh? 

Thế mà hắn lại dửng dưng, còn chọc tức cho người ta bỏ đi, rồi bày ra bộ dáng hờ hững mời họ quay lại, đây chẳng khác gì đòn đánh vào mặt tất cả lãnh đạo cao tầng của Volkswagen rồi.

Nhưng ngoài sức tưởng tượng của cô, vị nữ chủ tịch quốc sắc thiên hương kia thế mà lại trở về chỗ ngồi thật. Hôm nay cô chợt nhận ra mình còn quá non.

Dương Tuấn Vũ uống nốt ngụm trà cuối cùng, sáng nay ăn vội chẳng uống được bao nhiêu nước nên giờ khá khát, hắn đặt “cộc” cái cốc trống rỗng xuống, chuẩn bị tiếp tục đàm phán.

Như mọi lần, Tiểu Di sẽ ngồi gần đó và đi rót trà, nhưng ngay khi cô chuẩn bị đứng lên thì nhận được cái trừng mắt của Tuấn Vũ khiến cái mông lại phải trở về ghế. Giờ cô đã hiểu tiếng “cộc” to hơn bình thường kia là có ý gì.

Tuệ Mẫn dù sao cũng là nhân viên lễ tân, cô khá rõ tâm lý của nhiều đối tượng, nhìn thấy cái cốc rỗng, nghe thấy âm thanh kia sao mà cô lại không biết kẻ này có ý gì. 

Nhẹ nhàng đi về phía bàn trà pha ấm trà mới, cảm giác đủ thời gian, cô mang ra rót vào cốc của hắn và cũng không quên châm thêm trà cho các vị khác.