Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 262: Dự án 5G và vệ tinh GoS-1




Dương Tuấn Vũ ngay khi trở về, hắn cùng Lau bàn bạc về các biện pháp triển khai mạng 5G.

Lau khi nhìn tận mắt dự án này cũng cảm thấy hết hồn, ngay sau đó là đôi mắt sáng hơn đèn pha ô tô. 

Hắn reo lên:

- Anh thật quá quái vật, thứ này mà cũng có thể lấy ra được. Nếu dự án này triển khai thành công thì cả thế giới sẽ phải ngả mũ thán phục. Và nó cũng đặc biệt quan trọng với căn cứ, tốc độ mạng này, ôi, nếu thế thì tốc độ làm việc của nhóm hacker sẽ tăng lên ít nhất 10 lần.

- Tốt lắm. Tôi muốn ngay lập tức thành lập một máy chủ siêu cấp ở căn cứ của chúng ta, việc này tôi có thể yên tâm giao cho cậu được chứ? 

Lau vỗ ngực:

- Anh cứ yên tâm đi. Việc gì chứ việc nâng cấp hệ thống là thứ mà tôi cực kỳ thích và mong muốn. Căn cứ hiện tại so với lúc tôi mới gia nhập cũng đã được thay đổi và chỉnh sửa không ít, tốc độ truy xuất dữ liệu đã gấp 5 lần rồi. Giờ thêm 10 lần nữa thì quá bá cháy.

- Tôi đã nói rồi, nếu cậu cứ theo tôi thì cả đời này cậu cũng không hối hận đâu. Còn nhiều thứ mà cậu chưa biết lắm. Chậc chậc, nhưng phải từ từ, dự án lớn này tôi sẽ để cậu đứng đằng sau điều phối. Được chứ?

- Anh muốn tôi giúp anh kiếm tiền nữa à?

- Sao? Hay là thôi tôi nhờ người khác?

- Đừng mà. Được rồi. Tôi sẽ làm theo ý anh, căn cứ sẽ nâng cấp trước, sau đó mới đến toàn cầu.

- Sai. Căn cứ số 1, quốc gia tôi – Việt Nam thứ 2, Đức – nơi Selena ở là thứ 3. Sau đó mới là toàn cầu.

- Ồ. Đã rõ.

- Tốt lắm. Cậu sẽ giữ liên lạc với Selena nhé.

- Tuân lệnh.

Dương Tuấn Vũ cũng chẳng phải ngồi chơi. Hắn giành 1/3 thời gian tập luyện, 1/3 thời gian đi học và sinh hoạt ngủ nghỉ.

1/3 thời gian còn lại, hắn bắt tay vào vẽ bản thiết kế vệ tinh GoS-1. 

Vệ tinh được hắn sử dụng công nghệ vẫn là của thế kỷ 21, nhưng là áp dụng những công nghệ tiên tiến của những năm 2060.

Hình dáng vệ tinh là một quả cầu tròn, vỏ ngoài in hình lá quốc kỳ Việt Nam sao vàng năm cánh. Ở trên ghi: “GoS-1 made in Vietnam”.

Vì sao lại không phải hình khác mà là hình tròn, vì theo nghiên cứu của những năm sau này, vệ tinh có hình dạng càng tròn thì càng giảm được ma sát khiến nhiệt độ tăng lên - ảnh hưởng tới hoạt động của các thiết bị bên trong vệ tinh. Hình tròn và quay đều sẽ làm cho mọi lực tác động sẽ tạo với nó một phương tiếp tuyến, làm lực ma sát nhỏ nhất. Vừa giảm nhiệt, vừa giúp giảm hao mòn vật liệu của vệ tinh.

Lớp vỏ của vệ tinh Dương Tuấn Vũ dự kiến sử dụng loại siêu tụ điện thế hệ thứ 5.

Siêu tụ điện thế hệ thứ năm ngoài việc cung cấp điện thế (V), cường độ dòng điện (Ampe) ổn định như các thế hệ cũ, nó còn có khả năng tự sạc điện, nguyên lý cơ bản vẫn áp dụng tụ bán dẫn- pin mặt trời. 

Chỉ khác ở chỗ chất liệu bán dẫn là một hỗn hợp: Silic (Si), Germani (Ge), Sulfua Seleni, hạch tâm lượng từ (từ viên lõi quặng lấy từ đảo Nước Mặn), chúng được tinh chế và trộn với một tỷ lệ 9:3:3:1 trong các giai đoạn khác nhau cùng với nhiệt độ cũng biến thiên từ -5, 10, 97, 102 độ C. 

Với tỉ lệ trộn, thời gian ủ, và nhiệt độ ủ đã làm ra một loại siêu tụ điện có khả năng tự sạc điện liên tục. Nó sẽ không như các vệ tinh khác, GoS-1 không cần phải có các đợt phóng vệ tinh phụ tiếp nhiên liệu, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền a. 

Chính vì sự cơ mật và tối quan trọng của thiết bị này, hắn mới cần phải xin giấy phép sản xuất, đồng thời cũng phải trải qua kiểm duyệt của các tổ chức hàng không và vũ trụ trên thế giới. Chỉ tới khi họ công nhận và phê chuẩn, chiếc vệ tinh GoS-1 mới được phép phóng vào không gian.

Tuy các quốc gia đã cam kết không ăn cắp ý tưởng của nhau, nhưng Dương Tuấn Vũ không thể tin tưởng người ngoài hoàn toàn được. Những thứ siêu tiên tiến này nều để bọn họ biết được thì những ngày yên ổn của hắn sẽ chấm dứt.

Dương Tuấn Vũ đã nghĩ rất lâu cho tới khi nhìn vào đống quặng đã tinh chế, hắn đã có cách. 

Dương Tuấn Vũ bố trí các viên quặng nhỏ theo một sơ đồ nhất định, đảm bảo bên ngoài dùng mọi vật liệu quét qua sẽ không nhận ra được những điểm tiên tiến của chiếc vệ tinh này. 

Hắn cũng muốn bố trí tất cả những quy định là không được, vì họ sẽ quét qua quét lại rất nhiều lần để đảm bảo chiếc vệ tinh này không mang theo chất gây nổ hoặc những tác hại xấu đối với tên lửa đẩy.

Tên lửa đẩy chính là thứ được phóng lên từ bệ phóng, nó sẽ đẩy vệ tinh lên một độ cao nhất định, sau đấy, tên lửa đẩy hết nhiên liệu và tự rời ra rơi xuống biển, còn vệ tinh sẽ vẫn tiếp tục hành trình tới quỹ đạo của nó. Nếu một vệ tinh gây nổ hoặc ảnh hưởng xấu đến tên lửa đẩy thì cuộc phóng vệ tinh sẽ thất bại hoàn toàn. Và số tiền, thời gian, quan hệ hợp tác và mọi thứ sẽ tan vào hư vô.

Vì vậy nếu che khuất toàn bộ thì chiếc vệ tinh đó sẽ không lọt qua được vòng kiểm tra độ an toàn.

Sau khi bố trí sơ đồ quặng hợp lý, hắn tiếp tục xử lý đến phần máy móc và kỹ thuật trọng tâm – cái mà sẽ truyền nhận tín hiệu với mặt đất.

Như người ta thì đầu tiên phải làm ra bộ phận này đầu tiên, sau đó mới làm cái vỏ. Nhưng ai bảo hắn đã biết trước mọi việc, Dương Tuấn Vũ hắn cứ thích làm từ ngoài vào trong đấy.

Bộ máy bên trong áp dụng những kỹ thuật ghi hình của Siêu máy quay tốc độ 10 nghìn tỷ 

hình/giây, đây là hắn lấy từ chiếc máy quay T-CUP.

T-CUP đã được các nhà khoa học của Viện Công nghệ Caltech và Viện Nghiên cứu Khoa học Quốc gia Quebec (INRS) - Canada ra mắt ngày 11/10/2018.

Nó cho phép chúng ta "đóng băng" thời gian để quan sát và nghiên cứu những thứ "quá nhanh để 

hình dung" như hình dạng, cường độ và góc nghiêng của xung ánh sáng ở tốc độ cực chậm.

Tất nhiên hắn không lấy cả chiếc T-CUP gắn vào vì kích thước và trọng lượng của nó khá cồng kềnh và khả năng chịu va đập kém – thứ mà ngoài không gian thường xuyên có: Nguy cơ rung giật lắc.

Sau 20 năm, kỹ thuật của chiếc T-CUP đã được hoàn thiện. Chỉ với kích thước 50cm cùng với khả 

năng chống va đập cực mạnh, nó luôn giành được những đánh giá cao của các nhà khoa học. Và thực tế đã chứng minh những chiếc vệ tinh đời mới sử dụng công nghệ này đã đạt được những thành công vang dội. Mà điển hình nhất chính là việc chụp ảnh được cách chuyển động, các vật thể, địa hình của vài hành tinh và thiên thạch xung quanh.

Và quan trọng không kém với camera đó là con chip thu phát tín hiệu. Một tốc độ chụp ảnh, ghi hình cực lớn nếu không có hệ thống truyền phát cực nhanh (tốc độ truyền) và cực mạnh (khả năng truyền tải dung lượng) thì sẽ lãng phí chiếc camera này.

Tất cả các tín hiệu được chụp lại sẽ được truyền về và lưu giữ ở cụm siêu máy tính ở căn cứ. Nơi đây sẽ phân tích, đánh giá và sử dụng những giữ liệu hữu ích nhất.

Con chip này thực ra là một thiết bị phát ra sóng vô tuyến điện áp dụng công nghệ 5G.

Hiện nay, băng tần phổ biến được sử dụng để truyền tải sóng di động nằm trong mức từ 600 MHz đến 2,6 GHz (mạng 4G). 

Sóng 5G là “sóng milimet”. Nó được truyền tải trên tần số từ 30 GHz (bước sóng 10 mm) đến 300 GHz (bước sóng 1mm). Đây là dải tần số ưu việt hơn rất nhiều sẽ với mạng 4G (gấp 100 lần).

Con chip này chính là thứ quyết định thành bại của dự án 5G toàn cầu.

Vừa hùng hục đi học, tối về lại lao đầu vào nghiên cứu chế tạo GoS-1, Dương Tuấn Vũ tốn mất 2 tháng mới làm xong mẫu GoS-1 đầu tiên. Và tất nhiên vẫn còn những thứ phải sửa và thay đổi, nhưng thời gian không còn quá gấp gáp như thời gian đầu. Giờ hắn chỉ cần vừa làm vừa chờ đợi cơ sở vật chất của căn cứ, của Thịnh Thế, của Volkwagen hoàn tất là GoS-1 cũng sẽ xong. Đây chính là ba nơi đầu tiên được thử nghiệm tốc độ mạng 5G.

Tất nhiên, trước đó hắn cần phải xin phép được phóng chiếc vệ tinh GoS-1 lên quỹ đạo đã.

Cũng may, năm 2012, nếu không có gì thay đổi Việt Nam cũng sẽ có hai chiếc vệ tinh được phóng lên quỹ đạo.

Chiếc thứ nhất chính là vệ tinh Vinasat-2 của tập đoàn Bưu chính viễn thông Việt nam – VNPT. Ngày 16 tháng 5 năm 2012, nó được phóng lên để thay thế và nâng cấp cho Vinasat-1 (vệ tinh đầu tiên của nước ta).

Chiếc thứ hai là vệ tinh nano F-1 của tập đoàn FPT. Ngày 21 tháng 7 năm 2012 nano F-1 được phóng lên quỹ đạo. Nhưng nó không thu được tín hiệu. 

Nghĩ đến cái gì đó, Dương Tuấn Vũ lại nhếch mép lên, hắn lấy điện thoại bấm số gọi đường dài.

Đầu bên kia là giọng ngáp ngủ:

- Hallo (Xin chào – tiếng Đức). 

- Nhớ anh không?

- Nhớ. A… 

Katherine dụi dụi đôi mắt xinh đẹp, cô chẳng nhìn số điện thoại mà cứ thế nhấc máy, rồi khi nghe thấy cái giọng quen quen, sau đó là nói nhớ anh không thì cô chỉ máy móc đọc lại, nhưng mới đọc xong chữ “Nhớ” thì mới giật mình kêu lên.

Katherine bật đèn ngủ, nhìn vào số đang hiển thị, trên đó ghi tên “Bastard” (“tên khốn”) thì mới hồi tưởng lại, rất nhanh một gương mặt gợi đòn lúc nào cũng nhếch môi cười đểu và hay hãm hại trêu đùa cô. 

Katherine nhìn đồng hồ, 1 giờ 3 phút đêm, cô nghiến răng nghiến lợi:

- Cậu có biết bây giờ là mấy giờ hay không mà gọi tôi?

Dương Tuấn Vũ mím môi cười, nghe cô gái này nói thế hắn mới nhớ hiện giờ đang là giữa đêm ở Đức, hắn vẫn cố nín cười trêu:

- Ừm, là 7 giờ 3 phút sáng, ồ, vừa sang 7 giờ 4 phút rồi. Đừng nói giờ này cô vẫn đang ngủ nhé?

Dương Tuấn Vũ nói xong thì để xa cái điện thoại ra khỏi tai, y như rằng sau 2 giây, có tiến hét chói tai vang lên:

- Cúttttttttt. 7 giờ là ở bên các người, ở đây mới là 1 giờ. Cậu… Cậu … cứ đợi đấy, tôi thề lần sau gặp tôi sẽ đánh cho cậu một trận kêu cha gọi mẹ thì thôi Dương – Tuấn – Vũ ạ.

Katherine nói cả họ cả tên hắn khá rõ ràng nhưng các từ lại được nói rít qua kẽ răng.

Sau khi cô bình tĩnh lại một chút, Katherine thở dài nói:

- Đồ khốn, cậu định lừa gạt gì tôi nữa? Làm ăn với cậu đúng là mệt chết. Có ngày tôi sẽ chỉ còn lại mỗi bộ quần áo rồi đá ra đường cũng nên.

Dương Tuấn Vũ cười ha hả:

- Nếu cô thảm thế, không ai yêu cô thì tôi sẽ miễn cưỡng cố gắng thu nhận cô.

- Cậu có tin ngay ngày mai tôi bắt chuyến bay sớm nhất tới đó đập chết cậu không?

- Tôi tin. Ha hả. Được rồi. Tôi gọi là muốn nhờ cô một chuyện.

- Tôi biết ngay mà, cậu chẳng có cái gì tốt đẹp. Nói mau. Tôi còn đi ngủ.

- Tôi muốn mấy tháng nữa, ừm, khoảng tháng 5 sẽ nhờ các cô phóng chiếc vệ tinh GoS-1.

- Anh … anh nghĩ DLR là sân sau của Volkswagen à?

- À, DLR là viết tắt của Trung tâm Hàng không và Vũ trụ Đức (tiếng Đức: Deutsches Zentrum für Luft- und Raumfahrt e.V.). Đây là trung tâm quốc gia nghiên cứu và phụ trách các lĩnh vực hàng không vũ trụ, năng lượng và giao thông của Cộng hòa Liên bang Đức. Trụ sở của trung tâm đặt tại Cologne. Tôi nói không sai chứ?

- Tôi nói DLR không phải là sân sau của Volkswagen chứ tôi cần anh giải thích nghĩa của nó là gì đâu. Nói với anh làm tôi sắp tức chết rồi.

- Người đẹp đừng nóng. Dù DLR không phải là sân sau của các cô nhưng với quyền lực của Volkswagen cộng với dự án phát triển hàng không và vệ tinh của các người cũng đã được Nhà nước thông qua rồi, tức là chuyện đó cô có quyền hỏi mà. Thế nhé, nếu họ muốn phóng vệ tinh thì cho cô mua một slot cho GoS-1 của chúng ta.

Katherine giật mình: 

- Khoan đã, anh nói như vậy tức là chiếc vệ tinh GoS-1 các người đã làm ra rồi à? Thế này cũng quá nhanh đi.

Dương Tuấn Vũ chép miệng lấp liếm:

- Thì đây là dự án tôi nghiên cứu từ lâu rồi. Bây giờ sắp hoàn thiện xong rồi. Dự kiến hơn 1 tháng nữa sẽ xong. Cần tới 3 tháng nữa là vì các cơ sở 5G vẫn chưa hoàn thiện. Ừm, bên Volkswagen lắp xong cơ sở 5G rồi chứ?

- Sắp xong rồi. Khả năng cuối tuần này sẽ xong.

- Đúng là nhiều tiền, nhiều nhân tài. Bên tôi nếu nhanh cũng cần 2 tháng nữa, sau đó, nếu cô xin 

được slot thì GoS-1 cũng phải trải qua kiểm duyệt an toàn cả ở Việt Nam và ở Đức nữa, nhưng tôi tin chỉ cần 1 tháng là sẽ đủ thời gian để nó được phóng lên.

- Được rồi. Tôi sẽ hỏi, nhưng tất nhiên là sáng mai. Còn bây giờ xin mời cậu biến khỏi giấc mơ của tôi. Chào. 

Tút… tút… tút

Dương Tuấn Vũ cười ha hả lắc đầu. Chẳng hiểu sao từ lần đó hắn rất thích trêu tức Katherine. Cứ tưởng tượng cái dáng vẻ tức giận, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ lên, bộ ngực lớn mềm mại hơn nhung cứ lên lên xuống xuống. Chậc. Quá hấp dẫn.

Người hắn lại nóng lên, Dương Tuấn Vũ vội ném lại tất cả, hắn chạy vào nhà tắm dội nước lạnh để hạ hỏa.