Đôi khi con người ta chẳng thể nào thoát được cái gọi là nhân duyên. Có thể trước kia, giữa hai trái tim là một khoảng cách xa xăm vô cùng, tưởng chừng như cả đời này không thêt nào chạm tới. Ai ngờ đâu, chỉ trong một giây phút của định mệnh, khi ta lướt qua nhau, cuộc đời ta đã được định sẵn là sẽ có nhau suốt đời. Cô là một nhân viên bình thường, làm trong một công ty với một chức vụ bình thường. Sẽ không có gì đáng nói nếu như mọi người không có ai xa lánh cô. Tại sao? Cô xấu xí lắm à? Cô đáng ghét lắm à? Tại sao lại không có ai cùng cô sẻ chia những phiền muộn? Cô có cảm giác, mình dường như là đang bị cô lập với tất cả mọi người. Không ai biết đến sự tồn tại của cô, không ai thấu hiểu nỗi lòng cô. Duy nhất chỉ có anh.
Cô thuê anh đóng giả làm bạn trai của mình trong ngày valentine, có lẽ vì thế nên dây tơ hồng nối hai người lại với nhau chặt chẽ, làm cách nào cũng không thể dứt ra. Khoảng cách gần quá, hai trái tim dường như cũng vô thức nhích lại gần nhau hơn. Cô dần dần bất chợt nhận ra, thì ra mình đã yêu anh nhiều đến thế. Chẳng biết nó bắt đầu từ bao giờ, nhưng cũng đã sớm ăn sâu bén rễ tại trong lòng của cô. Nhưng khi nhận ra anh là tổng giám đốc, cô sẽ quyết định như thế nào?