Editor: Trà sữa trà xanh
Văn Y có chút luống cuống tay chân, xoay người sang chỗ khác cầm quả táo, "Mật Mật nha, cậu ăn quả táo không? Mình gọt táo cho cậu ăn nha?"
Lạc Mật Mật khoát tay, "Không cần, trước tiên cậu nên trả lời vấn đề của mình đi, bằng không mình liền gọt cậu!"
Ánh mắt nghiêm nghị của Lạc Mật Mật bắn càn quét trên người Văn Y, khiến cô cảm thấy không được tự do, "Cậu quên rồi sao, tối hôm qua cậu ở quầy rượu nóng sốt, mình đưa cậu đến. . . . . . Đưa đến bệnh viện nha!"
Văn Y tránh né.
"Chậm, tối hôm qua mình ở quầy rượu sao? Một chút ấn tượng mình cũng không có nha! Mình nhớ là giống như mình ở trước cửa trường học bị người khác bắt cóc đây?" Lạc Mật Mật đưa tay ngăn lại, khiến Văn Y muốn chạy ra khỏi phòng bệnh đứng tại chỗ.
Văn Y vội vàng giảm giọng điệu , "Nào có, cậu nhớ lộn rồi, tối hôm qua cậu uốngsay không còn biết gì, không trách được đầu cậu xảy ra vấn đề!"
"Là đầu của mình xảy ra vấn đề sao?" Lạc Mật Mật sờ sờ đỉnh d[d[l;qd đầu của mình.
"Chẳng lẽ là uống nhiều rượu quá, nước vào rồi hả ?" Văn Y ngẹo đầu bổ sung một câu.
"Cậu nằm mơ đi, cậu nghĩ sao vậy? Mình thông minh như thế làm sao sẽ nước vào!" Lạc Mật Mật khinh thường.
Thấy Lạc Mật Mật không hề tiếp tục truy cứu nữa, Văn Y vội vàng tiến lên an ủi, "Đúng đúng, cậu thông minh như vậy, có phải nên dưỡng thân tốt hay không! Sáng hôm nay cậu mới tỉnh, mình trở về chuẩn bị đồ ăn cho cậu, ăn xong rồi mình cũng không thể bồi cậu, buổi chiều mình còn phải tập luyện !"
Lạc Mật Mật chu cái miệng nhỏ nhắn, "Còn phải tập luyện, cậu nói xem cả ngày cậu chỉ biết ca hát, cẩn thận làm hư bản thân đó!"
"Đi đi đi, quạ đen, tại sao từ trong miệng cậu không mọc ra được ngà voi vậy!" Văn Y róc xương lóc thịt một cái.
Lạc Mật Mật nhất quyết không tha, "Nhả không ra răng ngà thì có răng chó được không. Mình đây mồm miệng lanh lợi sao lại giống như cậu nói, cậu xem mình rất lợi hại, phải không?"
Lạc Mật Mật không ngay ngắn muốn đứng dậy, Văn Y bất đắc dĩ nói, "Tốt tốt tốt, cậu lợi hại."
"Vậy cậu không nghe mình, mình liền gọi điện thoại cho Thiểu Trạch, bạn gái ngã bệnh, sao lại không đến bồi mình."
Nghe thấy Lạc Mật Mật muốn gọi điện thoại cho Lạc Thiểu Trạch, lông tơ toàn thân Văn Y nhất thời dựng lên, đoạt lấy điện thoại Lạc Mật Mật đang nắm ở trong tay, thất kinh.
"Văn Y, cậu làm gì thế, điện thoại của mình. . . . . ."
Khi nào thì cậu bắt đầu xâm phạm thế hả? Cậu phải có dấu hiệu trước cho mình biết, làm hiện tại mình không được tự nhiên nói.
"Điện thoại di động, trả mình."
"No!"
Văn Y tựa như ôm chí bảo chết cũng không buông tay.
"Cậu làm gì vậy? Đó là điện thoại của mình nha, huống chi hiện tại mình rất cần nó, mình phải gọi điện thoại nha!"
"Không thể gọi điện thoại!"
"Tại sao?" Lạc Mật Mật có chút không hiểu rồi.
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Bởi vì cậu đang bị bệnh, thầy thuốc nói cậu không thể gọi điện thoại, sẽ có khúc xạ đấy!"
**, Cảm vặt còn cần tránh khúc xạ? Hiện tại mang thai, mắc bệnh ung thư vẫn cứ lên mạng như thường, cậu ở đây dọa người sao?
"Văn Y, đưa điện thoại cho mình!" Lạc Mật Mật đưa tay đòi.
Thật sự là không có cách nào, Văn Y ôm lấy điện thoại di động chạy ra ngoài, vừa chạy còn vừa lớn tiếng la hét, "Mật Mật, cậu tốt nhất nghỉ ngơi đi, điện thoại di động mình mượn dùng một chút, hôm nào trả lại cậu Hàaa...!"
Cái gì là mượn nha, này rõ ràng chính là cướp nha!
"Thân, mình tốt quá mà!" Lạc Mật Mật bất đắc dĩ nằm ở trên giường, cặp mắt trực câu nhìn trần nhà, "Cái lý do rách nát gì nha, không cho gọi điện thoại cứ việc nói thẳng, làm gì cướp giựt như vậy?"
"Ai, không đúng, tại sao vừa nghe đến mình muốn gọi điện thoại cho Lạc Thiểu Trạch lại gấp gáp như vậy đây? Không đúng, bên trong nhất định là có vấn đề."
Lạc Mật Mật càng nghĩ càng không nỡ, cô giơ tay lên sờ sờ trán của mình, một chút cũng không nóng.
Cảm đi chết đi, dọa ai đó, xem cô là đứa trẻ ba tuổi sao? Không biết ho khan còn không biết cảm sao? Không được, cô phải đi tìm bánh nướng áp chảo, bên trong nhất định là có vấn đề gì.
Lạc Mật Mật từ từ ngồi dậy, thử hoạt động hai chân mấy cái. Hắc, điều này cũng thật là ông trời có mắt , cư nhiên cả người cũng khôi phục hơi sức, một chút cảm giác mềm yếu cũng mất.
Lạc Mật Mật nào biết, thật ra thì thân thể của mình trước là bởi vì thuốc mê chưa hoàn toàn biến mất mới xuất hiện hiện tượng bủn rủn vô lực, hiện tại đã hết.
Lạc Mật Mật tìm kiếm quần áo của mình khắp nơi, cũng không thể mặc quần áo bệnh viện đi ra ngoài, nhưng rốt cuộc là để ở đâu? Làm sao Lạc Mật Mật tìm khắp nơi không thấy.
Thôi, cứ như vậy đi ra ngoài đi! Lạc Mật Mật ảo não trốn trốn tránh tránh, cuối cùng ra khỏi cửa chính bệnh viện, đi tới trên đường cái.
Một bộ quần áo này thật quá bắt mắt, người đi đường đều nhìn cô giống như nhìn người bệnh thần kinh, làm cô không được tự do.
Không có điện thoại, cũng không có túi tiền, Lạc Mật Mật cô quạnh đứng ở bên cạnh hóng gió mát, trong lòng thật không biết tư vị gì. Cô đưa tay gọi xe nhiều lần, một chiếc xe cũng không có xuất hiện.
Bà nội cái quả bóng nhỏ, điều này làm cho cô làm sao tìm được bánh nướng áp chảo, không gọi được điện d;d;lqd; thoại cũng không gọi được xe, đây không phải là muốn mạng của cô sao?
Bất chấp tất cả, trước cản chiếc xe rồi hãy nói, chờ đến nơi để cho bánh nướng áp chảo trả tiền.
Lạc Mật Mật chà xát tay dậm chân một cái, hít sâu một hơi, đóng chặt cặp mắt đôi tay mở ra dồn sức vọt tới lối đi bộ. Chỉ nghe "Ken két" một tiếng, tiếng thắng xe hơi chắn gió vang dội bầu trời.
"Làm gì đây? Không muốn sống nữa hả?" Tài xế nổi trận lôi đình.
Lạc Mật Mật híp mắt từ từ mở ra. Ôi mẹ nó, mạng của mình thật là may mắn, cư nhiên gọi được chiếc Rolls-Royce.
Nhô đầu ra còn là một soái ca mi thanh mục tú, đang ở nơi đó tức giận phẫn nộ đấy.
Lạc Mật Mật để cánh tay xuống, nụ cười lập tức xông lên khuôn mặt, "Hi, trai đẹp, Xin chào, có thể đi nhờ hay không?"
Trong xe người đàn ông định thần nhìn lại, thì ra là một mỹ nữ tóc dài phất phới, không khỏi lấy mắt kiếng xuống nhìn kỹ, "Ai, mỹ nữ, cái người này sao lại làm quen bá đạo thế?"
"Em gái anh mới bá đạo nha, tôi chính là đi nhờ xe có được hay không, sao lại nhiều chuyện như vậy!" Thấy khuôn mặt mê gái kia, Lạc Mật Mật liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Người nam nghe xong lời này, nhất thời trên mặt không biểu tình, mang mắt kính vào, không nhanh nói, "Hắc, cô nàng này làm sao mắng chửi người như vậy nha, cô mắng chửi người ta không mệt sao!"
Vừa mới dứt lời, nữa giương mí mắt, Lạc Mật Mật cư nhiên không thấy, chỉ nghe ầm một tiếng, d.d.lq.d chỗ ngồi phía sau xe vang lên âm thanh.
"Hắc, cô nói xem, tôi mời cô lên sao? Cô cứ như vậy sảng khoái tiến vào, tôi cho phép sao?" Người nam xoay người lại không nhịn được nói.
Lạc Mật Mật trừng mắt một cái, "Tôi đâu quản anh đồng ý hay không cho phép nha, nhanh lên mang tôi đến tập đoàn Thịnh Hành, tôi muốn tìm người, đến nơi sẽ không bạc đãi anh."
Người nam xem một chút cái nữ nhân đặc biệt này, khóe miệng bay lên một tia cười tà, "Cô cứ như vậy lên xe của tôi cô không sợ hãi sao?"
Lạc Mật Mật bẹp bẹp miệng, trừng mắt liếc, "Sợ? Tôi còn không biết cái gì là sợ! Anh nên lái xe của anh thật tốt đi, nhanh lên mang tôi đến tập đoàn Thịnh Hành."
Tập đoàn Thịnh hành! Mới vừa rồi không có cẩn thận nghe, bây giờ nghe rõ ràng, người nam sửng sốt, "Cô đến tập đoàn Thịnh Hành làm gì? Nơi đó có người quen sao?"
"Ai cần anh lo!" Lạc Mật Mật tức giận nói.
"Hắc, cái cô nhóc này, cô không nói tôi nào biết cô đi chỗ nào nha? Ngộ nhỡ cô là kẻ điên trong viện tâm thần chạy đến, chẳng phải là tôi gặp đại họa sao."
"Anh mới từ trong bệnh viện tâm thần chạy ra ngoài, viện tâm thần có mặc quần áo như thế sao?"
"Này mặc quần áo gì, chỉ mình cô biết." Người nam trộm vui mừng.
"Tôi. . . . . . Tôi cũng không biết." Lạc Mật Mật lần đầu tiên bị người làm khó như vậy, "Cũng không có gì, nói cho anh biết cũng được, tôi là nhị tiểu thư Lạc gia, em gái chủ tịch tập đoàn Thịnh Hành Lạc Thiểu Trạch. Tôi đi tìm Lạc Thiểu Trạch, anh biết chứ?"
Người nam bật cười, "Cô nói cái gì chính là cái gì nha, tôi nào biết cô có phải nói bậy hay không."
"Chỗ của anh không phải Ipad sao, anh lên mạng tra một chút chẳng phải sẽ biết." Đôi tay Lạc Mật Mật ôm ngực, liếc một cái nhìn phía ngoài cửa sổ.
Người nam đưa tay lấy ra máy tính bảng tra xét, tin tức về Lạc gia trên web thật đúng là không ít, hơn nữa hình của Lạc Mật Mật, đúng là một vị Đại Mỹ Nữ nha.
"Cô thật sự là Lạc Mật Mật?" Người nam liếc mắt một cái, vẫn là suy nghĩ muốn dò xét xuống.
Lạc Mật Mật điên rồi, "Anh xong chưa, tra hộ khẩu à, không lẽ tôi phải lấy thẻ căn cước ra để cho anh xem một chút hả? !"
"Tốt tốt tốt, tôi tin cô, nhưng là, cô đến tập đoàn Thịnh Hành tìm Lạc Thiểu Trạch không phải có chút. . . . . ."
Thấy bộ dáng kỳ quái của hắn, Lạc Mật Mật nheo mắt nhìn, "Thì sao, hiện tại anh ấy đang làm việc nha, tôi đến có thể tìm được anh ấy."
"Cô là muội muội của hắn? Không thể nào nha, chuyện lớn như vậy làm sao cô sẽ không biết." Người nam mặt không hiểu.
"Mẹ kiếp, anh chính là lái xe nhanh lên đi, nói nhảm nhiều như vậy!" Lạc Mật Mật thò người lên trước vặn cái chìa khóa, người nam vội vàng nắm chắc tay lái.
Nhìn mỹ nữ đang ngồi sau kính chiếu hậu, người nam khởi động chân ga khởi động xe, khóe miệng thủy chung treo một tia không hiểu cười.
"Tôi nói, cô không phải là em gái Lạc Thiểu Trạch chứ?" Người nam thuận miệng ném ra một câu nói.
Thế nhưng câu này lại làm cho Lạc Mật Mật nhất thời rợn cả tóc gáy.
Hắn làm sao biết? Người biết chuyện này cũng không nhiều, cái người nam xa lạ này làm sao sẽ biết!
"Anh có ý tứ gì? Anh là ai?" Lạc Mật Mật nhìn chăm chú vào bóng lưng xa lạ, lòng cảnh giác đột nhiên lên cao.
"Sợ? Thì ra là cô cũng biết sợ hãi nha. Một cô bé một mình lỗ mãng xông vào trong xe xa lạ như vậy, tôi cho là cô không biết cái gì là sợ chứ!" Người nam cúi đầu cười lạnh.
Lạc Mật Mật khinh thường liếc một cái, "Thôi đi, tôi xác thực không biết cái gì là sợ, nhưng là làm sao anh biết loại chuyện như vậy."
"Loại nào chuyện?" Người nam lắng nghe, chợt bừng tỉnh hiểu ra, "À, cô nói thân thế của cô sao, đề tài của cô cũng chuyển quá nhanh đó? Cô yên tâm, sớm muộn gì cô cũng biết."
Lời này làm cái đó trong lòng Lạc Mật Mật không được tự nhiên nha, người này rốt cuộc là ai, vì sao biết bí mật của mình. Trong lòng Lạc Mật Mật bắt đầu sợ hãi.
"Không cần sợ hãi, yên tâm, tôi sẽ không đối với cô như vậy. Hơn nữa, không chừng tôi còn có thể giúp cô."
"Có ý tứ gì?"
Người nam xem một chút kính chiếu hậu, sau đó khinh thường tiếp tục nhìn phía trước, "Tôi khuyên cô không nên đến tập đoàn Thịnh Hành, cô nên đến Đại Tửu Điếm Đế Hào."