Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 275: Dự án mới Thủy sản (phần 1)




Dương Tuấn Vũ đọc bản thiết kế. Nhìn vào hắn cũng giật mình:

- Đây đâu phải bản thiết kế một sản phẩm đâu em? Đây là bản kế hoạch, là một dự án đấy chứ?

- À, thì anh nói là bản kế hoạch thì nó sẽ là bản kế hoạch ạ. Hì.

Dương Tuấn Vũ đen mặt. Bình thường mỗi bản thiết kế chỉ khoảng 10 trang giấy, giờ ít nhất cũng đến hơn 100 trang. Trong này mô tả chi tiết một hệ thống máy móc và quy trình quản lý thủy sản bậc nhất. 

Trên trang bìa còn ghi rõ nguồn gốc xuất xứ: “Viện Hàn Lâm Khoa Học Hoa Kỳ- Ngành Thủy Sản Học”.

Đây chính là chi tiết bản kế hoạch phát triển nuôi trồng thủy sản quy trình sạch. Các sản phẩm thực phẩm được tạo ra đều đảm bảo đủ 4 tiêu chí: 

+ Sạch.

+ Đầy đủ dinh dưỡng. 

+ Tươi.

+ Ngon.

Để đảm bảo đủ bốn tiêu chí mà bất cứ một người đầu bếp hàng đầu nào cũng muốn như vậy thì hệ thống máy móc, chất lượng nguồn nước, thức ăn cần được kiểm định nghiêm ngặt.

Vì số lượng thông tin quá nhiều, mà hắn lại đang đi trên đường nên không thể đọc xong trong một lúc được, nên hắn quyết định tối về sẽ nghiên cứu tiếp.

Chỉ sau khoảng 5 phút lái xe thì cổng trường đại học Thanh Hoa đã ở trước mặt, hắn cất xe sau đấy đi về phía ký túc xá. Hôm nay hắn lại bùng học. Đã xem qua cái dự án đó rồi mà không xem hết cảm giác nó rất ngứa ngáy trong người, mà sinh viên đại học mà không bùng học buổi nào thì cũng cảm thấy có lỗi với bản thân quá. Chưa kê ngày hôm qua hắn đã trải qua không ít chuyện, giờ đầu óc nên được nghỉ ngơi một chút.

Nhưng vừa mới bước chân ra khỏi nhà gửi xe thì hắn đã nhận thấy hôm nay có gì đó khác thường- mọi người đang nhìn chằm chằm hắn rồi túm tụm bàn tán chỉ chỏ.

Ngay khi còn đang ngơ ngác thì ba tên chiến hữu đã nhân lúc hắn đi qua khúc cua mà kéo hắn lại, Ngô Phúc Vinh nói:

- Mau đi theo chúng tao. 

- Có chuyện gì thế?

- Mày không lên Visonet của trường à? Giờ mày nổi tiếng rồi.

Dương Tuấn Vũ ngẩn ra, chẳng lẽ mọi người đã biết hắn là chủ tịch của tập đoàn Thịnh Thế rồi sao? Trần Thế Kiệt? Hắn định tung tin ra ngoài với mục đích gì?

Đang nghĩ ngợi thì Hạ Phá Quân vỗ vào gáy hắn:

- Mau đi thôi. Mày đúng là nổi tiếng rồi nhưng mà tiếng xấu chứ chẳng phải cái gì mà tự hào.

- Tiếng xấu?

Dương Tuấn Vũ lại càng ngẩn người, hắn mà lại có tiếng xấu gì?

Hồ Tôn Sách gật gù, vừa chạy vừa đẩy gọng kính:

- Thì là cái vụ hôm qua mày bị một em xinh tươi, ừm, tên là Linh Khả Nhi của khoa Kinh tế và Sản xuất thị trường, em ấy đã nói mày là đồ khốn, đúng, là đồ khốn.

- Mày đang chửi tao đấy à?

Dương Tuấn Vũ trợn mắt, đây chính là mượn lời chửi hắn chứ đâu.

Hồ Tôn Sách chối bay biến:

- Tao chỉ nhắc lại lời cô ấy thôi. Mà mày làm cái gì khiến em ấy ném cả mấy que kem vào mặt vậy? Cảnh đó không biết có đứa nào rảnh rỗi quay lại được, rồi up lên diễn đàn (fourum) của trường. Chuyện phần sau chắc mày cũng đoán được rồi đấy.

- Thì ra là chuyện này.

- Chẹp. Tức là mày còn làm chuyện xấu gì khác nữa à?

- Sao trong đầu mày toàn nghĩ người khác xấu xa vậy? Ý tao muốn nói là chuyện này thì cũng chẳng có gì đâu. Chúng mày tin tao đi, đợi qua mấy hôm là đâu lại vào đấy ý mà. 

Ngô Phúc Vinh ngây ngô: 

- Mày không sợ người ta nói mày thế nọ thế kia à?

Dương Tuấn Vũ đẩy cái tay của đứa bạn đang kéo mình chạy ra, hắn không chạy nữa mà bình tĩnh, đi bộ từ từ. Hắn lắc đầu khinh thường:

- Mấy cái lời đồn đại của thiên hạ nếu cứ để ý đến thì cuộc sống mệt mỏi lắm, tao chẳng rảnh mà quan tâm đến mấy kẻ dỗi hơi ngồi tán phét ấy. Miệng thiên hạ chứ có phải miệng chum miệng vại đâu mà bịt lại được, mà đã không bịt lại được thì cần đếch phải nghĩ nhiều.

- Truất. Rất truất. Tao cũng thấy như thế.

Hạ Phá Quân quàng tay khoác vai qua cổ Dương Tuấn Vũ, tay còn lại thì vỗ ngực bôm bốp.

Hồ Tôn Sách thở dài:

- Tuấn Vũ nó nói thế tao còn tin chứ cái đứa quan trọng sắc đẹp hơn bạn bè như mày thì có chó nó tin.

Ngô Phúc Vinh cũng gật gù:

- Đồng quan điểm.

Hạ Phá Quân nổi khùng lên làm mấy đứa cười ha hả. Cứ thế bốn thanh niên đầu đội trời chân đạp đất, hiên ngang sánh vai nhau đi về phía ký túc xá.

Dương Tuấn Vũ thắc mắc:

- Chúng mày không đi học à?

- Bùng.

Ba tiếng hô đồng thanh như anh em thân thiết, hoạn nạn có nhau.

Dương Tuấn Vũ cũng cảm thấy sảng khoái, hắn nói:

- Tí đi ăn cơm tao mời.

- Có thế chứ. Bõ công chúng tao đứng đây từ sớm canh phòng cho mày.

- Thêm hai chiếc đùi gà cỡ lớn.

- Chậc, tao thấy thế giới này ngoài cha mẹ tao thì mày là nhất.

Ngô Phúc Vinh mở miệng hùng hồn.

Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh đã có nhiều hơn một người, cô lên tiếng:

- Thế em thì đứng thứ mấy trong lòng anh?

Ngô Phúc Vinh vẫn chưa kịp nhận ra điều khác thường, hắn nói:

- Em là ai thì cũng phải xếp sau người anh em này của anh.

Đột nhiên hắn thấy mấy ngón tay mềm mại nhưng lực thì không hề êm ái, cái tai của hắn đã bị xoắn biến dạng một vòng 360 độ, kèm theo lời đe dọa:

- Anh được lắm, nếu thế thì anh đi mà yêu cậu ta đi. Hừ.

Đến lúc này thì Ngô Phúc Vinh cuối cùng cũng nhận ra cái giọng quen quen này, hắn quay sang xin tha:

- Đình Đình à, em tất nhiên là xếp thứ nhất trong lòng anh rồi, khi nãy là anh chỉ đùa thôi, đúng không chúng mày?

Hắn cười cười nịnh nọt Đình Lan, vừa quay sang xung quanh hỏi đám bạn mong được nghe mấy lời nói giúp thì đột nhiên nhận ra xung quanh chẳng còn ai. Xa xa một đoạn, ba tên bán bạn cầu vinh vừa ôm bụng cười ha hả vừa giơ ngón tay cái rồi hét lên:

- Đình Đình cậu đừng tin tên ba phải như hắn, vụ này phải xử cho ra nhẽ.

Ngô Phúc Vinh tai vẫn đang vị véo đau rát, miệng vẫn cố chửi lớn:

- Lũ bạn bè khốn nạn, tao không có lũ bạn như chúng mày. 

Nghe lời hét như lợn bị chọc tiết của Phúc Vinh, Hồ Tôn Sách lau mồ hôi trán, mắt nhìn dáo diết 

xung quanh tìm kiếm ai đó, thấy không có người cần tìm, hắn nói nhỏ với hai thằng chiến hữu:

- Tao hỏi thế không phải, liệu có phải đứa con gái nào rồi cũng sẽ như sư tử cái không?

Dương Tuấn Vũ cười gật đầu:

- Cái đấy là do tính sở hữu của phụ nữ còn lớn hơn đàn ông nhiều, nhưng nếu biết cách cưng chiều thì sẽ chỉ có lợi chứ chẳng có hại gì cả. Mày nếu yêu ai thì cứ mạnh dạn mà yêu. Phúc Vinh nó kêu la oai oái như thế nhưng mà trong lòng hắn bọn mình làm sao biết hắn đau khổ hay sung sướng? 

Chẳng phải vừa mới mấy tháng trước không được ở bên nàng đã sống dở chết dở sao? 

Hạ Phá Quân giơ ngón cái:

- Mày đúng là chuyên gia tình trường nhỉ? Sao nào, đã tán đổ được bao nhiêu em rồi? Còn bà chị bạn gái của mày bây giờ nữa, hôm nào rủ cùng đi với cả nhóm mình đi.

Hồ Tôn Sách cũng nhếch mép cười gian:

- Tao nghe phong phanh có mùi máy bay, thì ra sở thích của mày lại mặn như thế.

Hạ Phá Quân bĩu môi:

- Giờ lái máy bay đang là xu thế đấy, mày không biết thì đừng có mà nói vậy. Đúng không Tuấn Vũ?

- Đúng cái đầu mày. Yêu đương thì chẳng liên quan gì đến tuổi tác hết. Mà chúng mày hết chủ đề để nói rồi à? 

- Chậc, làm gì mà nóng thế. Thôi tao đi có việc chút, lúc nào đến giờ ăn hú một tiếng tao sẽ có mặt ngay.

Hạ Phá Quân cười ha hả vẫy tay chuồn mất.

Hồn Tôn Sách đẩy cái gọng kính:

- Tao lên thư viện đây.

- Lại hò hẹn với Ái Thy ở thư viện à? Thế mà nói vì anh em nên bùng học. Chậc, chúng mày đúng là chém gió. Chắc tên Phá Quân kia cũng đi chơi với em Phương Thảo chứ gì? 

Hồ Tôn Sách nhếch mép cười không trả lời coi như đồng ý.

Sau khi mấy đứa bạn chuồn êm, Dương Tuấn Vũ cười lắc đầu đi về phòng, hắn cũng còn cả một tập dự án cần phải nghiên cứu a.



Về tới phòng, mở tủ lạnh lấy ra một lon Redbull mát lạnh tợp một hớp:

- Khà. Đúng là thi thoảng phải cho mình sa đọa một chút.

Từ ngày Dương Tuấn Vũ bắt đầu rèn luyện, hắn được Triệu Cơ thông não, vì vậy, tất cả các đồ ăn đồ uống không có lợi cho sức khỏe hắn đều tránh xa. Nhưng nhà sư ăn chay cũng phải xài đồ giả thịt (loại đồ chay có hình dạng thịt, tôm, cá…) huống chi hắn là người bình thường, không cấm thực, không cấm dục, thi thoảng ăn một chút cũng không sao.

Nhưng hắn vừa nghĩ đến đấy, Triệu Cơ đã cắt ngang:

- Thực phẩm có hại cho sức khỏe hầu hết đều chẳng làm người ta chết ngay, nếu mà chết ngay thì đã chẳng có công ty nào dám sản xuất. Cái ác của nó là thấm từ từ, tích lũy từng ngày, khi đạt đến một mức nào đó thì từ lượng sẽ chuyển sang chất, từ khỏe mạnh sẽ chuyển sang bệnh. Mà đa số toàn là ung thư. 

Anh thì may mắn có em kiểm soát và phát hiện sớm, còn những người khác mà cứ giữ cái lối suy nghĩ như anh thì chẳng mấy mà bị bệnh, lúc đó thì kêu ai? Tự mình làm tự mình chịu mà thôi.

- Được rồi, em nói vậy làm anh uống mất ngon, thôi, lần sau không uống là được chứ gì. Chẹp, nhiều lúc anh nghĩ em như bà cô ế chồng khó tính vậy.

- Ế chồng? em đâu có chức năng đó, nên anh nói lời vô ích rồi.

Dương Tuấn Vũ nghệt mặt giơ hai tay đầu hàng, càng ngày hắn càng cảm thấy mình thân phận thấp kém đi.

Hắn ngoan ngoãn ngồi đọc bản dự án.