Tổng Giám Đốc Lừa Đảo

Chương 8




“Ăn sáng đã, tối hôm qua em đã mệt lắm rồi, tiêu hao thể lực, chắc đói bụng lắm rồi nhỉ?” Hắn kéo ghế cho cô, mỉm cười mơ hồ nhắc tới tối hôm qua, làm cho gương mặt cô ửng hồng. “Bình thường.”.Cô cúi đầu thật thấp, trong đầu hiện lên cảnh thân mật tối qua làm cho cô không dám ngẩng đầu nhìn hắn ngồi ở phía đối diện.

“Xem ra anh cần phải cố gắng một chút, em thấy có đúng không?” Hắn mong đợi nhìn cô.

“Em không biết, mau ăn sáng đi, đồ ăn lạnh rồi sẽ không tốt.” Không cần nói với hắn. Hắn cố tình muốn chọc cô vui.

Cẩm chiếc nĩa xiên một miếng chân giò hun khói cùng phô mai, há miệngcắn một miếng thưởng thức, đôi mắt xinh đẹp đều là ánh sáng biểu hiện sự vui mừng.

“Ăn ngon đúngkhông? Đây là bữa sáng đầu bếp chuẩn bị hết sức tỉ mỉ. Em nếm thử thịtgà nướng cùng salad trái cây hoặc là thịt bò sấy bảo đảm em sẽ ăn khôngngừng.”

Cô giương mắt ngạc nhiên nhìn hắn “Anh ăn rồi sao?” Nếu không làm sao hắn biết ngon.

“Trước khi em dậy anh đã chạy quanh bếp một vòng, đầu bếp cho anh nếm thử một chút, anh cảm thấy rất ngon.” Hắn thưởng thức thịt bò sấy cũng không nói cho cô biết hắn đã từng nghỉ phép ở đây mấy lần, đối với đầu bếp hểu rất rõ.

Thân là người thừa kế của gia tộc họ Lôi, trước khi bị chú Jose xâm chiếm,hắn ở quán trọ cao cấp này mười ngày đến nửa tháng hưởng thụ phục vụchất lượng cao là chuyện bình thường.

Chỉ là trước kai hắn chưabao giờ tính toán sẽ mua lại quán trọ này cho đến tối hôm qua hắn mới có ý nghĩ này, hơn nữa hắn cũng đang tính toán đối đầu với đối phương lấylại tài sản của mình.

“Thì ra là như vậy.” Cô nở nụ cười, hoàn toàn tin tưởng hắn.

Trong tim Lôi Ai Sâm xẹt qua một tia áy náy, hắn muốn trực tiếp nói thẳng với cô nhưng sau khi suy nghĩ hắn quyết định kiềm chế lại.

“Sau khi ăn sáng chúng ta đi bộ ven hồ, nếu em thích còn có thể câu cá, buổi trưa anh nói đầu bếp giúp chúng ta chuẩn bị đồ ăn để đi dã ngoại,ăn ở ven hồ được không?" Trong lòng áy náy nên chỉ còn ái yêu thương để đền bù thôi.

“Tuyệt quá đi, làm sao em có thể bỏ qua được.” Cô chưa từng được hưởng thụ như vậy, Quan Ngân Hà hoàn toàn rơi vào bể yêu thương của Lôi Ai Sâm, không thể kiềm chế được.

Cả buổi sáng không câu được con cá nào, Quan Ngân Hà cũng không vì vậy màtừ bỏ, bởi vì chỉ đi bộ ven hồ, nghỉ ngơi ven hồ, hưởng thụ cảnh đẹp của sông nước cùng bữa ăn ngon cũng đã thích rồi.

Bữa trưa sau khi kết thúc bữa ăn dã ngoại, Lôi Ai Sâm đưa cô đi thám hiểm trong rừng.

Hắn đã đến đây vô số lần, đường xá rất quen thuộc, tuy nhiên hắn cố ý giả bộ cẩn thận đưa cô đi giữa rừng cây.

May mắn bởi vì hoàn cảnh địa lý làm cho cảnh đẹp trong rừng không kémgì ven hồ hơn nữa rừng cây này đã trải qua tu bổ, rừng cây già phíatrước có một căn nhà để nghỉ ngơi, chỉ là đa số khách tham quan đềuthích cảnh sắc ven hồ, hiếm khi có người vào đây, vì vậy bọn họ mới cóthể độc chiếm cảnh sắc xanh tươi của rừng cây, độc chiếm hưởng thụ tiếng chim hót cùng tiếng côn trùng kêu trong rừng.

Bất chợt bầu trời vang đầy sấm, bầu trới mới vừa trong xanh bị mây đen che kín.

Lôi Ai Sâm không kịp đưa Quan Ngân Hà về tránh khỏi cơn mưa này, trong nháy mắt mưa to ướt đẫm cả người.

“Cẩn thận đi theo anh.” Mưa róc rách, hắn cởi áo khoác sưởi ấm cho cô, nhanh chóng phân tích vị trí địa lý dẫn cô đi tới một căn nhà.

Ở sau căn nhà khô ráo không bị mưa xối ướt.

Bọn họ nhanh chóng chạy vào tránh mưa.

“Em có lạnh không?” Nhiệt độ giảm xuống, sau buổi trưa ở đây rất lạnh, hắn sợ khô bị lạnh, ôm cô vào lòng sưởi ấm.

“Không sao.” Cơ thể mảnh khảnh của cô run lên, nhiệt độ đột ngột giảm làm cô lạnh run lên nhưng miệng vẫn không thừa nhận.

“Anh thấy em lạnh run lên kìa.” Hắn yêu thương ôm cô vào ngực, bàn tay vuốt ve cơ thể cô cho cô một chút ấm áp. “Ở đây thời tiết thay đổi thất thường, hôm nay trời mưa như vậy sợ rằng chúng ta phải ở đây hơi lâu.”

Trận mưa này có thể ngừng ngay cũng có thể thật lâu, nếu như mưa vẫnrơi như vậy, hắn sợ rằng sẽ phải gọi điện thoại cho nhân viên ở quántrọ, yêu cẩu bọn họ đưa áo mưa cùng áo khoác tới đưa bọn họ về.

“Không sao, em có thể chịu được.” Đôi tay cô ôm hắn, vùi vào trong ngực hắn, cảm giác ấm hơn nhiều “Chỉ là toàn thân ướt lại dính nên hơi khó chịu.”

Toàn bộ quần áo dính vào người làm cho cô khó chịu.

“Vậy anh giúp em cởi ra.”. Nói xong hắn động tay muốn kéo áo khoác cô xuống.

“Cởi ra sẽ lạnh hơn.......”

Hắn điên rồi sao? Bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt áo khoác, cô ngẩng mặt lên, nước mưa ướt đẫm đôi lông mi dài cùng với tóc nhỏ giọt trên vai.

“Anh đảm bảo sẽ không để em bị lạnh.” Mái tóc ngắn của hắn dính vào gò má, xem ra mặc dù nhếch nhác nhưng nhìn vẫn anh tuấn. “Ngân Hà, tin tưởng anh.” Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi cô, bàn tay ướt đẫm từ từ chui vào sau lớp vải, vuốt ve đôi bồng ngọc lạnh lẽo của cô.

Thì ra hắn muốn sử dụng nhiệt độ cơ thể hăn để sưởi ấm cho cô.

Quan Ngân Hà vừa nũng nịu vừa thẹn thùng, ở trong lòng hắn giãy dụa muốn kháng cự.

Cô không nghĩ tới hắn có hành vi lớn mật như thế, xem như bây giờ đang ở trong rừng không có ai nhưng dù sao cũng là ở bên ngoài, một chút không gian kín đáo cũng không có.

“Yên tâm giao mình cho anh, anh yêu, đừng kháng cự anh.......” Hắn thì thầm hôn cô, dụ dỗ cô, ôm cô ngồi trên bàn, bên ngoài mưa rơikinh người mà sự xâm chiếm hùng dũng của hắn cũng làm người khác chốngđỡ không được.

Quan Ngân Hà chỉ có thể đầu hàng, giao mình cho hắn, mặc cho hắn trêu chọc nhiệt độ cơ thể cô, chầm chậm đốt lửa tình.

Nắm lửa này cháy rực làm cho cô không cảm thấy lạnh nữa.......

Qua thật lâu mưa ngừng rơi tiếng thở dốc cũng dần dần phục hồi.

Cô rúc vào trong ngực hắn, không còn sức sửa sang lại quần áo.

Lôi Ai Sâm rất vui thay cô sửa quần áo lại đàng hoàng, sau đó ôm côngồi trên đùi hắn cùng nhau thưởng thức cảnh hoàng hôn sau cơn mưa.

“Cảnh rất đẹp nhưng không đẹp bằng em.” Tiếng nói dịu dàng của hắn làm mê lòng người. Một người đàn ông như vậy làm sao có thể khiến người khác không say mê chứ?

“Ai Sâm, em yeu anh.” Ngửa khuôn mặt đẹp sau khi hoan ái lên, cô nhìn vào con ngươi màu xám của hắn.

Hắn cúi đầu ngậm chặt đôi môi hồng của cô “Ngân Hà, anh nguyện ý cả đời dùng sinh mệnh của mình để yêu em.”

Ngày thứ ba đi du lịch, mười một giờ rưỡi khuya Lôi Ai Sâm nhận được điện thoại của Colline.

Colline báo cho hắn biết, hắn đã phái năm luật sư kinh doanh cùng nămtrợ thủ đắc lực đi trưa hôm sau sẽ đến, Colline muồn hắn đến lúc đó tựmình bàn bạc với bọn họ. Cúp điện thoại hắn nói với Quan Ngân Hà công ty có việc quan trọng phải quay về xử lý, Quan Ngân Hà đang uể oải nằmtrên giường tinh thần lập tức phục hồi, lập tức đi theo hắn về.

Trên đường trở về, Quan Ngân Hà năm ngủ phía sau, khuôn mặt mệt mỏi nằm ngủ làm người ta đau lòng, Lôi Ai Sâm không thể làm gì khác là tạm thời gác lại chuyện nói thật thân phận của hắn với cô, chuyên chú lái xe.

Tám giờ sáng sau khi Lôi Ai Sâm đưa Quan Ngân Hà về nhà hắn lập tức trở về chỗ ở thay quần áo đến công ty.

Lôi Ai Sâm bước vào công ty, thư ký lập tức đưa tới một tờ giấy lớn, phái trên đều là ghi chép về việc Allen tìm hắn.

“Cô Cát nói gì?” Nghĩ đến Allen Cát hắn liền nhức đầu.

Mặc dù lúc trước là hắn chủ động tìm cô ta nhưng sau này hắn biểu lộ xa cách rõ ràng “Phải để cô ta hiểu rõ thái độ của hắn, nếu như cô ta là một người hiểu rõ đạo lý dẽ không tiếp tục dây dưa nữa.”

Chỉ là trên tờ giấy ghi một ngày có bảy đến tám cuộc điện thoại gọi đến, xem ra Allen Cát không phải là người hiểu rõ đạo lý.

“Cô Cát rất muốn gặp mặt giám đốc, cô ấy nhớ giám đốc.” Thư ký mặt không thay đổi nói. Lôi Ai Sâm nhìn tờ giấy suy tư một hồi lâu, trong lòng hắn đã có quyết định.

“Giúp tôi đặt một phòng ăn, sau đó liên lạc với cô Cát hẹn cô ấy nửa tiếng sau gặp tôi.”

Hắn cần một nơi kín đáo để ngả bài với Allen Cát, hơn nữa gặp nhautrong phòng ăn, vừa đúng lúc có thể làm cho người giám sát hắn hiểu lầm, làm cho chú Jose tưởng rằng hắn cùng cô ta đi “thuê phòng”, đồng thời thuận lợi để cho Colline đến Paris.

Thư ký lập tức đi làm, sau khi đi đặt phòng âm thầm gọi điện cho Jose báo cáo địa điểm Lôi Ai Sâm sẽ đi.