Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 129: Xông vào đồn cảnh sát




Dương Tuấn Vũ tức điên lên, bọn khốn nào lại giữa ban ngày ban mặt dám đến phá cả một công ty, bắt người đi còn đánh đập, hắn quay lại nói:

- Vân Tú, chị ở lại ổn định tình hình. Anh nhân viên này, bọn chúng có nói là cảnh sát nào không?

- Bọn chúng lúc xông vào bắt người chỉ nói là cảnh sát kinh tế, sau đó giơ cái giấy khám xét lên, chúng tôi còn chưa kịp nhìn xem là thật hay giả thì đã cất đi, sau đó nói là bắt đi về đồn cảnh sát Long Yên.

- Được rồi, cảm ơn anh.

Dương Tuấn Vũ giao việc lại cho Vân Tú, sau đó nhanh chóng bắt taxi đuổi đến đồn cảnh sát Long Yên. “Tiểu Di và Trần Bằng sắp làm đám cưới rồi, bọn khốn này mà làm tổn thương hai người bọn họ, Dương Tuấn Vũ ta thề cho chúng mày sống không bằng chết.” Hắn nắm chặt nắm đấm thầm thề.

Lái xe taxi được hắn bo cho nhiều tiền thì rất vui vẻ, dùng hết mấy chục năm kinh nghiệm của mình để lái xe một cách nhanh nhất.

“Rõ ràng là công ty ở huyện Đông Kinh, đáng lẽ phải đưa về đồn Đông Kinh chứ? Sao lại đưa về đồn Long Yên ở trên Hà Đô. Rõ ràng đây là một vụ âm mưu, không biết bọn chúng nói địa chỉ có đúng không nữa”. Dương Tuấn Vũ chợt nhớ ra A cường, hắn gọi điện:

- A Cường, anh đang ở đâu?

- Tôi đang ngồi chơi Pikachu ở nhà trọ đây. Sao? Lại có vụ gì vui à?

- Anh mau chóng tra cho tôi xem đồn cảnh sát Long Yên hôm nay có phải người đi khám xét công ty nào không? Nhanh lên nhé. Tôi có việc gấp.

- Ok. Đợi 1 chút.

Sau khoảng 5 phút, A Cương gọi đến, hắn nói:

- Hôm nay đồn cảnh sát Long Yên không hề cho người đi khám xét gì cả. Nhưng mà khi tôi hack vào tường lửa của bọn cùi bắp đó, đã thấy có một thứ khá thú vị.

- Anh nói nhanh lên, tôi đang có việc gấp.

- Ok. Tôi sẽ gửi video qua cho cậu ngay.

Dương Tuấn Vũ rất nhanh mở máy, email được gửi đến, hắn click ngay mở video. Trong video hắn nhìn thấy có một nhóm khoảng 10 người mặc cảnh phục, dáng vẻ cao lớn, chúng đến nói chuyện với cảnh sát viên ở đó, sau đó được dẫn đến gặp đồn trưởng.

Video không có âm thanh, chỉ ghi lại được hình ảnh chất lượng cũng không quá tốt như những năm sau này, nên Dương Tuấn Vũ cũng không đoán được chúng nói gì qua khẩu hình miệng. Rồi hắn thấy một tên đội trưởng mặt lạnh lùng tàn khốc nói câu gì đó, sau đó giơ ra một cái huy hiệu nhìn cũng không quá rõ ràng.

Chỉ biết sau khi tên cảnh sát trưởng kia nhìn thấy thì từ dáng vẻ huênh hoang, rất nhanh chuyển sang vẻ nịnh nọt. Hắn đứng dậy nhường ghế cho tên đội trưởng, sau đó tự tay viết vào một tờ giấy gì đó bị hắn che khuất góc nhìn. Khi hắn viết xong rồi hai tay đưa lên cho tên mặt lạnh. Tên này giơ lên, nhìn hai mặt trước sau, rồi gật gật đầu đứng dậy.

Vì hắn giơ lên nên Dương Tuấn Vũ nhận ra đấy là giấy khám xét, thanh tra. Hắn biết ngay đây chính là cái tờ giấy khám xét công ty mình. Tuy không biết được bọn chúng có dẫn người vào cục cảnh sát Long Yên không, nhưng hắn vẫn chỉ có đến đây mới mong tìm được manh mối.

Sau khoảng gần một tiếng nữa, tài xế taxi mới đưa hắn đến được trước của đồn cảnh sát Long Yên. Anh ta đã chạy với tốc độ nhanh nhất là 100Km/h rồi. Có lẽ cả đời anh ta chưa từng chạy liên tục với tốc độ cao như vậy. Nhưng Dương Tuấn Vũ đã trả ông ta tiền, đủ để ông ta nộp phạt xong vẫn còn thừa cả tháng chạy xe.

Dương Tuấn Vũ nhanh chóng xuống xe, hắn cũng không dám để mặt thật mà chạy vào đó. Chắc chắn không thể nào vào chào hỏi vui vẻ rồi lấy được mấy thông tin mang tính bí mật đó, hắn không có thời gian nữa.

Dương Tuấn Vũ lần đầu tiên lộ ra chiếc mặt nạ bạc khắc hình một con rồng nổi lên, như một con bạo long địa ngục. Ngay khi chiếc mặt nạ được đeo lên, những tình cảm thường ngày được cất giấu lại, chỉ còn dáng lẻ lãnh khốc lạnh lùng.

Dương Tuấn Vũ lao vào đồn cảnh sát, mới đầu hắn đánh gục mấy tên cảnh sát đứng gác ngay khi mấy tên này còn chưa kịp báo động. Sau đó rất nhanh phá hỏng hệ thống camera mỗi khi hắn đi qua. Chiếc DE-Mask này dễ dàng phát hiện tín hiệu camera, vì vậy việc phá camera rất đơn giản.

Hắn bắt một tên cảnh sát, sau đó tra hỏi phòng của cảnh sát trưởng. Rồi đánh gục hắn.

Phòng của tên cảnh sát trưởng ở tầng 5, sau khi chạy hết hành lang là đến. Trước cửa phòng in biển tên: Trần Đổng Quân-cảnh sát trưởng đồn cánh sát Long Yên. Những nét chữ mạnh mẽ được khắc lên chiếc biển nhìn rất khí thế.

Dương Tuấn Vũ cũng chẳng gõ cửa, hắn đạp mạnh cửa. Chiếc cửa bay văng ra xa, đập thẳng vào chiếc bàn mặt kính vỡ tan.

Tên Đổng Quân này chưa kịp rút súng ra thì đã bị Dương Tuấn Vũ kề dao vào cổ, hắn lạnh lùng nói:

- Ông nên biết điều một chút.

Đổng Quân rất nhanh ngoan ngoan nghe lời, hắn run cầm cập, chân đứng không vững, lắp bắp nói:

- Anh..anh là ai? … Từ …từ… Có gì t..từ từ nói đã… Đừng giết tôi…tôi không biết gì cả…

Dương Tuấn Vũ thấy một người cảnh sát trưởng mà thế này thì quá xỉ nhục đất nước rồi. Nhìn cái bụng phưỡn ra vì béo làm chiếc cúc áo và thắt lưng da như muốn bục ra. Hắn cũng chẳng thèm nói với một kẻ nhát gan nhiều, hắn đang rất vội:

- Mau nói. 10 tên sáng nay đến đây là những kẻ nào? Ai sai chúng đến?

Dương Tuấn Vũ thấy tên mập nghe thấy 10 tên áo đen thì càng hoảng sợ, tròng mắt của hắn đảo quanh định nói gì đó. Nhưng Dương Tuấn Vũ sao còn không biết tên này định nói dối, hắn bẻ ngặt tay con heo này về sau lưng, sau đó nói vào tai hắn bằng giọng lạnh lùng, kèm theo áp lực tinh thần cực lớn.

Tên Đổng Quân này bị hắn bẻ tay ra sau rất đau đớn, mồm còn chưa kịp hét lên thì bị hắn cho ngay một cú đấm vào mồm, làm những lời định nói ra phải nuốt vào, một tay còn lại ôm mồm, hai chiếc răng cửa đã gãy ra, hắn mếu máo nói:

- Tôi khai, anh đừng đánh nữa.

- Nói mau. Tôi không có nhiều thời gian chơi đùa. Nếu không biết điều tôi sẽ cắt cái đầu heo này xuống nghịch chơi. Ông nghĩ tôi có dám không?

Đổng Quân nghe thấy những lời đó kèm theo sự lạnh lùng khát máu, hắn đâu còn dám chơi trò nói dối, cái chức này là hắn mới được ông bố già mua cho, còn ngồi chưa ấm mông được 1 tháng thì lại gặp phải vụ này, hắn thầm chửi mấy đời tổ tông của mấy tên cấp dưới vô dụng, sao lại để tên mặt nạ này chạy thẳng đến phòng cảnh sát trưởng chứ. Đúng là nuôi tốn cơm.

Nhưng hắn cũng không dám chửi mấy tên áo đen, điều này đủ thấy những kẻ đó không đơn giản. Hắn nói:

- Những người áo đen đó tôi cũng không biết là ai... Khoan, anh đừng đánh, tôi nói thật mà..tôi không biết họ là ai, nhưng họ có huy hiệu của đội lính đặc chủng ngầm, chức vụ họ là tuyệt mật, tôi không dám hỏi tên, họ nói gì tôi chỉ nghe theo thôi.

- Ồ, quân đặc chủng bí mật? Vậy tại sao chúng muốn lấy một tờ giấy thanh tra kinh tế?

- Tôi làm sao biết được, họ chỉ nói là có kẻ mắt mù, dám động vào người không nên động.

- Tiếp tục. Bọn chúng có nói bắt người đến đâu không?

- Tôi không biết… A…aa.. Tôi chỉ nghe thấy mấy tên đó nói là tối nay sẽ họ lên núi chơi một chút.

- Núi?

- Đúng vậy.

- Hà Đô này làm gì có núi? Ông đùa tôi à?

- Không… tôi không dám… Ở Hà Đô này đúng là có một “núi”.

- Nói.

- Vâng.. Tôi không biết có đúng không, nhưng mà có một “núi” rác thải công nghệ. Là nơi thu gom

linh kiện điện tử hỏng hóc cần tiêu hủy của cả miền Bắc.

Dương Tuấn Vũ thấy tên này đã hết giá trị lợi dụng, hắn chẳng nhiều lời mà cho ngay hắn một cú đánh ngất đi. Sau đó mượn luôn khẩu súng và băng đạn dự phòng mang đi.

Hắn chạy ra khỏi đồn cảnh sát sau khi xóa hết camera của cả đồn cảnh sát để cho chắc chắn, sau đó đi tới một ngõ vắng, tháo mặt nạ và đồ cải trang ra. Rồi chạy ra đường lớn bắt một chiếc xe tới bãi rác lớn nhất miền bắc.

Tất cả những gì hiện tại chỉ có thể dựa vào một chút may mắn. Không có gì là dám chắc cả. Dương Tuấn Vũ cũng nhờ A Cường quan sát hết tình hình camera mà hắn có thể giám sát trong 2 tỉnh Vĩnh Hà và Hà Đô.

Đến được bãi rác lớn nhất thành phố, hắn thấy nơi này quá rộng lớn, sẽ mất không ít thời gian. Vì vậy rất nhanh hắn chạy đi.

Quan sát mọi ngóc ngách, tìm mọi dấu vết bất thường. Sau 30 phút, hắn thấy một nơi có khá nhiều vết giày còn mới nhưng đã được xóa đi gần hết. Dương Tuấn Vũ dựa vào thị giác nhạy bén và chiếc mặt nạ, hắn phân tích ra được đây là một nhóm người với những bước đi rất có quy củ, vì thế hắn nhanh chóng lần theo manh mối.

Đến một chỗ có mấy chiếc màn hình máy tính cũ chất đống thì dấu vết bị cắt đứt. Dương Tuấn Vũ ngồi xuống, dùng con dao vạch nhẹ lên mặt đất. Nếu dưới này có một lối ngầm thì chắc chắn phải có cửa.

Lưỡi dao sắc bén vạch lên mặt đất rất ngọt, đột nhiên tiếng “cạch” vang lên, lưỡi dao đã chạm vào một vật cứng, hắn phủi nhẹ, thấy có một chiếc nắp hầm. Hắn tìm xung quanh, vứt một chiếc màn hình ra, sau đó lộ ra một sợi dây xích sắt dài. Hắn kéo mạnh dây xích, chiếc nắp hầm dần dần được kéo lên. Độ nặng của nó không ít, đòi hỏi người phải có sức khỏe lớn mới kéo lên được.

Dương Tuấn Vũ nhanh chóng xuống hầm, chiếc hầm tối đen nhưng hắn có khả năng nhìn thấy trong đêm, chiếc mặt nạ đã được hắn nâng cấp lên, giúp tăng tầm nhìn lên 15m.

Dương Tuấn Vũ nhẹ nhàng di chuyển như một u linh, hắn vừa chạy đi vừa đánh giá xung quanh,

nơi đây rõ ràng không phải một bãi rác đơn giản. Nếu là bãi rác bình thường thì sẽ phải chôn rất nhiều đồ xuống đất, không thì cũng không thể có hệ thống cống ngầm lớn như vậy.

Đi được một đoạn, hắn vẫn lần theo dấu vết chân mờ nhạt, rồi đến trước một bức tường đá. Hắn áp tai vào nghe.

Nhờ khả năng thính giác tăng lên, rất nhanh hắn nhận ra được có tiếng âm thanh nói chuyện bên trong, tuy không nghe rõ những đảm bảo có người. Dương Tuấn Vũ không tìm thấy hệ thống khóa cửa, hắn nghĩ ra một cách.