Tổng Giám Đốc Lừa Đảo

Chương 14




Sáng sớm ánh nắng chiếu vào giường.

Quan Ngân Hà tỉnh lại trong ngực Lôi Ai Sâm.

Cơ thể trần trụi xinh đẹp của cô bị hắn bao vây, kết hợp với nhau, hắncú đầu chờ cô tỉnh lại để trao một nụ hôn, trong đầu nhớ lại hình ảnhđẹp tối qua.

Đó là khát vọng bốn năm qua của hắn, rốt cuộc hôm qua đã được toại nguyện.

Về sau hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa.

Khi cô được buông ra thở hổn hển lúc này cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Tôi muốn xuống giường.” Tối hôm qua cô không chống lại được sự cám dỗ của hắn, hoàn toàn trầmluân trong sức quyến rũ của hắn, thậm chí còn nhiệt tình đáp lại hắn,làm cho cô cảm thấy xấu hổ, cho nên cô vội vã muốn xuống giường, muốnrời khỏi hắn, tìm một chỗ sám hối.

“Từ từ đi, anh sẽ không bá đạo ôm em ở trên giường mãi.” Là không buông tay được nhưng chuyện đã phát triển tới đây rồi hắn cũng nên thỏa mãn không thể quá bách bức cô “Anh đi ra ngoài xem bữa ăn sáng đã được chuẩn bị chưa, em đi rửa mặt trước đi, trong tủ quần áo có những thứ em cần.”

Hắn xuống giường trước, nhanh chóng mặc quần áo rời khỏi phòng, để lại không gian này cho cô, không tạo áp lực cho cô.

Rốt cuộc cô hết căng thẳng.

Bọc cái mền chậm rãi xuống giường cô đi tới phòng thay quần áo, trongtủ quần áo quả nhiên có quần áo đi làm, áo, quần dài, váy hoa, áo khoáccùng với giày và ví da, thậm chí ngay cả phụ kiện là khăn lụa cũng có.

Lật từng món đồ ra xem, cô phát hiện ra mỗi bộ quần áo đều đúng với sốđo của cô, ngay cả giày cũng vậy, hơn nữa màu sắc đều là màu ôc yêuthích.

Hắn đối với cô như vậy thật sự là muốn lấy lòng cô.

Cô cảm động, hoàn toàn quên mất phải sám hối hành động quá mức phóng khoáng tối qua.

Cốc cốc.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Em xong chưa?” Giọng nói trầm thấp từ bên ngoài truyền đến.

“Tôi cần mười phút, anh không cần chờ tôi, anh cứ ăn trước đi.” Cô nhanh chóng rời khỏi tủ quần áo trốn vào trong phòng tắm.

Tim nhảy thình thịch, cô nghĩ muốn bỏ đi tình cảm dành cho hắn thế nhưng bỏ thế nào cũng không hết được.

Làm sao đây?

Hốt hoảng suy nghĩ, cô rửa mặt xong quay lại tủ quần áo chọn một áo cao cổ màu tím cùng quần jean, ăn mặc bình thường, đem những vết hôn khắpcơ thể giấu đi, tức giận không muốn cho hắn thấy nửa phần.

Bước ra khỏi phòng cô liền thấy hắn.

“Cùng nhau ăn đi, không có em bên cạnh sẽ mất đi thi vị của bữa sáng.” Lôi Ai Sâm không rời đi ăn sắng trước mà kiên nhẫn đứng trước phòng đợi cô.

Ai quản bữa sáng của hắn có thi vị không chứ?

Cô buồn bực đi về phía trước, đẩy cửa kính ra ngồi xuống bàn anh sángcạnh ven hồ, vén khăn ăn màu trắng lên nhìn bữa ăn phong phú trên bàn.

Ý nghĩ trong lòng cô lập tức sụp đổ!

Bữa ăn sáng đẹp như vậy nhất định không thể mất đi thi vị.

Không đợi hắn ngồi xuống, cô bắt đầu thưởng thức món salad.

Hắn kéo ghế ngồi đối diện với cô. “Tối hôm qua tiêu tốn nhiều thể lực em phải ăn nhiều một chút.”

Đem bổ sung lại thể lực đã mất thật tốt.

“Khụ khụ khụ.......” Hắn mỉm cười hại cô không cẩn thận bị sặc.

“Ăn chậm một chút không ai giành với em.” Hắn còn dám nói, trên mặt còn treo nụ cười vô tội.

Cô tức giận quay đầu đi nhìn hoa sen trên mặt hồ chứ không nguyện ý nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn.

“Không ăn sao?Hay em muốn anh đút cho em?” Nói xong hắn trực tiếp đứng dậy.

Sáng sớm nay tinh thần hắn tốt vô cùng, nguyện ý phục vụ cô.

“Làm ơn ngồi xuống, tôi sẽ tự ăn.” Quan Ngân Hà nhanh chóng cầm chiếc thìa bằng bạc lên.......không dám nghĩ hắn dùng hình thức ám muội uy hiếp cô.

“Thật đáng tiếc, anh còn tưởng rằng có cơ hội.......” Hắn cười đến ám muội.

“Câm miệng!” Trong nháy mắt sắc mặt trắng hồng, đầu cô thấp đến nỗi sắp đụng tới chén canh.

Không thể tưởng tượng nổi hai ngày nghỉ.

Hai ngày này Lôi Ai Sâm khá hài hước,cô lại gỡ bỏ sự phòng bị với hắn,ban ngày ở chung với hắn rất yên bình, ban đêm thì hắn hấp dẫn khôngbuông cô ra, cô trầm luân trong dục vọng do hắn tạo ra.

Quán trọ ven hồ lại lần nữa lưu lại kỷ niệm của bọn họ.

Khi cô ngồi bên cạnh hắn lúc rời khỏi đây bằng máy bay,tâm tình của cô không phả nhẹ nhõm mà là nặng nề khổ sở.

Phần ký ức này chỉ có thể lưu lại trong đầu nhớ đến già.

Sau khi trở lại khách sạn bọn họ cũng trở thành người xa lạ bởi vì hắnđã từng đồng ý sẽ bỏ qua cho cô. Nhưng chung đụng hai ngày liên tiếp côphát hiện bản thân căn bản không thể bỏ hắn, ngược lại còn hy vọng tìnhcảm này sẽ kéo dài mãi.

Cô biết chỉ cần cô mở miệng hắn sẽ thay đổi chủ ý.

Nhưng bây giờ có thể mở miệng sao? Cô còn chưa xác định được hắn có lừa gạt cô hay không?

Một tiếng sau cô xuống sân thượng của khách sạn từ máy bay trực thăng.

“Tôi về tới nơi rồi.” Quan Ngân Hà chậm rãi đi về phía cửa thoát hiểm, không liếc nhìn hắn thêm nhưng trong lòng lại mong hắn mở miệng giữ cô lại.

“Đợi chút, anh còn một câu phải nói cho em biết.” Hắn bước qua bắt được khủy tay cô.

“Anh muốn nói gì?” Cô còn chưa bỏ tai nghe ra nên nghe không rõ hắn nói gì nhưng trong lòng lại có chút mong đợi.

Lôi Ai Sâm kéo cô đi vào bên trong, đóng cửa thoát hiểm lại, ngăn cáchâm thanh từ máy bay trực thăng, lấy tai nghe của cô xuống.

“Anh yêu em, anh hy vọng tình yêu của chúng ta tiếp tục phát triển.”

Đây là lời hắn muốn nói.

Quan Ngân Hà đột nhiên ngẩng đầu, nhìn đôi mắt màu xám tro của hắn, cônhìn thấy đau thương trong mắt hắn cùng với thời gian phải chờ đợi.

Lòng của cô có một lỗ thủng rất to rất đau.

“Ngân Hà, từ giờ trở đi giữa chúng ta không phải là kết thúc mà là mắt đầu một giai đoạn mới, anh sẽ chờ đáp án của em.” Hắn cúi đầu hôn đôi môi bởi vì khiếp sợ mà mở ra của cô.

Khi hắn thỏa mãn kết thúc nụ hôn, hắn buông cô ra cố làm ra vẻ anh dũng rời đi, thật ra trong lòng hắn rất khát vọng cô mở miệng giữ hắn lại,nói cho hắn biết cô nguyện ý yêu thương hắn lần nữa.

Nhưng cho đến lúc hắn biến mất Quan Ngân Hà vẫn không giữ hắn lại.

Bởi vì Quan Ngân Hà hoàn toàn lâm vào kinh ngạc, cô chỉ có thể sững sờđứng đó cho đến khi Lôi Ai Sâm biến mất, có người đến đưa cô vềphòng đầu của cô mới chậm rãi hồi phục lại.

Hắn nói hắn yêu cô!

Hắn muốn tiếp tục với cô!

Không cách nào tiếp nhận ngay lập tức, sau khi Quan Ngân Hà bước vàophòng không quan tâm mọi thứ trong phòng, thậm chí cửa phòng cũng quênđóng lại, chỉ có thể ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon, nỗ lực tiêu hóanhững lời Lôi Ai Sâm mới nói.

“Xem ra không những em đi chơi vui vẻ mà đi dạo phố cũng vui tới cực điểm.” Hoàng Dục mới đi ăn trưa về thấy cửa phòng Quan Ngân Hà vẫn mở mặt xanh mét đi tới. Ánh mắt quét tới các túi đồ hiệu bên cạnh ghế sa lon, tâmtrạng lo lắng lập tức bị thay thế bởi sực tức giận.

Buổi chiều hai ngày trước, Quan Ngân Hà nhờ nhân viên khách sạn chuyển lời đếnhắn, cô muốn đi chơi với bạn, buổi tối không về,cô biến mất như khôngkhí cũng không liên lạc được.

Lần này đến Paris hắn đã đồng ývới Quan Ngân Ưng trông coi cô nàng này, chú ý an toàn cho cô, kết quảcô lại ở trong phòng ngủ, lát sau lại biến mất, bây giờ quay về con mang theo chiến lợi phẩm.

Có thể nhìn thấy hai ngày này cô điên cuồng vui chơi mua sắm.

Đối với sự xuất hiện của Hoàng Dục Quan Ngân Hà không có phản ứng, cô còn đang rơi vào tâm trạng kinh ngạc.