“Có thật không? Anh đồng ý?”Xoa nhẹ lỗ mũi đau, cô ngẩn đầu mắt sáng chói nhìn hắn.
“Đúng, tôi đồng ý nhưng tôi có một điều kiện.” Trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy, khóe miệng hắn chứa nụ cười gian xảo.
“Điều kiện gì?” Anh trai Quan Ngân Hà đã cảnh cáo cô, ngàn vạn lần đừng quá gần gũi với người đàn ông xa lạ, hơn nữa đó là lúc đối phương có mục đích, vì vậycả người cô tràn đầy đề phòng lui về sau hai bước.
“Trong thời gian tôi giúp cô, thử cùng tôi qua lại được không?” Hắn bước lên trước một bước, cố gắng kéo gần khoảng cách với cô.
Nụ cười chân thành cùng với khuôn mặt lịch sự, tuyệt đối có thể làm cho người ta dễ dàng tháo gỡ sự phòng bị.
Lúc trước ở trong bữa tiệc, hắn thành khẩn với Allen và mẹ Cát là dohắn cố ý, nhưng thái độ của hắn bây giờ với Quan Ngân Hà là thật lòng.
Quan Ngân Hà lại lặng lẽ lui về sau một bước nhỏ “Tôi muốn…….Tôi muốn suy nghĩ một chút.” Cô ôm bản vẽ trong ngực, tâm trạng lâm vào mê trận.
Cô không thể quên lời cảnh cáo của anh trai, nhưng trước mắt cô cần cósự giúp đỡ của Lôi Ai Sâm, hơn nữa cô đối với đề nghị của hắn có chútđộng lòng.
“Được, cho cô mười phút suy nghĩ, trong khi chúng ta đi đến quán cà phê, tốt nhất cô nên suy nghĩ nhanh một chút.”
Hắn đi tới nắm khủy tay cô, quay đầu đi về phía trước.
Thật ra thì hắn cũng không có ý kết thúc buổi hẹn hò tối nay, vừa rồi chỉ là hù dọa cô một chút.
Nếu như cô muốn suy nghĩ, vậy buổi hẹn cà phê tối nay đương nhiên phải tiếp tục.
“Cô Cát đồng ý nhảy cùng tôi một bài chứ?”
Ăn cơm xong, Lôi Ai Sâm chủ động mời Allen, dàn nhạc trong phòng rất phối hợp đệm một bản nhạc khiêu vũ.
Hắn tính toán tối nay ngỏ lời qua lại với cô ta, nếu như thuận lợi, hắn sẽ bắt đầu kế hoạch.
“Được.” Allen đối với Lôi Ai Sâm vừa gặp đã yêu, đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt vào lòng bàn tay Lôi Ai Sâm.
Cô tham gia nhiều bữa tiệc do ba mẹ tổ chức nhưng chưa có người đàn ông nào có thể nhận được ánh mắt tán thưởng của cô như Lôi Ai Sâm.
Hắn là một người đàn ông sắc sảo, khi nâng tay nhấc chân đều rất phong độ, từng nụ cười ánh mắt đều làm người ta mê muội.
Bởi vì nhà hàng đã được Lôi Ai Sâm bao toàn bộ, cho nên Allen yên tâm dựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng khiêu vũ cùng hắn.
“Allen, anh có thể gọi em là Allen được không?” Hắn kéo cô lại gần mình một chút, giọng nói trầm thấp của hắn nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, làm rung động trái tim cô ta.
Cô ta gật đầu một cái, vừa vui mừng e lệ không nói nên lời.
Lôi Ai Sâm đắc ý khiêu vũ.
“Allen, nếu như tôi…….” Thừa lúc cô gái đang động lòng trong ngực hắn, hắn dừng khiêu vũ, nângkhuôn mặt xấu hổ của cô lên, tính toán mở miệng ngỏ lời qua lại với cônhưng đột nhiên bóng dáng của Quan Ngân Hà xuất hiện trong đầu hắn,chiếm cứ tim hắn, khiến cho bóng dáng Allen trước mặt hắn hoàn toàn mờnhạt.
Hắn định thần! Allen Cát thất vọng nhìn hắn.
“Anh muốn nói gì với em?” Cô ta cho rẳng hắn muốn ngỏ lời qua lại nhưng vì sao lời nói đã đến miệng lại không thể thoát ra.
“Allen, chúng ta nhảy một điệu nữa đi!” Lôi Ai Sâm cảm thấy kinh ngạc đối với lời hắn nói ra, dù sao kế hoạchbắt được Allen Cát là bắt buộc, lại càng không cho phép thất bại, hiệntại hắn nên ngụy trang thành khuôn mặt thâm tình nhìn cô gái trước mặt,thế nhưng hắn phát hiện ra hắn không làm được…….”Em mệt sao? Nếu anh mời em nhảy thêm một điệu sẽ không sao chứ?”
“Không, em có thể, em một chút cũng không mệt!” Thất vọng hiện rõ trên mặt.
Allen Cát cho rằng cô ta có đủ sức quyến rũ có thể lấy được sự ưu áicủa Lôi Ai Sâm, đáng tiếc hắn không bị cô ta hấp dẫn, ánh mắt cực nóngnhìn cô ta chỉ ngắn ngủi trong mấy phút làm cho tâm tình cô ta trở nênkhông tốt.
“Cám ơn.” Hắn không phát hiện ánh mắt của mình đã trở nên lạnh càng không phát hiện ra sự thất vọng trên mặt Allen.
Chỉ là nếu như hắn phát hiện cũng sẽ không để ý bởi vì Allen không phải người phụ nữ mà hắn muốn.
Cuộc hẹn của hai người kéo dài đến chín giờ rưỡi, sự mất mát của AllenCát kéo dài đến khi kết thúc cuộc hẹn, cuối cùng Lôi Ai Sâm tự mình láixe đưa Allen về biệt thự xa hoa nhà họ Cát.
Trước khi đi, LôiAi Sâm từ chối nhiều lần mới đồng ý cuộc hẹn lần sau với Allen làm choAllen thất vọng cả đêm cảm thấy vui mừng trong lòng bắt đầu lâng lâng.
Sau khi tạm biệt Allen, Lôi Ai Sâm lập tức về nhà.
Vội vã thay đồ bình thường, áo thể thao, quần jean cùng áo vét, đây là trang phục hắn thường mặc khi gặp Quan Ngân Hà.
Lên taxi, đi tới cửa hàng mua một cái pizza lớn cùng coca cola rồi đến nhấn chuông phòng trọ của Quan Ngân Hà.
“Ai vậy?” Tiếng nói quen thuộc truyền đến qua điện thoại.
“Là anh, anh mới tan làm, muốn tìm em ăn tối, em có đồng ý không?” Lôi Ai Sâm giả bộ mệt mỏi, van xin cô có thể mở cửa cho hắn vào.
“Giờ mới ăn tối? Anh thật đáng thương! Được rồi, em xuống ngay.” Lời van xin của hắn thật hiệu nghiệm, cô đồng ý xuất hiện làm cho hắn đỡ nhung nhớ.
Chỉ chốc lát sau, cô đi xuống, mặc quần áo dài rộng thùng thình, trên vai khoác một chiếc áo len màu tím.
“Chào.” Thấy hắn cô thật vui vẻ.
“Chào buổi tối, bạn gái xinh đẹp của anh.” Hắn đi lên cầu thang, dang tay ôm cô vào trogn ngực, khát vọng muốn hôn lên trán cô.
Hắn luôn muốn hôn lên môi cô, đó là khát vọng nhất mà hắn muốn chỉ làđể tránh làm cho cô sợ hắn tính toán từ từ sẽ thực hiện.
“Chào buổi tối. Em không nghĩ anh sẽ đến muộn thế này, làm thêm giờ không mệt sao?” Nhiệt độ đôi môi hắn vẫn đọng trên trán cô, xông vào trong làn da cô làm cho hai gò má cô ửng đỏ.
“Anh rất mệt nhưng nếu không thấy bạn gái quay về khăng định không ngủ được, cho nên chạy tới.” Hắn thích xem mặt cô ửng hồng, thật muốn cúi xuống chiếm lấy đôi môi mê người của cô. “Em muốn ăn pizza với anh ở cầu thang?” Hắn hết sức đè nén hy vọng trong lòng, hít thở thật sâu xoay người đi về phía bên cạnh.
“Vậy thì có vấn đề gì?” Dù sao bây giờ người đi ra vào cũng không nhiều lắm, bọn họ ngồi đây ăn pizza cũng sẽ không bị quấy rầy.
“Đến đây.” Hắn lôi cô ngồi xuống cạnh lan can, mở pizza đã nguội ra, hai người vui vẻ ăn.
Trong thời gian ăn pizza vui vẻ, cô hỏi hắn rất nhiều chuyện, ví dụ như công việc, gia đình…….Vấn đề là Lôi Ai Sâm chỉ để lộ ra một nửa hoàncảnh gia đình, còn một nửa thì giấu kín.
Hắn nói với Quan Ngân Hà hắn xuất thân từ gia đình từ gia đình bình thường, có một công việcbình thường tại ngân hàng trải qua cuộc sống bình thường không có gì lạ.
Quan Ngân Hà tin nhưng trong lòng cô lại có một âm thanh khác nói cho cô biết hắn không phải người đàn ông bình thường.
Có lẽ đây chính là sức quyến rũ của hắn.
“Lúc nào thì anh bắt đầu làm người mẫu cho em?” Ăn hết pizza, hắn mở ra một chai coca cola đưa cho cô, hắn cũng uống một chai.
“Em hy vọng thứ bảy này có thể tìm được chỗ, như vậy mới có thể ngay lập tức tiến hành công việc.” Cô không thích coca cola, uống hai ngụm liền đặt sang một bên, không uống. “Chỗ ở của em không được sao?” Hắn vẫn muốn vào phòng cô xem một chút, mặc dù mỗi ngày hắn vẫn lén nhìn nhưng vẫn không thỏa mãn.
“Đây là phòng trọ dành cho nữ, bà chủ nhà ưa sạch sẽ qui định không thể đưa đàn ông vào.” Cô cảm thấy hơi lạnh nên kéo áo len chặt một chút.
“Vậy thì đến chỗ của anh, chỗ của anh không qui định không được đưa con gái vào.” Lôi Ai Sâm quyết định ngày mai sẽ lập tức đi thuê một phòng trọ.
“Có thật không? Anh đồng ý cho em mượn chỗ? Vậy thì thật tốt quá!” Cô vẫn nhức đầu vì chuyện này bây giờ đột nhiên có biện pháp giảiquyết, cô vô cùng vui vẻ, nhất thời quên mất căng thẳng, ôm cổ của hắn.
Hắn làm đổ coca cola ra ngoài, làm bẩn áo sơ mi cùng quần dài, một chút hắn cũng không thèm để ý.
Hắn bỏ coca cola ra, ôm vòng eo cô, hưởng thụ hương thơm mềm mại.
“Ngân Hà, em chủ động ôm đàn ông như vậy sẽ gặp nguy hiểm, biết không?” Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên bên tai cô.
Cô đông cứng vội vàng muốn thoát ra.
“Không! Đừng rời khỏi lồng ngực anh.” Lôi Ai Sâm nhanh chóng ngăn lại động tác của cô, một tay bám chặt hôngcô, một tay đặt sau gáy cô, ngón tay cái thon dài xuyên qua tóc cô, nhẹnhàng ấn đầu cô xuống “Để anh được hôn em, em yêu.”
Gương mặt hắn khẽ nhếch nhằm ngay cánh môi hồng của cô, trao cho cô một nụ hôn mãnh liệt, đó là nụ hôn của các cặp tình nhân dành cho nhau.
Quan Ngân Hà bị chìm đắm, mặc cho hắn hôn, hưởng thụ sự dịu dàng của hắn.