Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 287: Diễn biến tâm trạng Mai Tuyết Yên




Hạ Phá Quân bật dậy như con tôm phải chảo dầu, hắn lắc lắc vai Dương Tuấn Vũ:

- Cậu định đi đâu mà cần phải bảo lưu? Nghỉ 1-2 tháng cũng không vấn đề gì mà? Học lại một năm tốn thời gian lắm.

Dương Tuấn Vũ gỡ tay tay hắn ra, vỗ vỗ vai nói:

- Cũng là bất đắc dĩ thôi, nhưng mà các cậu tin tôi đi, từ xưa đến nay mấy người đã thấy tôi làm gì phải chịu thiệt chưa? Một năm chậm lại này tôi sẽ làm được nhiều thứ. Nó vừa là thiệt thòi cũng là cơ hội lớn. 

Thấy hắn không chịu nói là đi đâu mà chỉ trả lời như vậy thì cả lũ cũng chẳng biết nói thế nào. Bầu không khí đang vui vẻ bởi vì câu nói của hắn mà trầm xuống, ai cũng cảm thấy thức ăn chẳng còn chút gì thơm ngon nữa.

Dương Tuấn Vũ thấy mọi người mặt ai nấy đều ỉu xìu thì cũng thở dài, hắn đâu có muốn thế. 

Trong lúc khó khăn, Mai Tuyết Yên vẫn chứng tỏ mình là người đáng tin cậy nhất ở bên hắn, cô nói:

- Mọi người đừng than ngắn thở dài nữa, dù sao mọi chuyện anh ấy cũng đã quyết định xong rồi, chúng ta là bạn thì nên chúc anh ấy thuận buồm xuôi gió, sớm ngày trở về. 

Nghe Tuyết Yên nói vậy thì ai cũng đành gật đầu bất đắc dĩ, người ta đã quyết đi xa, bởi vì coi bọn họ là bạn nên mới thành tâm mời bữa cơm hôm nay, chỉ như thế thôi mọi người cũng đã nhận phần tình cảm này rồi. 

Sau câu nói của Mai Tuyết Yên, tâm trạng bữa tiệc đã được cải thiện hơn đôi chút, lần lượt là những lời chúc may mắn cùng thành công được gửi đến Dương Tuấn Vũ. Không dừng lại ở đó, ba tên cùng phòng đều nhất quyết muốn uống một bữa say quên trời đất để tiễn biệt hắn, không thể không nói, đây chính là tâm lý vặn vẹo được sinh ra sau khi xem những bộ phim kiếm hiệp cổ trang Trung Quốc a.

Buổi tiệc định diễn ra ngắn ngủi nhưng vì lũ con trai uống rượu bét nhè nên kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ. Chén chú chén anh, chén qua chén lại, uống rượu vang nhạt như nước ốc thì tất cả đều đổi qua Chivas 38 nặng 40 độ, (Chivas 38 là 38 năm, giá mỗi chai 8,5 triệu đồng /chai), cứ tưởng chỉ sau 1 chai là củ lũ nằm nhưng bọn sâu rượu này một lúc húc hết 6 chai. Đứa nào đứa đấy đều say liểng xiểng.

Mắt kính – Hồ Tôn Sách nằm im thin thít trên bàn, Chu Phúc Vinh nằm há hốc mồm tựa lưng về sau ghế, Hạ Phá Quân mắt nhắm tịt nhưng mồm vẫn còn liên tục “cạn chén”.

Mấy cô gái cũng rất bất đắc dĩ, mới đầu thì không tán thành nhưng sau đó uống vài chén thì cũng lâng lâng, thế là cả lũ cũng chiến. 

Rượu nặng, chỉ sau 6-8 chén, lần lượt các cô đều mặt mũi đỏ hồng xinh đẹp, ai nấy đều gục. 

Dương Tuấn Vũ thể chất đã biến đổi rất lớn nhưng hắn cũng chưa bao giờ uống nhiều rượu đến thế, đầu óc cũng chếch choáng, đi cũng có chút xiêu vẹo rồi.

Mai Tuyết Yên luôn rất lý trí, cô rất muốn uống nhưng nhìn cả lũ liên tục cạn chén như vậy thì cô đành phải sắm vai người tỉnh, nếu không thì ai đưa họ về. 

Nhìn thấy anh mình bước đi loạng choạng, cô chạy ra đỡ:

- Anh còn đi được chứ?

Dương Tuấn Vũ uống rượu mặt không đổi sắc, hắn nhìn em gái đỡ bên cạnh, chẳng hiểu sao lại thấy cô hôm nay đã đẹp càng xinh đẹp, như ma xui quỷ khiến, hắn đột nhiên cúi đầu hôn xuống cái miệng nhỏ bé xinh xắn.

Mai Tuyết Yên đang loay hoay tìm cách đỡ hắn thì giật mình, đầu óc cô nhanh nhạy là thế nhưng hiện tại như trống rỗng. Tuy vậy, chỉ qua một thoáng cô đã tỉnh lại, sợ hãi, hốt hoảng, lo sợ … tất cả đã làm cô hỗn loạn.

Dương Tuấn Vũ đang tận hưởng nụ hôn ngọt ngào thì bỗng “bốp”, một cái tát tuy không mạnh nhưng cũng đủ đánh thức phần lý trí trong hắn. Lúc hắn mở mắt ra thì cô gái bên cạnh vừa đỡ hắn đã chạy mất chỉ còn lại bóng lưng, dù không nhìn thấy phía trước, hắn vẫn nhận ra: Cô đang che miệng khóc.

Dương Tuấn Vũ rất hối hận, hắt vả liên tục mấy cái vào mặt mình, hai bên má bỏng rát nhưng hắn chẳng để ý. Định chạy đuổi theo cô nhưng nhìn sang bên cạnh thấy lũ bạn đang nheo nhóc nằm vật vã ra bàn thì hắn không thể đi được. 

Vừa cầm điện thoại gọi cho Tuyết Yên, vừa ấn chuông gọi phục vụ vào thanh toán, nhưng phục vụ đã nhận tiền xong mà điện thoại hắn gọi cả hơn hai mươi cuộc cũng chẳng có dấu hiệu người bên kia sẽ nhấc máy.

Hắn đành nhờ Lau theo dõi vị trí của cô để đề phòng bất trắc, sau đấy gọi 3 cái taxi ném hết lũ bạn lên rồi chạy đi tìm em gái.

Mai Tuyết Yên mặc kệ trời đã tối, đèn đã lên, cô cứ cắm đầu mà chạy, chẳng biết qua bao lâu, đôi chân đã đau nhức, cô đành dừng lại bên lề đường, tựa lưng vào một chiếc cột đèn.

Nước mắt cô chảy ướt hết hai gò má xinh đẹp, mái tóc vì chạy gió lùa làm rối đi, không ít những sợi tóc mái, tóc mai dính nước mắt tụm lại một chỗ, nhưng vẫn không giấu đi được nét xinh đẹp của cô.

Tuy vậy, hiện giờ trong lòng cô đang rất sợ hãi, rất xấu hổ cùng cảm giác tội lỗi ngập tràn. “Dương 

Tuấn Vũ là anh trai mình” là câu nói mà cô cứ lẩm nhẩm trong đầu không ít ngày tháng lúc trước. 

Cô biết hai anh em họ không cùng huyết thống cũng chẳng cùng cha cùng mẹ nhưng họ đã sống cùng nhau từ bé, tình cảm anh em của họ đôi lúc còn lớn hơn cả tình thân bình thường. 

Mới lúc đầu cô cũng chỉ nghĩ đây là do anh trai cô rất tốt, đặc biệt là mấy năm gần đây, mọi thứ tốt đẹp anh đều giành cho cô, cô rất cảm động. Nhưng trong suy nghĩ của Tuyết Yên, cô luôn cho nó là tình cảm anh em bình thường.

Nhiều khi cô cũng nghĩ tại sao bạn bè xung quanh mình đều có mối tình đầu, hoặc ít ra cũng cảm nắng hay tương tư, yêu thầm, yêu đơn phương một ai đó, nhưng khi cô đối chiếu với bản thân thì lại chẳng thấy có chút cảm giác rung rinh với ai, cho dù cô có không ít các anh chàng theo đuổi. Đặc biệt kể từ ngày đôi chân cô khỏe mạnh, gia đình ấm no đầy đủ, nhìn cô càng ngày càng căng tràn sức sống, xinh đẹp mỹ lệ.

Nhiều người ngỏ ý nhưng cô cảm thấy không có hứng thú, thậm chí có những lần cô còn lên mạng tìm hiểu về bệnh “lãnh cảm”. 

Nhưng chẳng hiểu sao những lúc suy nghĩ ngẩn ngơ, hay xem những bộ phim cảm động, người mà cô nghĩ tới đầu tiên và duy nhất lại là anh trai mình. Lúc đó, cô ngay lập tức vỗ mạnh vào má mình mấy cái để tỉnh ra, để tiêu tan đi cái suy nghĩ hư đốn đó.

Nhìn anh trai có một, rồi hai bạn gái, cảm giác trong lòng cô đầu tiên là vui mừng cho anh, sau đó không hiểu sao lại có chút ghen tị. Cô biết đó là xấu, nhưng chẳng thể nào xua tan đi ý nghĩ đó được. Đặc biệt là khi nhìn thấy hai người họ quấn quít cười đùa bên nhau.

Rồi mọi chuyện lâu dần cũng làm cô quen, làm cô chấp nhận, nhưng hôm nay, ngay khi lúc Dương Tuấn Vũ hôn xuống đôi môi cô, cảm giác ấm nóng, mạnh mẽ, cuồng nhiệt ấy làm suy nghĩ của Tuyết Yên như tan chảy, cô cảm thấy mình rất khao khát nó, nhưng khi tỉnh táo lại cô cảm thấy rất ghê tởm bản thân mình, rõ ràng, họ là hai anh em mà.

Các suy nghĩ đối lập trái chiều xảy ra trong đầu làm cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chạy đi mãi, đến khi dừng lại thì thấy mình đã lạc đường, sờ vào túi thì thấy điện thoại đã rơi từ bao giờ rồi. 

Thoáng nhìn các hướng chỉ thấy đèn đường leo lắt, cô đang sợ hãi thì có một chiếc xe đi gần đến, chưa cần cô mở lời hỏi, từ trên xe đã có hai người thanh niên nhảy xuống.

Tuy đầu óc rối loạn nhưng chưa đến mức không cảm nhận được điều gì, hai kẻ lạ mặt này đột nhiên lao về phía cô chắc chắn không phải là giúp đỡ. Cảm thấy nguy hiểm đến gần, cô vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa hô cứu.

Giọng cô không nhỏ nhưng ở khu biệt thự giá rẻ đang đắp chiếu đợi người mua này thì có to lớn cũng vô dụng vì nó đâu có người xung quanh. Vậy mà có hai tên đột nhiên xuất hiện ở đây chắc chắn không phải là tình cờ đi ngang qua, chúng đã có mục đích và theo dõi cô từ trước.

Mai Tuyết Yên cố gắng chạy thật nhanh nhưng hai tên này rõ ràng không phải kẻ bình thường. Chấp cô chạy trước cả mấy chục giây, bọn chúng chỉ cần chưa quá 10 giây đã đem cô chặn đầu chặn đuôi.

Hai tên này nhìn nhau gật đầu, sau đấy tên ở sau đang định dùng tay đánh ngất Tuyết Yên để mang đi thì có một chiếc Shuriken phóng đến găm thẳng vào bàn tay đang giơ lên của hắn.

Tên này đau đớn khẽ kêu lên một tiếng, hắn vội nhảy tránh sang một bên, nhìn ba chiếc shuriken 

bay sượt qua người chuẩn bị găm thẳng vào cô gái thì hắn cười lạnh, tuy vậy, nụ cười của hắn nhanh chóng cứng ngắc lại.

Bốn chiếc shuriken này tất nhiên là do Dương Tuấn Vũ phóng đi, thấy tên này dính một chiếc còn tránh được ba chiếc thì cũng hơi ngạc nhiên. Tốc độ mà hắn thi triển dù còn chưa dùng Ki nhưng cũng đủ để lấy mạng một tên có sức mạnh cấp độ Nam Tước.

Đối với cái cười lạnh của tên này hắn coi như không biết, bởi vì ngay khi ba chiếc shuriken gần chạm vào lưng Mai Tuyết Yên thì đột ngột dừng lại đổi hướng đuổi theo tên vừa nhảy sang bên phải tránh.

Tên này ngay khi ăn một chiếc phi tiêu vào lòng bàn tay thì biết kẻ địch này biết chiêu bài của Ninja, dù bất ngờ với việc ba phi tiêu dừng lại đúng lúc sau đấy đổi hướng bay về phía hắn, nhưng là một kẻ chiến đấu lão luyện, làm sao hắn có thể mắc mưu hai lần bởi cùng một trò chơi.

Không có gì ngoài dự đoán, ba chiếc phi tiêu nhanh chóng chỉ đâm vào khoảng không, còn kẻ địch đã nhảy lùi về phía tên đồng bọn. 

Trong quãng thời gian vừa thi triển ám khí, đôi chân của Dương Tuấn Vũ vẫn không ngừng nghỉ chạy về phía em gái. 

Tên trước mặt Tuyết Yên định nhân cơ hộ hai người kia giao thủ để bắt cóc con tin nhưng chẳng hiểu từ đâu cô gái này lấy ra một bình xịt hơi cay diệt côn trùng xịt về phía mặt hắn.

Chủ quan đối thủ chỉ là một đứa con gái yếu đuối không luyện võ, tên bắt có đã phải trả một cái giá đắt, đó chính là đôi mắt của hắn đã bị chút hơi cay lan vào. Nước mắt không tự chủ được chảy ra giàn giụa kèm theo cảm giác đau đớn hai mắt.

Dương Tuấn Vũ cũng rất bấy ngờ vì em gái mình còn bình tĩnh mà xử lý mọi chuyện như vậy, hắn cuối cùng đã tới, một tay ôm lấy eo cô nhảy lùi về sau duy trì khoảng cách hai bên.

Bị hắn đột ngột ôm vào vùng nhạy cảm như vậy, dù biết là tình thế cấp bách và hắn chẳng có suy nghĩ xấu gì nhưng mặt Mai Tuyết Yên cũng đỏ lên, tuy vậy, cô lại một lần nữa thầm mắng mình rồi tự răn đe bản thân.