Tổng Giám Đốc Ngang Hơn Cua

Chương 8




“Đây mà là thành ý mời khách của cô đó sao?” Ngồi trong tiệm lẩu “Chỉ 299 đồng,ăn thật no” ồn ào huyên náo, Bàng Sĩ Bân xanh mặt bắt đầu gào thét.

“Rất ngon mà, không phải sao?” Ăn lấy ăn để đồ ăn trong nồi lẩu nóng hổi, bốckhói nghi ngút, Hà Thu Nhiên chẳng cảm thấy gì không ổn cả, thậm chí cònphấn khởi vô cùng, “Làm ơn, đừng có chê nữa! Tôi có phải là đại gia gì đâu, giờcòn đang tạm nghỉ không lương, hơn nữa tôi mới ở Nhật Bản về, cũng xài hết sạchtiền rồi, mời anh tới quán lẩu “Chỉ 299 đồng, ăn thật no” này đã là rất cóthành ý lắm rồi đó.”

May là cô chưa có dẫn anh đến chợ đêm để ăn đâu đấy!

Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân liền tức đến hộc máu. “Chẳng lẽ chúng ta đi ăn cơm, tôilại có thể để cho cô trả tiền hả?”

Mẹ kiếp! Sao cứ hễ cô nói ra câu nào là anh phát điên nổi nong lên thế hả?

“Tôi đã nói tôi mời khách mà…” Cô trưng ra vẻ mặt vô tội.

“Cô mời khách, tôi trả tiền, không được sao?” Anh dám chắc mình tức giận đếnđầu cũng bốc khói luôn rồi.

“Sao anh không nói sớm!” Cảm thấy mình bị tổn thất thầm trọng, Hà Thu Nhiêntrợn mắt chỉ trích anh, “Biết vậy tôi đã chọn nhà hàng đắt tiền nhất rồi.”

Giờ còn dám trách người lại anh sao?

Bàng Sĩ Bân tức đến muốn rống lên, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế cơn giận mìnhlại… Không được! Anh không phải đến tìm cô đấu võ mồm, không thể để bị dắt mũiđược!

Haiz! Xem ra đã bị anh nhìn thấu mánh của cô rồi.

Gãi gãi đầu, phát giác anh nhanh chóng kiềm chế cơn giận bình tĩnh lại, hai tayHà Thu Nhiên nắm vào nhau, mới chỉ có dăm ba câu nói của cô mà anh đạp trúngthuốc nổ nổi khùng lên, trong lòng cô cũng khoái trá hả hê lắm.

“Được rồi! Thưa ngài tổng giám đốc vĩ đại, anh cố tình tới tìm tôi chi thế?”Cười hì hì, cô cũng không giỡn nữa, vừa mở miệng nói đã đi thẳng vào vấn đềchính ngay.

Bà mẹ nó, ánh đèn chẳng lung linh đẹp đẽ gì, bầu không khí không phù hợp chútnào, cũng chẳng lãng mạn gì cả, thật sự muốn anh nói ra ở đây sao? Lần tỏ tìnhđầu tiên của anh lại bị vùi dập ở nơi quỷ quái này sao ?

Điên thật! Đều tại cô cả, bao nhiêu nhà hàng lãng mạn lại không chọn, hết lầnnày tới lần khác lại chọn chỗ này!

Càng nghĩ càng giận, Bàng Sĩ Bân phùng mang trợn má nhìn ai đó ngồi chễm chệphía đối diện, do dự đấu tranh cả buổi anh cố gắng lắm mới mở miệng nói đượcmột câu, “Tôi nhớ nước la hán quả của cô.”

“PHỐC –” Cá viên từ trong miệng Hà Thu Nhiên bay vèo ra, cô cười nắc nẻ khôngthôi, “Anh xuống Đài Nam hai lần chỉ để nói với tôi điều này hả? Muốn uống nướcla hán quả thì cứ kêu dì Trần làm cho anh uống là được mà!”

Ha ha ha… Đây mà là lý do à?

“Làm sao giống được!” Bàng Sĩ Bân vừa tức giận vừa xấu hổ cáu kỉnh gắt lên.“Thật ra tôi…”

“A a a a a — “

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, không những cắt ngang câu nói củaBàng Sĩ Bân, đồng thời làm cho Hà Thu Nhiên theo quán tính quay đầu nhìn về nơiphát ra âm thanh kia.

Cả hai chỉ thấy một đứa bé chừng sáu tuổi đang đùa giỡn la ó om sòm nhảy lênnhảy xuống, tiếng thét chói tai lúc nãy đúng là phát ra từ miệng đứa bé này, màđiều đáng ngạc nhiên hơn chính là mẹ và dì của nó còn ở bên cổ vũ nữa chứ.

Mẹ kiếp! Thằng nhóc kia ở đâu ra thế? Muốn chết hả?

Bàng Sĩ Bân giận dữ nhìn đứa bé kia lườm lườm, mà đứa bé hình như trời sinhtrực giác nhạy bén, thân hình nhỏ bé run lên, im ngay lập tức.

Thấy thế, anh hài lòng gật đầu, mà Hà Thu Nhiên không để ý đứa bé nữa mà quaylại nhìn anh.

“Anh vừa rồi muốn nói gì?” Nhét một miếng thịt vào miệng, cô tiếp tục hỏi anh.

“Tôi…” Anh nói lại lần nữa.

“A a a a a — “

Tiếng thét chói tai chói tai lại vang lên lần nữa cắt ngang lời Bàng Sĩ Bân,làm anh suýt chút nữa biến thân thành Siêu Xayda —– nếu như ánh mắt có thể giết người, lưng thằng nhócnghịch ngợm đó đã ghim hai con dao nhọn sắc bén rồi.

Trực giác nhạy bén của thằng nhóc kia lại phát huy tác dụng, nó rùng mình nhảyphắt xuống ghế, xoay qua xoay lại như muốn vận động cơ thể để xoá sạch ớn lạnhtrên lưng mình.

Thấy anh hai lần đều bị ngắt lời giữa chừng, bực tức mà không có chỗ trút, HàThu Nhiên suýt chết nghẹn vì cười, vẫy tay cố gắng thu hút sự chú ý của anh,“Được rồi! Hiện tại không có gì rồi, anh nói mau đi!”

Vẻ mặt căm giận, Bàng Sĩ Bân hít sâu một hơi nói tiếp “Tôi…”

“A a a a a — “

Tiếng thét khủng khiếp vang lên giữa tiếng huyên náo ồn ào khiến cho trán củangười nào đó nổi gân xanh chằng chịt, mà Hà Thu Nhiên trên ghế muốn nhịn cườicũng không nhịn được nữa.

Ha ha ha… Đúng là buồn cười thiệt mà!

Chết tiệt! Nếu không cho thằng nhóc nghịch ngợm kia một bài học, sau này làmsao anh còn mặt mũi mà “đi ngang” chứ.

Bực dọc trừng mắt nhìn cái người đó không có lương tâm đang cười nghiêng ngả,Bàng Sĩ Bân thừa dịp thằng nhóc con kia đang định la tiếp, anh đưa tay ngoắc nólại.

Hả? Kêu nó hả?

Thằng nhóc không biết anh kêu nó làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua.

“Nhóc con, nhóc còn dám làm ồn nữa, anh đây sẽ đem mẹ và dì nhóc bán lấy tiền,biết chưa hả!” Mặt mày âm hiểm đáng sợ nhìn thằng nhóc, anh nghiêm khắc dạy dỗnó.

Tiếng nói chuyện tuy không lớn cũng không nhỏ, nhưng cũng đủ để cho mẹ lẫn dìcủa đứa nhỏ ở bàn bên cạnh nghe được, hai người lớn lập tức im lặng, vẻ mặtbối rối vẫy con mình mau trở về bàn; mà đứa bé kia dường như bị hù doạ đếnkhiếp sợ, không dám làm ồn nữa, ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi.

Rất tốt, rốt cục đã yên tĩnh!

Bàng Sĩ Bân rất hài lòng, đang định cười đắc ý thì đứanhỏ đột nhiên vòng trở lại, vẻ mặt chờ mong hỏi anh -----

"Có thể bán ba thôi được không?" Vẻ mặt tiểuquỷ này rất chân thành.

"Không được! Anh đây cần giống đực để làmgì?" Bàng Sĩ Bân dứt khoát cự tuyệt, chằng qua là nghe thằng nhóc con nàyhỏi câu như thế khiến anh dở khóc dở cười, vốn đang hừng hực lửa giận cũng bịdập tắt hết rồi.

"Vâng...." Thằng nhóc con lòng đầy thất vọngquay về bàn.

Ngồi một bên xem hết vở hài kịch này, Hà Thu Nhiêncười đến chảy cả nước mắt, luôn miệng chế nhạo người nào đó, "Thì ra anhmuốn giống cái à ? Tôi nghĩ người mẹ và dì của thằng nhóc nếu biết anh có giátrị thế nào, không chừng họ sẽ đồng ý ngay đấy."

"Điên khùng!" Bực dọc chửi bới, Bàng Sĩ Bântức giận đến đỏ mặt tía tai, "Này toàn do cô hại cả! Tôi đã nói là khôngđến quán lẩu 299 đồng này rồi mà!"

"Được rồi! Được rồi! Toàn là lỗi do tôi cả, đượcchưa hả?" Không để ý anh cằn nhằn, cô phất tay phất tay nói cho quachuyện, Hà Thu Nhiên lại nhắc tới chuyện lúc nãy, "Không còn ai làm phiềnnữa rồi, anh muốn nói gì thì nói đi!"

Vừa nghe cô nói xong anh càng thêm bối rối, Bàng SĩBân bắt đầu ấp úng lắp ba lắp bắp.

Tức thật ! Lúc nãy mới có chút dũng khí, lại bị thằngoắt con kia làm cụt hứng, toàn bộ khí thế cũng mất luôn, hại anh giờ không biếtphải nói như thế nào.

Nhưng nếu như bây giờ không nói rõ ràng, không chừnglát nữa lúc anh định nói thì lại bị người khác ở đâu ra phá đám nữa.

Càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn, Bàng Sĩ Bânquyết định không thể trì hoãn thêm nữa, anh hít sâu một hơi lên tình thần, khíthế bừng bừng nói thật to, "Hà Thu Nhiên, anh thích em, chúng ta quen nhauđi!"

"Phốc------" Hà Thu Nhiên vừa mới uống miếngnước liền như tiên nữ rải hoa phun hết ra, ho đến sặc sụa không thôi.

"Khục khục khục... Anh, anh mới nói cái gì?"

Má ơi! Là cô nghe nhầm hay là đầu anh bị chạm dây nàorồi?

Lần đầu tỏ tình khó khăn nhất cũng đã có thể nói ra,cho nên dù có nói lần thứ 2, thứ 3 thì hoàn toàn không có vấn đề gì, rất ư làdễ dàng.

Bàng Sĩ Bân càng hùng hổ mở miệng nói, "Anh nóianh thích em, nghe rõ chưa? Có muốn anh nói lại lần thứ ba không?"

Cha mẹ ơi! Đây là thật, không phải cô nghe nhầm!

Hà Thu Nhiên kinh hãi há hốc mồm, nghẹn họng trân trốinhìn anh thật lâu, rốt cục nhịn không được áp tay lên trán anh, vẻ vô cùng lolắng, hỏi thăm anh, "Anh không phát sốt chứ?"

"Phát sốt cái đầu của em!" Nhanh chóng chụplấy tay cô, Bàng Sĩ Bân nổi giận, "Anh vất vả lắm mới lấy hết dũng khí tỏtình với em, em thế mà dám nói anh phát sốt? Đây mà là đạo đức của người đượctỏ tình sao?"

Mẹ nó! Yêu cô gái này thế nào anh cũng bị tức đến chếtbất đắc kì tử cho xem.

"Trừng mắt hổ báo hét to thổ lộ tình cảm vớingười ta cũng chẳng giống biểu hiện của người đang tỏ tình..." Hà ThuNhiên cũng bất mãn nói thầm, anh cũng ngang ngửa với cô vậy thôi, mắng chửi cáigì chứ.

Bị chặn cứng họng, Bàng Sĩ Bân căm giận hét toáng lên,"Vì sao anh có thể thích được em..."

"Vì sao tôi lại bị anh thích..." Hà Thu Nhiêncũng chẳng chịu thua hét lên ai oán.

Chẳng lẽ được anh thích lại là chuyện xấu hổ vậy sao?

Những cô gái khác có cầu cũng không được!

Bàng Sĩ Bân chán nản, lòng tràn đầy khó chịu, nhưngchưa kịp rống lên thì đã nghe Hà Thu Nhiên lên tiếng nói -----

"Nói thật, tính tôi thì tôi tự hiểu lấy, một làtôi chẳng phải tiểu thư đài các hiền lành dịu dàng gì cả, hai là nói chuyệncũng độc mồm độc miệng nữa, lúc trước anh thường bị tôi chọc nổi giận đùngđùng, thế mà anh còn thích tôi, không phải là tự ngược đãi bản thân mìnhsao?" Cô thật sự nghi ngờ con cua to lớn đang ngồi trước mặt mình chắcchắn "mắc bệnh không tiện nói ra", nếu như không thì sao tự dưng lạithích bị cô hành hạ?

"Em mới mắc chứng tự ngược đãi thì có!" Trợnmắt tức giận mắng mỏ, Bàng Sĩ Bân biện bạch, "Tính tình của anh còn tệ hơncả em, nói chuyện cũng không êm tai chút nào cả, hơn nữa chúng ta cũng tám lạngnửa cân, kỳ phùng địch thủ, quá lắm thì cũng cãi nhau ầm ĩ mà thôi, không có gìkhác biệt cả!"

Hơn nữa việc cãi nhau như cơm bữa rồi còn nó những lờicay độc với nhau, hai người cũng đã sớm trải qua rồi, cả hai cũng rất thíchthú, không phải sao?

"Huống chi..." Dừng một chút, anh hơi xấu hổđỏ mặt, nhưng lại cố ý giả vờ bừng bừng khí thế nói to, "Trước kia em từngnói em cũng thích anh, lại muốn theo đuổi anh, giờ anh cho em cơ hội, mau thựchiện lời mình đã nói đi!"

"Tôi cũng từng nói chúng ta không thể nàomà!" Liếc mắt, cô không ngần ngại nhắc nhở anh lần nữa.

"Sao lại không thể nào?" Nghĩ đến cô lúc ấyđúng là có nói ba chữ này, Bàng Sĩ Bân lại nổi giận lôi đình, "Anh khôngcó chê em!"

"Thế nhưng tôi lại ghét anh!" Trong nháy mắtcười châm biếm, Hà Thu Nhiên thong dong nói ra từng chữ.

"Hà Thu Nhiên!" Bàng Sĩ Bân tức giận rống tolên, cảm giác tình cảm chân thật của mình bị người ta giẫm đạp không thươngtiếc.

"Xin lỗi xin lỗi, tôi chỉ nói giỡn thôi, đừngnóng đừng nóng!" Nhìn thấy sự đau đớn, tổn thương hiện lên trong mắt anh,Hà Thu Nhiên cảm thấy mình đã đùa quá trớn, lập tức lên tiếng xin lỗi, bởi côbiết tình cảm chân thật của một người không thể để người khác tuỳ ý chà đạpđược.

"Vậy em định thế nào?" Nín thở chờ đợi phảnứng của Hà Thu Nhiên, đây cũng là lần đầu tiên anh căng thẳng trước con gái.

Thấy anh nghiêm túc như thế, Hà Thu Nhiên cũng đứngđắn lại, suy nghĩ cả buổi cô mới nghiêm túc trang trọng trả lời, "Tôikhông biết, tôi cần có thời gian suy nghĩ." Tình cảm không phải là tròđùa, cũng không thể tuỳ tiệc chơi đùa được, cô cần phải suy nghĩ kỹ càng.

Bàng Sĩ Bân thấy bực bội trong người, không hiểu saogiá trị bản thân mình lại trở nên kém đến vậy?

Nhưng nếu cô đã nói cần suy nghĩ lại thì cũng có nghĩaanh vẫn còn hy vọng, cho nên anh rất phong độ gật đầu đáp lại, "Được, anhcho em một tuần để suy nghĩ, đến cuối tuần anh muốn có câu trả lời cuối cùngcủa em."

Dứt lời, anh cười xảo quyệt, bởi vì thực tế trong lònganh đã có sẵn một quyết định rồi...

Hừ! Nói cho thời gian suy nghĩ cho có vậy thôi, trênthực tế, Bàng Sĩ Bân lần đầu theo đuổi con gái, há sao để cô có cơ hội cự tuyệtchứ.

Đừng ngốc thế chứ! Chỉ cần là người Bàng gia đây muốn,nhất định anh phải có được.

Rốt cuộc thì con cua đó thích cô từ khi nào?

Từ sáng đến tối ở chung với nhau suốt hai tháng nay,hai người bọn họ không phải đều cãi nhau ầm ĩ, suốt ngày đấu võ mồm cay cú vớinhau sao, chẳng lẽ con cua đó nảy sinh tình cảm với cô từ dạo ấy?

Buổi tối, Hà Thu Nhiên nằm trên giường của mình, đầuóc mơ màng nghĩ đến cảnh tỏ tình lúc nãy, cuối cùng nhịn không được lại tự nởnụ cười.

Nói thật ra lúc nghe anh tỏ tình, cô tuy là tỏ ra tỉnhtáo, thậm chí còn chọc ghẹo anh, nhưng trong lòng lại bối rối vô cùng, đầu óccứ quay mòng mòng tưởng chừng như đó là chỉ mơ.

Thành thật mà nói thì Bàng Sĩ Bân không tệ, ngàythường cũng không có tin tức giựt gân gì như mấy tên nhà giàu khác, hơn nữa sảnnghiệp lại lớn, mỗi người phụ nữ đều ao ước có thể bắt được con rùa vàng này,lại thêm anh lại không sợ mấy lời cay độc của cô, mà hai người cãi nhau cũngrất thú vị, thật sự không có gì bắt bẻ được.

Đây chính là suy nghĩ của cô về anh đó sao?

Hốt hoảng với suy nghĩ của mình, Hà Thu Nhiên vẫn cònngỡ ngàng thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô lấy lại tinh thần vộicầm điện thoại ở đầu giường lên nghe --------

"Alo?" Giờ này ai còn gọi nữa?

"Thu Nhiên, là dì Trần đây!" Giọng nói dìTrần vang lên ở đầu dây bên kia.

"Dì Trần, sao giờ này dì còn gọi con, dì sao chưađi ngủ nữa?" Hà Thu Nhiên hơi kinh ngạc, dẫu sao giờ cũng không còn sớmnữa.

"À.... là thế này... Dì muốn hỏi con một sốchuyện..." Ấp úng nói, dì Trần có chút do dự.

"Hỏi con?" Hà Thu Nhiên cảm thấy khó hiểu,nhưng vẫn cười hỏi tiếp, "Dì Trần, dì hỏi đi ------ tuy nhiên con khôngdám chắc có biết đáp án hay không thôi."

Hít một hơi thật sâu lấy can đảm, sau đó dì Trần mớidám nói tiếp, "Thu Nhiên, dì Trần hỏi con, thiếu gia cậu ấy có phải... Cóphải yêu con gái nhà ai rồi phải không?" Mấy chữ cuối cùng bà nói rất nhỏ,như sợ bị ai nghe thấy.

Nghe thế, Hà Thu Nhiên có tật giật mình, căng thẳngđến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, cười gượng hỏi lại, "Dì Trần, sao dì lại nghĩvậy?"

Chẳng lẽ dì Trần phát hiện con cua đó thích cô sao?Hay là anh xảo quyệt tìm dì Trần đến thuyết phục cô?

Mẹ ơi! Đừng bao giờ để hai tình huống đó xảy ra nha,bởi vì dì Trần mà biết thì đương nhiên mẹ cô cũng biết, thế nào sau đó cô cũngbị bắt ra tra khảo cho xem.

Đáng sợ! Vô cùng đáng sợ! Nghĩ đến cảnh mẹ cứ lẽo đẽotheo cô hỏi này hỏi nọ, cô chắc phải "trả lời đến toét miệng" luônquá.

Không biết được rối rắm trong lòng cô, dì Trần vẫn ôntồn nói, giọng nói dì Trần khó dấu lo lắng, "Chẳng hiểu sao nhiều tuần naythiếu gia trông rất lạ, thường xuyên như người mất hồn thất thần suy nghĩ gìđó, có khi gọi cậu ấy vài lần cậu ấy mới nghe, hơn nữa ăn cơm cũng ít hơntrước, cả người gầy gò hẳn đi. Dì chưa từng thấy cậu ấy như thế, trong lòng dùrất lo lắng nhưng lại không dám hỏi thẳng, nên đành phải gọi điện hỏicon."

Đến lúc này, Hà Thu Nhiên mới nhớ tới lúc gặp con cuato lớn kia sao lại thấy anh ốm đi, khi đó cô hỏi nhưng anh không trả lời, chonên cô cũng không để ý nhiều, hôm nghĩ lại thì chẳng lẽ là vì....

Nghĩ đến khả năng nào đó, cô không khỏi bật cười,trong lòng lại nao nao cảm giác rung động.

Thì ra con cua ngang ngược nóng nảy, luôn tràn đầy tựtin, nói đúng hơn là "cuồng vọng tưởng" kia lại vì không xác địnhđược tình cảm của cô mà băn khoăn, thậm chí ăn uống cũng không được, người thìốm đi hẳn.

Điều đáng yêu nhất chính là rõ ràng lúc về nhà thì losợ, lòng thì bối rối không thôi, thế mà hết lần này đến lần khác lại giả bộ ởtrước mặt cô tự tin nói rằng "Là anh không chê em", đúng thật là vừabuồn cười vừa dễ thương.

Nghĩ như thế, lòng Hà Thu Nhiên vui phơi phới như nởhoa, nhưng cô cũng không dám buột miệng nói gì, sợ để lộ ra dì Trần và mẹ côbiết được thì cô bị tra vấn đến chết mất, vì thế cô giả lơ hỏi đông hỏi tây,"Sao dì dám chắc là anh ta đang yêu ai?"

Nói tới cái này, dì Trần bắt đầu liến thoắng, "Ănkhông ngon, ngủ không yên, cả người hồn bay phách lạc, suốt ngày cứ cảm thấybứt rứt trong lòng, bộ dạng "bồn chồn như ngồi trên lửa, mất ăn mấtngủ", không phải đang yêu ai đó còn gì, hơn nữa còn là yêu thầm nữa, bằngkhông là gì chứ?"

Vừa nghe dì Trần dùng tiếng Đài nói hai câu tục ngữ "bồn chồn như ngồi trên lửa,mất ăn mất ngủ", Hà Thu Nhiên nhất thời nhịn không được bật cười, cảm thấytrong tiếng Đài thật sự có rất nhiều câu nói trúng tim đen, nói ra trọng điểm.

"Trời ạ! Cái con bé này cười gì thế hả? Đến cùnglà có hay không, nếu con biết thì nói cho dì nghe mau!" Dì Trần nôn nóng,không ngớt lời hối thúc.

Hà Thu Nhiên không phải ngu ngốc đến nỗi tự khai mìnhra, cô tinh ranh phủi sạch không có chút manh mối nào, "Dì Trần, con chỉlà quản gia kiêm bảo mẫu tạm thời, so ra thì cũng chỉ mới quen anh Bàng có haitháng ngắn ngủi, tình cảm riêng tư của anh ta thế nào thì làm sao con biếtđược?"

"À.... Nói cũng đúng! Thiếu gia không phải làngười tính tình hoà nhã gì, mấy chuyện tình cảm riêng tư thế này đương nhiêncậu ấy sẽ không nói với con." Dì Trần thất vọng thở dài một hơi.

Gạt cả trưởng bối, Hà Thu Nhiên thật sự thấy chột dạvà áy náy, đành phải nghĩ cách khuyên nhủ, "Dì Trần, anh Bàng không phảiđứa con nít lên ba nữa, chuyện của anh ta thì cứ để anh ta giải quyết, dì khôngcần lo lắng quá!"

"Hi vọng là thế!" Dì Trần mỉm cười nói,"Cũng trễ rồi, không phiền con nữa, mau đi ngủ đi!"

"Dì Trần ngủ ngon, bye bye!" Cuộc trò chuyệnchấm dứt, Hà Thu Nhiên để di động sang một bên, cô nhớ lại đoạn đối thoại vừarồi, bất chợt lại nằm cười ngây ngô, lòng nhộn nhạo tựa như có làn nước ấm áochảy qua, một cảm giác vui vui là lạ.

A.... có lẽ cô chưa hẳn yêu con cua đó, nhưng mà cảmtình thì cũng có chút chút.

Mà chuyện "tình cảm" không phải chỉ nói đếncảm tình, mà trong quá trình yêu nhau còn cần có những cảm xúc và những"nguyên liệu" phối hợp nữa, cuối cùng mới có thể nấu thành một nồisúp chỉ thuộc về hai người sao?

Lại nói, hàng ngày đấu võ mồm giúp nhau giảm stress,cuộc sống thêm náo nhiệt như vậy cũng không tệ cho lắm, có lẽ cô cũng nên thựcsự nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của anh.

Lại một tuần nữa trôi qua, Bàng Sĩ Bân lần nữa xuôi Nam tìm Hà Thu Nhiên, cóđiều lần này anh thông minh giao hẹn trước “Em mời khách, anh trả tiền”, vì thếcô bằng lòng dẫn anh đến một nhà hàng cao cấp mang phong cách Châu Âu có bầukhông khí lãng mạn.

Suốt bữa cơm, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, tuy nhiên cả hai đều rất tinh ý,không ai nhắc tới nguyên nhân chính yếu của cuộc hẹn gặp lần này, cho đến khinhân viên phục vụ đưa lên món tráng miệng lên, hai người không hẹn mà cùng nhìnnhau, trong lòng biết rõ đã đến lúc đi thẳng vào vấn đề rồi.

“Sao hả?” Nhấp một ngụm cà phê, Bàng Sĩ Bân cố ý che dấu sự căng thẳng, khẩntrương trong lòng.

“Anh rất căng thẳng sao?” Liếc thấy đang khẩn trương, Hà Thu Nhiên mỉm cười hỏilại.

“Ai, ai nói anh căng thẳng?” Bị nói trúng tim đen, anh quên quá hoá khùng, kiênquyết phủ nhận.

“Được được được, tổng giám đốc Bàng của chúng ta không hề khẩn trương gì cả,hoàn toàn tự nhiên!” Cố ý hùa theo anh, nhưng cách nói lại rất hài hước, rõràng là đang giễu cợt anh.

“Hà Thu Nhiên!” Bàng Sĩ Bân tức giận gầm nhẹ, “Đã hết một tuần rồi, em suy nghĩxong chưa?”

Cuộcđời anh cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy lo lắng bất an hay hạ mình chờ đợicâu trả lời của bất kỳ người phụ nữ nào. Một người kiêu ngạo như anh, có thể đingang trước mặt người khác, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ ở trước mặtngười phụ nữ anh vừa yêu lại vừa ghét này, anh không thể chiếm được một chút ưuthế nào cả, cô đã phá rất nhiều kỷ lục “lần đầu tiên” mà ngày sau có đánh chếtanh cũng không thừa nhận.

Cái người này… rõ ràng rất khẩn trương và hoảng hốt, vậy mà cứ cãi chày cãicối, tưởng rằng la lối ầm ĩ có thể được à.

Cẩn thận quan sát người đàn ông anh tuấn đẹp trai trước mặt mình, lòng Hà ThuNhiên thoáng nao nao, im lặng cả buổi, mãi cho đến khi thấy anh mắt anh trànđầy lo âu, cô mới nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng cầm chặt tay anh –

“Được.” Cười dịu dàng vẻ đồng ý, cô bằng lòng quen với anh.

Được? Cô đã nói được?

Đợi thật lâu mà không thấy cô trả lời, cứ tưởng là mình sẽ bị cự tuyệt, khôngngờ đột nhiên gió đổi chiều, cuối cùng cũng nghe được cô nói “Được”, Bàng SĩBân vốn đang lo nghĩ, đôi mắt lập tức sáng long lanh rực rỡ, vui sướng đến nóikhông nên lời, cho tới khi chật vật lắm mới có thể mở miệng, thì câu nói đầutiên anh nói lại là –

“Ha ha ha… Anh biết ngay mà, đàn ông phong độ như anh có người nào có thể từchối được chứ?” Đắc ý ngửa mặt lên trời cười rất sảng khoái, tâm trạng anh đangvô cùng phấn khích.

Vừa rồi không biết là ai vẻ mặt khẩn trương, thiếu chút nữa tuyệt vọng rên rỉthế!

Bĩu môi khinh thường, Hà Thu Nhiên lén lườm anh, cô cũng chẳng buồn cãi lại,thấy vẻ mặt anh tràn đầy tự tin ngạo mạn, cô ôn tồn bổ sung thêm một câu –

“Đừng vội mừng, em còn có điều kiện.”

Tiếng cười càn rỡ ngưng bặt, Bàng Sĩ Bân tíc tắc trợn mắt nhìn cô chằm chằm,“Điều kiện gì?”

Đã đồng ý yêu nhau mà còn muốn đặt điều kiện nữa, cô gái này thật sự kiêu ngạoquá mà.

“Thứ nhất, sau khi quen nhau ba năm, nếu không đi đến hôn nhân được, chúng tachia tay…” Dừng một chút, Hà Thu Nhiên nhướng mày cười, “Nhưng chắc em lo lắnguổng công mà thôi, làm gì mà chúng ta quen nhau được tới ba năm chứ.”

Mẹ nó! Bây giờ là gì hả?

Còn chưa có quen nhau đã muốn chia tay, đúng là làm người ta nổi điên thật!

Bàng Sĩ Bân bức bối trong lòng, nhưng vẫn cố nén giận, nhíu mày chất vấn: “Vìsao?”

Ngạo nghễ nhìn anh, cô đưa ra lý do rất hợp lý, “Tuổi của em cũng không cònnhỏ, nếu quen nhau đến ba năm mà vẫn không thể tiến tới hôn nhân, điều nàychứng tỏ anh căn bản không muốn lấy em, hoặc em không muốn lấy anh, vậy thìchúng ta cũng không cần lãng phí thời gian của nhau.”

Dứt khoát chia tay, tự đi tìm bến đậu của chính mình.

Lý do này của cô rất mới lạ, khiến Bàng Sĩ Bân càng nghe càng cảm thấy hứngthú, không chần chừ liền gật đầu đồng ý, “Được!”

Ha ha… Dù sao anh không phải mấy thanh niên mới hai mươi mấy tuổi, còn ham ăn,ham chơi, chưa muốn chịu trách nhiệm, cũng đã đến lúc nên có một gia đình ổnđịnh, cho nên nếu muốn kết hôn sinh con… thì anh hi vọng một nửa khác trongtương lai của mình chính là cô.

Không ngờ tới anh sẽ kiên quyết nhanh chóng đồng ý như vậy, Hà Thu Nhiên cóchút sửng sốt, dù sao đàn ông bình thường chỉ cần nghe đến kết hôn là sẽ bỏchạy mất dạng, mà trên thực tế đàn ông như anh có gia tài bạc triệu, lạnh lùng,kiêu ngạo, đều hi vọng có thể duy trì tình trạng độc thân, để có thể hôm nayôm nữ minh tinh này, ngày mai ấp người đẹp khác, muốn chơi như thế nào thìchơi.

Việc anh lại sẵn sàng đồng ý hoàn toàn ngoài dự đoán của cô, chẳng lẽ anh lạimuốn đùa giỡn với cô nữa sao?

Len lén cười trộm, cô chậm rãi nói ra điều kiện thứhai, "Thứ hai là sau này nếu như kết hôn thì phải đón mẹ em về sốngchung."

Bàng Sĩ Bân từ lâu đã điều tra bối cảnh gia đình côthông qua dì Trần, biết cô từ nhỏ đã mất ba, một mình mẹ cô lam lụng vất vả ởgoá nuôi cô lớn lên, khi cô đưa ra điều kiện này anh cũng không mấy bất ngờ,hơn nữa còn gật đầu tán thành, "Không thành vấn đề!"

Việc anh gật đầu đồng ý nhanh chóng khiến Hà Thu Nhiênthật sự rất ngạc nhiên, theo bản năng buột miệng nói ra, "Sao anh lại đồngý?"

Phải biết rằng điều kiện này của cô rất không hợp lý,hơn nữa đa số đàn ông đối với việc sau khi kết hôn còn nuôi luôn mẹ vợ, thậmchí còn cương quyết bác bỏ chuyện phải cùng sống chung dưới một mái nhà, saoanh lại hoàn toàn không xử sự giống họ?

Biết cô bất ngờ về bản thân mình, Bàng Sĩ Bân cười đắcý, "Anh từ nhỏ đã không có mẹ, ba anh cũng đã mất cho nên nếu có mẹ vợsống chung, thì không hề có trở ngại gì chuyện trưởng bối trong nhà, hơn nữaanh cũng sẽ có thêm một người mẹ, một người yêu thương anh và người để anh chămsóc, tốt quá còn gì !"

Đối với mẹ Hà --- mẹ vợ tương lai, anh có ấn tượng rấttốt!

Anh liên tiếp đồng ý cả hai điều kiện đúng thật làm côrất kinh ngạc, nhưng hơn hết chính là lòng thoáng nao nao cảm động, bởi vì mộtkhi anh đồng ý với những điều kiện cô đưa ra cũng đồng nghĩa rằng anh không hềđùa giỡn với cô, mà là rất nghiêm túc!

"Thế điều kiện còn lại thì sao?" Ánh mắtsáng rực chăm chú nhìn cô, Bàng Sĩ Bân chờ cô nói ra điều kiện cuối cùng, anhkhông có sợ đâu!

Bộ anh rất muốn cô tiếp tục đưa ra điều kiện khó dễanh hay sao?

Nghĩ thầm tinh ranh, Hà Thu Nhiên bật cười lắc đầu,"Không có!"

"Rất tốt!" Cực kỳ sung sướng và hài lòng,Bàng Sĩ Bân đưa tay ra, "Hợp đồng đã thành chưa?"

"Anh tưởng đang bàn chuyện làm ăn hả?" HàThu Nhiên liếc xéo anh, nhưng vẫn không nhịn được cười bắt tay anh, "Hợpđồng đã thành.”

"Tốt lắm!" Nhướng mày, vẻ mặt đầy mờ ám, anhcười rất bí hiểm, trong phút chốc anh chòm người hôn lên đôi môi cánh sen củacô một cách chớp nhoáng, sau đó trong sự kinh ngạc đến điếng người của ai kia,anh cười sảng khoái vô cùng đắc ý, "Đóng dấu thì hợp đồng mới chính thứcthành lập."

Cái gì mà đóng dấu? Rõ ràng có mưu tính sỗ sàng trướcrồi đây mà.

Hà Thu Nhiên ít khi ngượng ngùng như thế, cô vừa bựcmình lại vừa cảm thấy buồn cười, chỉ có thể tỏ vẻ bực bội liếc anh mà thôi,nhưng cũng không có phản đối gì cả, dù sao thì sau khi hai người bắt đầu quennhau, thì chuyện hôn môi cũng chỉ là chuyện sớm muộn, càng thêm thân mật thìquan hệ sẽ càng gắn bó bền lâu hơn, hiện tại chỉ là hôn trộm trước, cũng đâu cógì mà ghê gớm.

Lần đầu tiên Bàng Sĩ Bân thấy cô gái miệng mồm độc địanày ngượng đến đỏ cả mặt, trong lòng không khỏi rung động, ngực như có con mèocào nhẹ gãi ngứa, hận không thể mãnh liệt hôn cánh môi hồng nhạt kia, tránh chobản thân từ người hoá thành thú, anh đành phải nhìn sang chỗ khác, đợi cho bảnthân bình tĩnh lại, anh mới dám nhìn thẳng mặt cô.

Hai người tuy là đã chính thức quen nhau, nhưng cáchnói chuyện thì vẫn y chang như xưa, vẫn đối chọi nhau gay gắt, người này nóimột người kia cãi hai, nhưng đôi lúc tiếng cười giữa hai người lại vang lêntrong sự châm chọc khiêu khích.

Trong lúc đang kể chuyện về mẹ của mình, Hà Thu Nhiênbỗng nhớ đến những lời phỏng đoán của báo chí về mẹ anh, trong lòng cũng cóchút tò mò, cô cẩn thận hỏi han, "À... Em có thể hỏi anh một chuyệnkhông?"

"Hỏi đi!" Bàng Sĩ Bân đồng ý một cách hàophóng.

"Anh thật sự..." Ngừng một chút, cô dè dặtnói, "Không biết tí gì về mẹ ruột mình sao?"

Thấy cô nơm nớp lo sợ, bộ dáng sợ xúc phạm đến anh,Bàng Sĩ Bân ngược lại còn rất cởi mở trả lời, "Đúng thật có rất nhiềungười tò mò muốn biết mẹ ruột của anh là ai, nhưng nói thật, anh cũng khôngbiết, bởi vì ba anh chưa từng nói với anh."

"Oaaaaa ----- chân tướng sự thật cũng theo ba anhxuống mộ rồi, chắc mấy tên phóng viên nhiều chuyện ấy sẽ đau lòng thất vọng lắmđây." Thấy anh không để bụng, Hà Thu Nhiên cũng thả lỏng nói đùa.

"Bọn họ thiệt sẽ đau lòng thất vọng sao?"Nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Hà Thu Nhiên, Bàng Sĩ Bân không cho là vậy,"Cũng bởi vì không có chân tướng, cho nên mới càng bí ẩn hơn, khi nào họkhông còn đề tài để viết thì họ lại có thể bới móc chuyện này ra, biến một câuchuyện cũ thành một câu chuyện mới, lúc nào cũng có tiền nhuận bút cả, quá tốtrồi!"

Nghe thế, Hà Thu Nhiên cười rộ lên, nhưng sau đó liềnchần chừ hỏi anh, "Anh... không thấy tiếc sao?"

Chưa bao giờ gặp được mẹ ruột mình, cũng không biết mẹmình là ai, rất nhiều người đều cảm thấy tiếc nuối.

"Không!" Lắc đầu, câu trả lời của Bàng SĩBân hoàn toàn nằm ngoài đáp án của cô, "Từ nhỏ đến lớn, ba anh yêu thươnganh hết mực, còn đối với tình thương của một người mẹ, anh có thể cảm nhận đượctừ sự chăm sóc của thím Trần, trong lòng anh, thím Trần chính là mẹ của anh,anh cũng không cảm thấy tiếc nuối gì cả."

Nếu như có hối tiếc, thì đó do bởi vì những người đóchưa nhận được đủ tình thương yêu của một người mẹ mà thôi, nhưng còn anh ư….Anh ngược lại lại nhận được rất nhiều, rất đầy đủ, cho nên không có gì phảitiếc nuối cả.

Không ngờ anh sẽ nói vậy, Hà Thu Nhiên ngẩn ngơ nhìnanh trâng trâng, cảm giác như mình đã từng bước đến gần nội tâm sâu thẳm tronganh, bất chợt cô nở nụ cười rất ấm áp...

Thì ra... Bỏ qua cái tính tình ngang ngược nóng nảycủa anh, thật ra anh cũng có một trái tim rất nhân hậu!

***SiêuXayda: Super Saiyan –nhân vật trong truyện Songoku (Bảy Viên Ngọc Rồng).

***Giảinghĩa “tiếng Đài”

Phânbiệt tiếng Đài và tiếng Trung Quốc

Người Đài Loan họ vẫngiao tiếp bằng tiếng phổ thông hay còn gọi tiếng quốc ngữ, ở Đài Loan còn cóthêm khái niệm tiếng Đài đó là tiếng địa phương của họ, được chia làm mấy loại,khác nhiều với tiếng phổ thông, thường là những người lớn tuổi hoặc người dâncác vùng núi hay nông thôn là hay dùng, chứ giới trẻ ĐL thì dùng tiếng quốcngữ. Ngôn ngữ mà người Đài Loan sử dụng chủ yếu trong hành chính, giao dịch,giảng dạy ... gọi là quốc ngữ 國語, cáinày giống như tiếng phổ thông Trung Quốc, chỉ có điều chữ viết sẽ là chữ phồnthể và có một số cách sử dụng từ không giống nhau.