Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 356: Không được




Trong lúc mọi người đang bàn tán, cả đám Vân Tú đã chạy xa được gần 1 Km rồi, vừa di chuyển Vân Tú vừa nghe Lau nói:

- Chị yên tâm, mọi thông tin từ thiết bị ghi hình, ghi âm, quay off hay quay trực tuyến đều đã bị xóa sạch.

Vân Tú thở phào một hơi, cô đang định nói thì bên cạnh vang lên tiếng nói.

- Hello Elise! Do you recognize me? (Có nhận ra tôi không?)

Vân Tú giờ mới để ý, cô ngạc nhiên:

- Leo?

- Bingo!

Leo đội chiếc mũ hẳn hoi lên đầu, nở nụ cười với chiếc răng khểnh, hắn vẫy vẫy tay:

- Xin chao moi nguoi!

Nghe cái giọng lớ lớ điển hình của người ngoại quốc, mọi người cũng không phân biệt gì mà đều chào lại.

Vân Tú gật đầu:

- Thank you! Follow me. (Cảm ơn anh. Đi theo tôi.)

Rồi cô quay sang nói:

- Giới thiệu với mọi người, đây là Leo mà anh Tuấn Vũ đã nói. À, Tuyết Yên chắc em chưa biết anh ta.

Tuyết Yên gật đầu, cô đang được DG cõng trên lưng, cổ họng vẫn còn hơi đau, cô vẫn cố nói:

- Thank you very much! (Cảm ơn anh rất nhiều!)

Leo cười:

- Không có gì. Giúp một cô gái xinh đẹp như em anh rất vinh hạnh. (Tác sẽ viết tiếng việt từ đây).

Vân Tú bĩu môi:

- Cậu đừng có mà khua môi múa mép, cẩn thận tôi nói với chị Doris.

Nụ cười chợt cứng ngắc, Leo xua tay:

- Ấy, đừng. Em vẫn ghê gớm như mọi khi a. 

Đang định phản biện thì từ tai nghe cô nghe thấy Lau nói:

- Chị Elise, Boss... Chị có muốn nói chuyện với Boss không? Anh ấy đang giữ máy này.

Vân Tú nghe thế suýt nữa bước hụt, cô lảo đảo vội dừng lại khiến cả đám cũng ngạc nhiên dừng theo.

- Lau. Kết nối cho tôi với tất cả mọi người.

Dương Tuấn Vũ tuy nghe báo cáo tình hình đã ổn nhưng hắn vẫn chưa hết lo lắng, hắn vội ra lệnh để được nghe mọi người nói.

- Rõ.

Lau kết nối với cả 5 người, Tuyết Yên cũng được nhận cuộc gọi.

Ngay khi tín hiệu nối thông, Dương Tuấn Vũ vội nói:

- Xin lỗi em, Tuyết Yên, Vân Tú.

Tuyết Yên nghe thấy giọng người mà cô đợi chờ suốt bao lâu nay thì bật khóc, cô rất tủi thân:

- Anh... huhu.

Vân Tú đang định nói thì thấy vậy, cô cố nén nổi nhớ nhung trong lòng, một phần cũng là đang ở trước mặt mọi người cô cũng không dám thể hiện tình cảm nhiều. Nghe thấy hắn nói lời xin lỗi thì trong lòng cô đã nhẹ nhõm hơn nhiều, thực ra hắn chẳng có lỗi gì cả, người có lỗi vốn là cô.

DG, Walter, Leo không tiện nói, họ chỉ chào Dương Tuấn Vũ một tiếng rồi ngắt kết nối rời đi một khoảng vừa để cho họ không gian riêng, vừa để canh chừng quan sát xung quanh.

Riêng Leo trước khi ngắt máy còn bị Dương Tuấn Vũ đe dọa một tiếng “Lát nữa tôi nói chuyện với 

anh”.

Vân Tú cũng nói:

- Lát nữa nói với em sau cũng được. Tuyết Yên đang cần anh. 

Dương Tuấn Vũ áy náy, hắn nói:

- Ừm, đợi anh nhé. 

- Dạ.

Elise nhảy lên cây, canh gác tầm xa.

Dương Tuấn Vũ chợt cảm thấy khoảng thời gian gần đây hai anh em chẳng nói chuyện với nhau, từ khi lỡ hôn trong buổi tiệc chia tay đấy, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác tội lỗi không dám nhìn thẳng vào cô em gái mà hắn vẫn luôn che chở này.

Nghe tiếng khóc nức nở phát ra từ chiếc điện thoại vô tri, hắn nắm chặt tay, cố gắng tìm kiếm từ ngữ hợp lý nhưng khi nói ra lại ấp úng, Dương Tuấn Vũ không còn là Dương Tuấn Vũ tự tin lưu loát 

như thường ngày:

- Em... Anh... Em ổn chứ?

Tuyết Yên khóc nấc lên:

- Em không ổn chút nào... Anh... Em cần anh... Anh về đi...

Nghe thấy sự yếu đuối, đầy tổn thương trong lời nới của cô, Dương Tuấn Vũ rất đau lòng, hắn thực 

sự bối rối “Quay về ư? Hay ở lại? Vân Tú... Tuyết Yên...”. Đầu óc hắn quay cuồng, hắn an ủi:

- Mai Mai ngoan, đừng sợ, anh sẽ sớm về thôi. Em đừng lo, anh sẽ nhờ mọi người bảo vệ em tốt 

hơn.

Tuyết Yên lắc lắc đầu, nước mắt chảy dài trên gò má, cô tủi thân nói:

- Em không cần ai khác,... em chỉ cần anh bảo vệ em thôi. Về với em đi... được không... Cha mẹ cũng rất nhớ anh...

Lòng quặn đau, hắn chẳng biết phải trả lời sao.

Vân Tú tuy ở cách đó một đoạn nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng nói lẫn trong tiếng khóc ấy, nước mắt cô chảy ra, nhảy xuống dưới, đi về phía Tuyết Yên, cô nói vào trong điện thoại:

- Anh về đi. Mọi người cần anh. Mai Mai cũng vậy, em cũng thế, chúng mình cùng nhau nghĩ cách khác đi anh.

Bất ngờ vì chị Vân Tú nói vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn, từ đôi mắt cô nhận thấy sự cưng chiều từ sâu trong lòng của chị Tú Tú giành cho mình, Tuyết Yên chợt nhớ ra, cô vội lau nước mắt nói:

- Xin lỗi anh. Em chỉ nói đùa thôi. Anh cố gắng hoàn thành sớm mục tiêu rồi về. 

- Em...

Vân Tú ngạc nhiên nhìn Tuyết Yên.

Tuyết Yên vốn là một cô gái mạnh mẽ, chẳng qua tối nay vì quá sợ hãi, rồi đột nhiên lại nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc của người cô hằng mong nên mới bỗng trở nên yếu đuối mà thôi. Giờ nhận ra nếu anh trai vì mình mà bỏ lỡ cơ hội thì không tốt, nhất là chị Tú Tú, đối mặt với áp lực từ chính quyền, hai người bọn họ rất có nguy cơ bị chia cắt. Cô không thể ích kỷ mà phá hoại hạnh phúc của anh chị được.

Cô hít sâu một hơi rồi cố giữ bình tĩnh nói:

- Anh nhé. Đừng vội bỏ ngang. Em sẽ ổn thôi. Nếu anh từ bỏ thì sẽ mất đi nhiều thứ đó. Hiện tại em đã ổn hơn rồi. Anh nói chuyện với chị Tú Tú đi nhé. Đợi khi nào anh có cơ hội nhớ gọi cho em và cha mẹ ở nhà nha.

Dương Tuấn Vũ đang rất bối rối bỗng nghe thấy em gái mình dứt khoát như vậy thì ngẩn ra, theo máy móc hắn “Ừ” một tiếng rồi chưa kịp nói thêm câu gì thì bên kia đã là giọng Vân Tú, cô cũng sụt sịt:

- Anh... Em ấy đi rồi. Hay là anh quay về đi. 

Dương Tuấn Vũ thở dài, hắn cũng muốn quay về lắm, nhưng mà hiện tại mọi chuyện không chỉ liên quan tới Vân Tú mà còn liên quan tới an toàn của cả nhân loại, vụ này hắn bắt buộc phải báo cáo rõ, mà báo cáo xong chắc chắn sẽ phải ở lại phối hợp điều tra. Không giấu giếm cô, hắn nói:

- Anh cũng rất muốn ngay lập tức về ôm chặt lấy em và Mai Mai, nhưng mà không được. Lần này có chuyện lớn. Cụ thể anh sẽ tìm cách gửi thư cho mọi người. 

Nghe giọng hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc kèm theo cả sự lo lắng, Vân Tú cũng không nhắc đến chuyện riêng nữa:

- Vâng. Vậy tạm thời em sẽ tăng cường thêm bảo vệ cho gia đình anh, lần này là do em thất trách. 

- Ai cũng có sai lầm, nhưng đôi khi không phải sai lầm nào cũng sửa được về ban đầu. Em nhớ kỹ bài học lần này. Bây giờ công ty, căn cứ và cả gia đình anh đành nhờ em gánh vác, anh hiểu nỗi khổ của em, chỉ mong em giữ sức khỏe, giữ tinh thần tốt, nếu có khó khăn cứ nói với mọi người một tiếng. Và cũng đừng vì thế mà tạo nhiều áp lực cho mình, anh hứa sẽ mau chóng hoàn thành mục tiêu để sớm về với em.

Vân Tú mỉm cười, cô chẳng cần quà cáp gì cả, chỉ cần hắn bình yên quay trở lại là được.

Đôi tình nhân lưu luyến nhau từng giây từng phút rồi cuối cùng vẫn phải nói lời chia tay. Dương Tuấn Vũ nói lời cảm ơn tới Leo rồi sau đấy dặn dò mọi người một chút và cúp máy.

Vân Tú áy náy nhìn Tuyết Yên, cô mở lời:

- Xin lỗi em nhé. Hôm nay làm em sợ rồi.

- Đây không phải lỗi của chị mà. Là do em đòi tới đây trước, nếu hôm nay chỉ có mình chị thì đã không xảy ra chuyện lớn như thế.

Mai Tuyết Yên đã bình tĩnh hơn, có lẽ bởi vì được mọi người bảo vệ, hoặc có lẽ là vì đột nhiên nghe được giọng nói của người mà cô đợi chờ bấy lâu nay.

Tuy vậy, cô vẫn lo lắng hỏi:

- Chuyện này sẽ không làm ảnh hưởng tới hoạt động của chị ở tập đoàn chứ? 

Vân Tú mỉm cười xoa đầu cô:

- Ngốc lắm, em là minh tinh còn không lo thì chị có gì phải lo. Cùng lắm bọn họ biết chị ẩu đả ở quán bar nhưng rồi sao nữa? Đấy chỉ là tự vệ mà thôi, chưa kể việc con gái biết võ tự vệ cũng chẳng vi phạm pháp luật.

Chợt nghĩ tới điều gì, Tuyết Yên hai tay nắm lấy đôi tay Vân Tú, mắt nhìn vào những người trước mặt mà có chút tia sáng lóe lên, cô nói:

- Hay là chị với mọi người dạy em tập võ đi. Em cũng muốn có chút khả năng tự phòng thân.

- Chuyện này...

Vân Tú ngập ngừng.

Mai Mai cắn môi, cô lo lắng hỏi:

- Không được ạ?

Vũ Tuấn Phong đứng bên cạnh nãy giờ, nhưng tới việc này thì hắn cần phải ra mặt nói rõ, nhìn vào gương mặt vừa háo hức, vừa lo lắng của cô, hắn thở dài:

- Nếu em vẫn còn coi anh là bác sĩ điều trị của em thì nên nghe lời anh không nên tập võ. 

Tuyết Yên giật mình, cô ngơ ngác:

- Chẳng lẽ chân em...

Tuấn Phong gật đầu:

- Chân em hiện tại đi lại bình thường nhưng dù sao nó cũng đã có một quãng thời gian dài bị bệnh, việc em không hoạt động trong suốt mấy năm đó đã làm cho khung xương ở hai chân rất yếu, thời gian qua em đã cố gắng ăn uống và tuân thủ điều trị rồi nhưng nó cũng chỉ đủ để cho em hoạt động như người bình thường, còn ngay cả khi em nhảy một thời gian dài khoảng 30 phút - 1 tiếng có phải cũng cảm thấy đau mỏi chân và lưng không?

Tuyết Yên mặt hơi tái, cô gật đầu, mọi khi cô cứ nghĩ mọi người đều như vậy thì ra không phải thế.

Tuấn Phong tiếp tục giải thích:

- Mọi người hoạt động trong quãng thời gian đó chỉ là mỏi cơ, đau cơ còn em là làm khớp xương ở chân và cột sống chịu tải nặng dẫn tới đau xương khớp. Nếu không phải nghề diễn viên, ca sĩ là ước mơ của em thì anh đã không cho phép em được chạy nhảy hoạt động nhiều rồi. Ít nhất phải tầm 8-10 năm thì cơ thể em mới có thể phục hồi như người bình thường. 

Em hiểu ý của anh chứ?

Đôi tay buông thõng, Tuyết Yên cúi đầu, không ai nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt của cô nhưng họ đều hiểu đây là một đòn tâm lý còn nặng hơn cả vụ ẩu đả vừa rồi.