P/s: Cảm ơn bạn tungkhang đã Tặng 1,000 đậu cho truyện.
Mai tác được nghỉ sẽ cố gắng bạo chương cho anh chị em nhé. Còn bao nhiều chương ta chưa hứa được.
....
Bình thường thì họ không áp dụng chiến thuật cực đoan này, nhưng khi nghe thấy thí sinh tham gia phần thi thứ nhất này đã được điểm tuyệt đối cả hai bài thi trước, nếu họ để hắn đánh bại thì chẳng phải mất hết mặt mũi của anh em dự bị hay sao?
Nói qua nói lại thực chất mấy kẻ này chính là căm ghét những đàn em giỏi giang hơn mình. Và sự chủ quan đã làm cả đội 10 nhóm trước đều bị tên nhóc Âu Chí Quốc xỏ mũi nhục nhã hay sao? 10 kẻ đó đã ngay lập tức bị triệu tập và khiển trách, họ không thể để mình chủ quan ngu ngốc như thế
được.
Nhưng khi bọn họ đang nâng cao cảnh giác thì không có một dấu hiệu nào báo trước, một tên ở vị trí 3 giờ (gần cửa vào nhất) đột nhiên trúng đạn giữa đầu mà không kịp ú ớ gì.
Người này tới khi Dương Tuấn Vũ lướt qua người hắn mới giật mình, sợ hãi nghĩ “tên khốn này di chuyển vô thanh sao? Cái khỉ gì thế?”
Trong lúc hắn trợn mắt ngẩn người thì hai tên đồng đội vừa ngẩng đầu lên quan sát tình hình gần như cùng một lúc tiếng đạn vang sơn va chạm với mũ tạo ra âm thanh “tang tang”.
Đến giờ thì hai kẻ còn lại đã biết đồng đội mình đã bị trúng đạn, cả hai cùng một lúc xuất kích.
Bởi vì ba người đồng đội trước khi bị loại đều không kịp nói vị trí của kẻ địch nên tất cả đành dựa vào phán đoán mà thôi. Nhưng khi cả hai cùng lúc thò mặt ra thì chẳng thấy mục tiêu đâu, ngược lại nhìn thấy ánh mắt sợ hãi trợn trừng của đồng đội thì giật mình, một tên chợt thấy sau gáy ớn lạnh, chưa kịp né tránh theo bản năng đã ngay lập tức thấy đau và ướt vùng gáy.
Hắn ngã ra thì chỉ kịp thấy chiếc bóng của người vừa rồi, hắn cố nhìn sang bên đối diện – nơi còn người đồng đội duy nhất thì đã thấy đồng đội mình hoảng sợ khi bị họng súng lạnh lẽo chĩa vào đầu rồi. Nếu đây là súng thật chắc chắn sẽ vỡ sọ.
Tới lúc tên này vượt qua phần cừa đi vào phía trung tâm tàu trở hàng thì cả năm người mới chợt nhận ra mình vẫn còn sống, nhưng đôi tay vẫn còn run run, mồ hồi lạnh vã ra như tắm, thật may đây chỉ là cuộc thi mà thôi. Năm người nhìn nhau, cười khổ, họ cứ nghĩ chiến thuật lấy thịt đè người này có hiệu quả, nhưng không, họ đã sai hoàn toàn, bởi vì nó chỉ có hiệu quả với con người còn đối với quái vật thì không.
Nhìn các động tác di chuyển, ẩn nấp, kiểm tra dấu chân rất mờ còn sót lại trên đất, vệt nước hơi mờ đọng lại trên tảng đá, do mồ hôi của một người đứng lâu ở một vị trí dưới mặt trời nóng bức,…
Những chi tiết cực nhỏ nhưng đã nói lên sự cẩn thận của người này. Điều đấy là phẩm chất một người lính đặc nhiệm nào cũng có, nhưng khác ở chỗ tên này đánh giá cực nhanh, mỗi vị trí hắn dừng lại lâu nhất cũng chỉ 2 đến 5 giây.
Hắn như một u linh di chuyển rất nhanh nhưng lại vô cùng kín đáo, bí mật đến nỗi mà có hai kẻ địch cách đó 2m mà chẳng biết sự tồn tại của hắn. Và điều này tất nhiên phải trả giá đắt, nếu ở chiến trường hai người này sau vài giây đã trở thành hai cái xác rồi. Còn ở đây thì họ chỉ bị loại.
7 người bị diệt trong vòng ngắn ngủi 1 phút đồng hồ, đây chẳng khác nào cái bạt tai thật mạnh vào những người nghi ngờ khả năng của chàng trai trẻ này.
Dương Tuấn Vũ ngược lại không hề có chút đắc ý hay tự hào nào, cái hiện tại hắn đang dồn toàn bộ tâm trí vào là dùng cách gì để cứu được con tin trong thời gian sớm nhất và an toàn nhất.
Gương mặt lạnh lùng của hắn làm người khác chỉ nhìn qua màn hình cũng ớn lạnh, “kẻ này chính là một con quỷ đội lốt người. Kẻ điên nào đen đủi mới bị hắn sờ gáy. Với những kỹ năng thế kia, nếu hắn muốn giết ai thì chắc người đó không sống được tới bình minh ngày hôm sau.”
“Kẻ này không thể động vào a” Đấy chính là suy nghĩ chung của mọi người sau khi chứng kiến phần thi của Dương Tuấn Vũ- con quái vật chính thức không muốn ẩn mình nữa rồi.
Chỉ riêng có Doãn Trung San là nhe răng cười, đôi mắt hắn nheo lại đầy nguy hiểm: “Tuy vẫn còn vài điểm chưa tốt, kỹ năng còn có chút thô cứng, thô sơ, nhưng nhìn chung đây chính là kẻ xuất sắc nhất mấy năm nay rồi. Tên này ta đã chấm.”
Ba tên còn lại cũng không thể thoát khỏi kết cục thảm bại, thời gian vượt qua bài thi của hắn là 1 phút 10 giây, đây chính là con số kỉ lục 7 năm rồi chưa có ai đạt được.
Doãn Trung San thở dài, cuối cùng cũng có một kẻ làm hắn vừa mắt.
Lê Quân sau một lúc thất thố thì cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần đầu tiên, dù sao ông ta cũng là một tướng sĩ thân chinh bách chiến, có rất nhiều thứ trong cuộc đời khiến ông ta kinh ngạc rồi, nên sóng gió trong lòng vừa dâng lên đã được đè xuống.
Hắn vui mừng cười lớn:
- Ha ha, đất nước ta lại có thêm một vị tướng tài rồi, đúng là tổ tiên chiếu cố.
Lê Quân vỗ vai Doãn Trung San, lòng cũng cảm thán:
- Cậu ta rất vừa ý cậu đúng không? Ài, nhớ cuộc thi năm ấy, cậu cũng hai người đó cũng làm tất cả chúng tôi ngây ngốc, đó chính là năm đỉnh cao của cuộc thi bỉ võ toàn quốc. Thoáng cái đã 28 năm rồi, chúng ta đều đã già rồi, nhưng nhìn thế hệ trẻ có tiềm năng như vậy thật là tốt a.
Vũ Chấn Phong cười nói:
- Khi đó tôi nhớ không nhầm thì Doãn Trung San cậu hoàn thành bài thi này trong tròn 1 phút đồng hồ a. Tên nhóc Tuấn Vũ này còn phải nhờ cậu dạy dỗ nhiều.
Doãn Trung San chẳng biết đôi bàn tay từ khi nào đã nắm chặt thành nắm đấu, hắn nhìn về phía chân trời đằng xa, hắn khàn khàn giọng, lắc đầu nói:
- Tròn 1 phút thì sao? Hai kẻ đó thậm chí còn bỏ cách tôi 20 giây. Nếu họ không phạm sai lầm, nếu họ còn ở lại Quân đoàn Tối Mật thì đâu đến lượt tôi làm tư lệnh? Nhưng thà tôi nhường cái chức này còn hơn chứng kiến cả hai bọn họ sa ngã như vậy.
Đã lâu lắm rồi mới thấy hắn nói nhiều như vậy, nhưng những ai biết thì đều không cảm thấy bất ngờ gì, bởi vì Doãn Trung San ngày đó vốn này một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, luôn cười vui vẻ và đặc biệt còn được phong cho biệt danh “loa phát thanh” cơ mà.
Nhưng từ khi biết hai người vừa là anh chị, vừa là thầy, vừa là cha mẹ của mình phạm sai lầm lớn rồi mất tích thì chỉ trong một đêm cậu ta đã như trở thành một con người khác, suốt hai năm cậu ta không nói một lời.
Mãi tới vài năm gần đây, hắn mới mở miệng nói với các vị lãnh đạo, lúc đó không ít người còn giật mình tưởng ma nói chuyện bởi vì họ đều quên kẻ này là một người không câm.
Từ đó có thể thấy sự mất tích của hai người đã trở thành cú sốc cực lớn đối với Doãn Trung San.
Bộ trưởng Lê Quân cũng thở dài, nhưng ông ta nhanh chóng cau mày nói:
- Trung San, cậu không cần vì hai kẻ phản quốc đó mà bận tâm nữa. Bây giờ cậu chính là thủ lĩnh, là người lãnh đạo đội quân đặc biệt nhất của đất nước ta. Tất cả những mầm non này còn phải nhờ vào cậu đấy.
Đột nhiên Doãn Trung San như kẻ điên, hắn gào lên:
- Các người thì biết cái quái gì? Anh chị tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó, tốt nhất các người đừng để tôi biết một trong số những ai có mặt ở đây vu oan hãm hại họ, nếu không tôi sẽ giết ngay lập tức.
Câu cuối cùng hắn rít lên đầy lạnh lẽo làm tất cả mọi người phải lùi lại mấy bước, Lý Khải chính là tên nhát chết nhất, đôi chân hắn đã bủn rủn muốn ngã ra rồi. Ngay lập tức bên tai vang lên tiếng hừ và cái liếc mắt khinh thường của Vũ Chấn Phong.
Ông ta cũng chẳng thèm quá để ý đến kẻ tiểu nhân này, quay ra nhìn về phía Doãn Trung San đang bị kích thích, ông ta lên tiếng hòa hoãn:
- Trung San, cậu đừng nóng làm gì, tôi tin mọi chuyện rồi sẽ có câu trả lời của nó, là rồng thì không thể là rắn, là thật thì sẽ không thể thành giả, sự thật sẽ không bị vùi lấp đâu. Bây giờ quay lại với cuộc thi được chứ?
Nghe Phong lão nói thì Doãn Trung San cũng thu lại tâm trạng mình, đã rất lâu rồi hắn không có phản ứng mãnh liệt như vậy. Quay lại màn hình, nhìn chàng trai trẻ đang đưa con tin đi ra, mắt hắn lóe lên như nghĩ tới thứ gì đó bất ngờ. “Rất giống. Chẳng lẽ mình đã nghĩ quá nhiều rồi?”
Hắn ngay lập tức lôi ra trước mặt các vị lãnh đạo một bộ gõ mật mã, tất nhiên hắn không rảnh mà gõ cho vui tai mấy kẻ này, những âm thanh với một tần số đặc biệt được hắn gõ truyền tới một gian phòng ở căn cứ.
Ở một chỗ nào đó toàn máy móc ồn ào, khi tín hiệu của Doãn Trung San truyền tới, người này vội đi vào phòng bí mật, tiếng mật mã vang lên được người phụ nữ này dịch ra: Tìm … được … người … rất … giống … anh … chị.
Gương mặt của mỹ phụ dù đã có dấu vết của năm tháng nhưng vẫn rất xinh đẹp. Khi nghe thấy đoạn mật mã, cô run tay suýt rơi bộ mã truyền tin. Cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần, cô gõ lại:
- Có … chắc … không? Lần … này … không … sai … chứ?
- Không … biết,… chỉ … là … cách … hành … xử … rất … giống… Em … cũng … biết … không … một … ai … rõ … khuôn … mặt … thật … của … anh … chị … mà.
Người phụ nữ nghe thấy vậy thì thở dài:
- Có … lẽ … anh … đã … nghĩ … quá … nhiều … rồi… Chẳng … phải … anh … đã… biết … họ … bị … truy … nã … toàn … thế … giới … rồi … sao? Sợ … rằng… họ … đã… chết … rồi…
- Không… họ … chắc … chắn … chưa … chết… Không … ai … có … thể … giết … anh … chị … của … anh … cả.
- Vâng … Hi… vọng… thế.
- Anh … sẽ … quan … sát … kỹ … người … này.
Mọi người chẳng hiểu hắn nghiêm túc gõ gõ cái gì thì đã thấy Doãn Trung San cất bộ gõ vào ngực và cũng chẳng nói với ai thêm lời nào, bởi vì hắn còn đang bận nhìn Dương Tuấn Vũ làm hành động kỳ quái trong mắt người khác, nhưng đối với hắn đây chính là hành động chỉ có năm đó hai anh chị ấy đã làm. Hành động mà tất cả cũng cười nhạo.
Chẳng nói đâu xa, ngay sau lưng hắn, tên Lý Khải đang ôm bụng cười lớn:
- Ha hả. Tên này chính là một tên thần kinh không ổn định. Ha ha. Chết cười mất. Ai giải thích cho tôi biết vì sao hắn giết hết 10 kẻ địch rồi mà hắn vẫn nhìn ngó xung quanh, trận trọng, lén lén lút lút đưa con tin ra ngoài không? Ha ha. Đây chính là một tên điên mà, các người còn nói là thiên tài, thiên tài cái con khỉ.
“Bốp”.
Lý Khải chợt thấy mặt đau rát, một cái răng bật ra khỏi miệng, cả người bay về sau đụng vào bàn ghế mà vẫn lăn thêm hơn chục mét.
Chẳng biết từ khi nào tên Doãn Trung San đã xuất hiện ở vị trí của Lý Khải một giây trước, hắn hừ một tiếng, quay người chậm rãi đi về phía màn hình, vừa đi hắn vừa nói:
- Tên ngu ngốc ngươi thì biết cái quái gì, chàng trai này chính là đang coi đây không phải là một cuộc thi mà là một trận chiến thực sự. Đối với một người lính, kể cả tình báo báo về có 10 kẻ địch nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng được, ai biết có kẻ nào đang nấp ở một chỗ đợi hắn thả lỏng tinh thần rồi “đoàng” một cái. Phải luôn cảnh giác, trên chiến trường không thể quá tin người, chỉ có bản thân mình mới là đáng tin nhất.
Còn một câu hắn không nói ra đấy là “Đừng bao giờ đưa mạng sống của mình cho người khác” – câu nói mà anh đã vỗ vai hắn khuyên nhủ. Khi đó hắn còn bĩu môi cãi lại: “Phải tin vào đồng đội của mình chứ?”
Anh ta còn lắc đầu cười: “Anh không nói là em không được tin vào đồng đội, ý anh là em chỉ nên tin một phần, phần còn lại em phải tin vào bản thân mình bởi vì mạng sống là của em chứ không ai sống hộ em được. Nhớ lời anh.”
Cũng vì Doãn Trung San để ngoài tai nên đã có lần hắn suýt chết, ngày đó khi làm nhiệm vụ phá hủy một tài liệu mật của quân địch, tình báo báo về có tất cả 5 tên bắn tỉa và 20 tên tiểu liên. Hắn đã dễ dàng xử lý cả 25 tên nhưng khi tiêu hủy xong tài liệu thì mọc ra một tên.
Hóa ra tên này là lãnh đạo, tối qua đến muộn nên ngủ ở dưới hầm một đêm, hôm nay vẫn đang say giấc thì bị đánh thức bởi tiếng súng chiến đấu, và khi hắn lén lút đi ra đã tặng ngay cho kẻ đốt tài liệu một viên đạn 7,5mm bắn thẳng vào ngực.Doãn Trung San lúc đấy còn tưởng mình đã chết rồi, lúc bác sĩ phẫu thuật nói với hắn viên đạn chỉ cách tim 1mm thì hắn mới giật mình nhớ lại câu nói của anh.
Suýt nữa, hắn đã mồ xanh mả đẹp rồi.
Vì thế hành động của Dương Tuấn Vũ ngày hôm nay khiến hắn rất hài lòng, đột nhiên lại nghe thấy tiếng chó sủa bậy, hắn đành phải vung tay tặng cho nó một cái tát nhớ đời. Còn dám nói lung tung nữa thì hắn sẽ không nể tình mà chỉ tát 1 cái thôi đâu.
Lý Khải đau đớn bò dậy, hắn hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi. Tuy vậy một tiếng cãi lại hắn cũng không có dũng khí và cũng không dám nói. Kẻ này gia tộc hắn còn chưa thể làm gì.