Editor: Trà sữa trà xanh
"Mật Mật, chúng ta có thể dừng lại nghỉ một lát hay không?" Rốt cuộc Giang Khải không chịu đựng được rồi, vẻ mặt đau khổ đi theo sau lưng Lạc Mật Mật.
"Anh mệt chết đi? Mới đi một đoạn ngắn như vậy, xem ra bình thường anh rất thiếu hụt rèn luyện nha!" Lạc Mật Mật cũng không quay đầu lại thong thả ung dung nói.
Này còn có thiên lý hay không, đây mới là ngày thứ nhất chúng ta gặp mặt, tại sao cô chỉ thấy tôi bình thường rất ít rèn luyện, cô thấy cơ bụng sáu múi của tôi đi, đây chính là kết quả kiên trì nhiều năm của tôi đó!
Mặc dù Giang Khải lẩm bẩm trong lòng, nhưng ở trước mặt mỹ nữ anh không khỏi giả bộ nổi lên thân sĩ, "Thật ra thì, tôi là lo lắng cô, cô mang giày cao gót, đi đường xa như vậy sẽ rất mệt."
Nghe lời này, Lạc Mật Mật đột nhiên ngừng lại, không nói một câu lập tức cởi giày cao gót ném cho người phía sau.
Giang Khải không tiếp được giày cao gót, trên đầu đều là vạch đen.
Đây là yêu quái nơi nào, tại sao có thể như vậy, không chỉ đi chân không trên đường lớn, còn ném giày cao gót cho anh, rốt cuộc cô coi anh như cái gì? Phỉ Dung sao?
Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, Giang Khải xông về phía trước chắn trước mặt Lạc Mật Mật, "Tôi nói này, tiểu thư, cô mang giày cao gót đi ở lối đi bộ cũng đã cực kỳ thương tổn ánh mắt của tôi rồi, hiện tại cô lại còn ném giày cao gót cho tôi, chẳng lẽ cô không sợ cô ném như vậy sẽ xảy ra tai nạn lao động sao? Đến lúc đó đả thương gương mặt xinh đẹp anh tuấn của tôi, cô bồi thường nổi sao?"
"Anh kêu ai là tiểu thư? Tôi ghét nhất người khác gọi tôi là tiểu thư!" Lạc Mật Mật bước lên trước, mặc dù so với Giang Khải cô thấp hơn không phải là một chút, nhưng cô tình nguyện nhón chân lên nghễnh đầu cũng không chịu bị người nam xa lạ này đè đầu cưỡi cổ.
"Không phải chỉ là tai nạn lao động sao? Hủy dung tốt hơn, vừa đúng cho anh cơ hội chỉnh sửa xinh đẹp một chút, tránh việc gieo họa nhân gian ở nơi này. Còn nữa, ai bảo anh xách giày cao gót của tôi? Tôi ném, chính là bày tỏ không cần, anh cầm đồ người khác không cần còn tới trách cứ người khác, có phải đầu anh bị cửa kẹp rồi hả? !"
Lần đầu tiên đụng phải cô nhóc có cái miệng lợi hại như thế, dáng dấp lại đẹp như tiên nữ thế này, Giang Khải một tay cầm giày cao gót sững sờ, ánh d/dl'qd mắt hai người đan vào nhau.
Thật ra thì, nhìn kĩ mới thấy, dáng dấp Giang Khải thật không tệ. Cặp mắt lấp lánh có hồn tựa như Hắc Diệu Thạch thâm thúy mê người, sóng mũi cao cùng gương mặt tựa hồ là theo tỷ lệ hoàng kim gọt ra, hiển nhiên là một Hỗn Huyết Nhi (con lai) anh tuấn đẹp trai. So với Lạc Thiểu Trạch, mặc dù không có dáng dấp thành thục như Lạc Thiểu Trạch, nhưng cỗ ánh sáng trên người của anh quả thật vô cùng làm người ta mê muội.
Chợt, hai tay Giang Khải thả lỏng, giày cao gót rơi trên mặt đất, bước lại gần ôm chặt lấy đầu Lạc Mật Mật, hôn xuống thật sâu.
Lạc Mật Mật cả kinh, cặp mắt phóng to nhìn người đàn ông trước mắt này nhất thời không biết làm sao mới phải, rốt cuộc cuối cùng cô dùng sức đẩy một cái, người nam mới từ từ buông ra, gần sát bên tai của cô.
"Mật Mật, cô có tin chuyện vừa thấy đã yêu không? Tôi nghĩ tôi thích cô!" Không Lạc quan sẽ khổ.
"Thích em gái anh nha, anh là lưu manh nơi nào, lại dám chiếm tiện nghi của tôi, anh muốn chết hả? !" Lạc Mật Mật ra sức tránh thoát lồng ngực Giang Khải, nhưng mà bất kể dùng sức thế nào, chính là không có cách nào thoát được.
Giang Khải tiếp tục giữ vững tư thế của mình, cặp mắt lại nhìn về một chỗ hẻo lánh ở phương xa, khi anh xác định bóng người kia từ từ rời đi, mới thả mở Lạc Mật Mật ra.
"Bốp ——" một dấu tay hồng hồng rơi vào trên mặt Giang Khải.
Giang Khải che gương mặt, vô tội nhìn Lạc Mật Mật, "Cô bị điên à, tại sao đánh tôi, tôi đang giúp cô cô có biết hay không?"
"Giúp ngươi sợi len quả bóng nhỏ à (hình như chị đang nói tục)? ! Chiếm tiện nghi của tôi còn nói giúp tôi, anh cho là tôi ngu à!" Lạc Mật Mật tức giận thở không ra hơi.
"Chẳng lẽ cô không biết mới vừa rồi Lạc Thiểu Trạch theo chúng ta sao? Tôi làm như vậy chẳng qua là giúp cô thử dò xét Lạc Thiểu Trạch, cũng giúp cô hạ quyết tâm! Hơn nữa, tôi chỉ hôn trán cô có một cái. Sao lại phát hỏa lớn như vậy? !"
Nghe được ba chữ Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật không biết vì sao trong lòng khó chịu.
Thì ra là anh đang đi theo ở đằng sau cô, vậy mới vừa rồi tại sao anh lựa chọn không đi ra? Lạc Thiểu Trạch, rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Nếu như anh nghĩ bỏ rơi cô, không cần phải dùng chuyện đính hôn như vậy để làm bia đỡ đạn nha!
Lạc Mật Mật hít vào một hơi, giương mắt nhìn chằm chằm Giang Khải, "Chớ làm cho mình giống như cái gì cũng hiểu, chúng ta mới gặp mặt ngày thứ nhất đó! Anh đừng tự cho là anh biết trong lòng tôi nghĩ gì, thật d[d]]lqd ra thì, căn bản chúng ta cũng không biết."
Giang Khải xoa xoa gương mặt bị đánh, từ từ thả tay xuống, tâm bình khí hòa nhìn Lạc Mật Mật, "Thật ra thì, tôi sớm liền biết cô."
"Nói dối không nháy mắt, lúc trước lên xe không phải anh còn nói tôi là tên lừa gạt sao?" Lạc Mật Mật ôm ngực, chẳng thèm ngó tới.
"Thật ra thì, tôi chỉ là không thể tin tưởng cô cư nhiên sẽ xuất hiện trước mặt tôi, sau khi lên mạng tra ảnh, trong lòng tôi thật là cao hứng."
"Được rồi, dừng tại đây, cả ngày đám nam sinh trong trường học của tôi cũng lấy cái cớ này, căn bản dọa không được người."
Giang Khải bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi, tất cả tôi đều nói cho cô biết. Thật ra thì tôi là bạn bè tốt nhất của Lạc Thiểu Trạch lúc cậu ấy ở nước Pháp, rất nhiều chuyện của cậu ấy tôi đều biết. Hơn nữa, Bùi Nhã Phi đó tôi cũng biết, bởi vì tôi đã giúp cậu ấy đi tìm, mặc dù khi đó vẫn không tìm được."
Giang Khải từ từ đi tới ghế đá bên cạnh Lạc Mật Mật ngồi xuống, từ từ nói, "Cô, tôi đã thấy qua trong hình của cậu ấy, thậm chí tôi biết rõ cô không phải là em gái ruột của cậu ấy."
Lạc Mật Mật kinh ngạc, há to mồm nhìn Giang Khải, "Cái này anh ấy cũng nói cho anh biết?"
"Ừ." Giang Khải nặng nề gật đầu một cái, "Thậm chí phần tình cảm của cậu ấy dành cho cô tất cả nói hết."
Lạc Mật Mật đỏ mặt, lúc này thật sự là một câu cô đều nói không ra, thật hết ý kiến.
"Nhiều năm như vậy, cô cũng si ngốc yêu cậu ấy, nhưng cô có biết cậu ấy vẫn không biết trong lòng nghĩ cái gì. Hôm nay tôi nhìn thấy hai người, nên cái gì cũng đều hiểu rõ rồi. Cho nên, tất cả hành động tôi làm vừa rồi đều là vì giúp các ngươi ra quyết định, thật sự hiểu trong lòng mình muốn cái gì."
Lạc Mật Mật cũng chầm chậm ngồi ở ghế đá, khẽ cắn đôi môi, "Vậy có phải tôi nên cám ơn anh hay không?"
Giang Khải quay mặt lại nhìn sang, nhàn nhạt cười, "Tâm tình của cô tôi hiểu, đột nhiên chạy đến một người xa lạ cùng cô nói chuyện này, khó tránh khỏi không thể tiếp nhận, nhưng, tôi muốn nói cho cô biết, tôi thích cô là thật."
Ôi mẹ nó, chẳng lẽ cái này chính là diễm ngộ trong truyền thuyết sao? Này tới cũng quá đột nhiên nha? !
"Chớ nói bậy, tôi không muốn nghe anh nói cái này." Lạc Mật Mật phiền muộn nhặt cục đá ven đường lên ném ra ngoài, "Vậy anh có kết luận sao?"
"Tôi kết luận quan trọng sao?" Giang Khải yên lặng nhìn chăm chú vào mắtLạc Mật Mật, ánh mắt ấy là chính là thuần tình (tình yêu thuần khiết).
Chợt, Lạc Mật Mật cười, "Đúng vậy nha, lần đầu tiên tôi gặp anh lại có thể cùng anh tán gẫu nhiều như vậy, chẳng qua tôi tin tưởng anh là người tốt."
"Vậy hãy để cho người tốt giúp cô an bài chỗ ở chứ?" Giang Khải ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng.
Thần linh ơi..., chẳng lẽ người này có thể nghe chuyện trong lòng của người khác sao? Làm sao anh biết hiện tại cô không có chỗ ở, trong lòng một mực suy tư cái này?
"An bài chỗ ở?" Lạc Mật Mật nhẹ vặn chân mày, nghi hoặc nhìn người đàn ông xa lạ và vô cùng quen thuộc này.
Giang Khải giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt chóp mũi Lạc Mật Mật một cái, tạo ra khung cảnh tình nhân âu yếm nhau, làm cho cả người Lạc Mật Mật nổi da gà, "Nhóc con, không lẽ cô nghĩ sẽ trở về bệnh viện chứ? Tôi biết hiện tại cô cũng không muốn gặp lại Lạc Thiểu Trạch?"
Nhìn nụ cười hả hê của Giang Khải, tại sao Lạc Mật Mật lại rất tức giận, miệng vừa nhấc, khí thế liền đi lên, "Mẹ kiếp, anh cho rằng anh là ai, tôi còn liền muốn trở về, bây giờ anh liền đưa tôi đi nhận chỗ đi."
Nhìn ánh mắt quật cường của Lạc Mật Mật, trong lòng Giang Khải bị sụp đổ thật sự, anh nghĩ muốn lấy lòng, thể hiện một chút thông tình đạt lý, kết quả, bị nhóc con này làm một phát, hối hận cho tình yêu say đắm của anh rồi.
"Tốt, đưa cô trở về. . . . . ." Giang Khải bất đắc dĩ đứng lên, đang muốn đi lái xe, kết quả bị Lạc Mật Mật níu lấy vạt áo ngừng lại, tiếp theo trong nội tâm anh vui vẻ, xoay người sang chỗ khác, "Rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi. . . . . ."
"Cho tôi mượn ít tiền!" Lạc Mật Mật chớp hai con mắt đen nhánh to tròn, giang hai tay bày ra trước mặt Giang Khải, "Trên người tôi không có tiền, anh cho tôi mượn một chút trước đi, tôi sẽ trả lại cho anh."
Giang Khải nâng trán, mặt cười khổ, "Oh my God, tôi còn tưởng rằng cô. . . .."
"Cho rằng cái gì?" Lạc Mật Mật chân mày hếch lên, rõ ràng có chút không vui.
Ai bảo anh nói anh là bạn bè tốt của Lạc Thiểu Trạch, ai bảo anh nói anh đối với tôi vừa thấy đã yêu, hôm nay đáng đời anh xui xẻo, anh nên trở về thắp chút nhang, bái Bồ Tát thôi.
Giang Khải bất đắc dĩ, móc bóp ra từ từ rút Mao gia gia ra ngoài, đếm. Lạc Mật Mật đứng ở một bên tròng mắt liếc nhìn không d'd'lqd nhịn được tức giận, chợtđi lên ngăn cản, sau khi móc tất cả tiền Mao gia gia màu đỏ trong bóp ra, bóp tiền liền ném cho Giang Khải.
"Tôi nói này, cô là cướp đoạt trắng trợn nha, nơi này có ít nhất hơn một vạn đồng, cô dùng làm gì thế, có thể sử dụng nhiều như vậy sao?" Giang Khải mặt 囧 tướng.
Lạc Mật Mật vừa đếm tiền, vừa trộm vui mừng, trong miệng còn lớn tiếng hét lớn, "Anh nhiều tiền như vậy rõ ràng là để cho người ta cướp? Hôm nay anh may mắn, lại gặp tôi, đổi lại người khác cướp tiền nói không tốt còn đánh anh mới dừng lại, tôi đã nói trả lại cho anh, anh còn lo lắng cái gì!"
"Hắc, cô cũng thừa nhận là cô cướp nha, cướp tiền còn có đạo lý như vậy, đây là thế đạo gì nha. Nhưng có phải cô cũng phải lưu cho tôi hay không, trong tay tôi cũng không có đồ quý giá gì nha."
"Không phải chỗ của anh còn có mấy tờ Mao gia gia màu xanh lá cây sao?" Mí mắt Lạc Mật Mật không giơ một cái tiếp tục đếm tiền.
Giang Khải cúi đầu, vội vàng lật xem ví tiền.
Ôi mẹ nó, nơi này còn mấy tờ, là màu xanh lá cây, cái này đủ làm gì nha.
Giang Khải đen mặt, hái cũng hái không xong. Xem ra hôm nay là bị người ta cướp tài lại cướp sắc rồi!