Quan Ngân Hà hai mươi mốt tuổi tới Pháp học thiết kế thời trang.
Chưa quen cuộc sống nơi đây nhưng cô lại tuyệt đối không cảm thấy sợ hãi, ngược lại có phần cảm thấy tự do vui vẻ.
Cô thật vui vì rốt cuộc cũng thoát khỏi tầm mắt của Quan Ngân Ưng, rốtcuộc không bị hắn trông nom, từ giờ trở đi, cô muốn tha hương sống mộtcuộc sống độc lập, phát triển xã giao của bản thân, bên cạnh sẽ khôngcòn anh trai lái xe chán ghét.
Thoát khỏi anh trai cô có thể tự do tìm bạn trai, có thể thức trắng đêm phá phách.
Ah! Tự do thật là quá tuyệt vời!
Đi qua công ty giới thiệu nhà cho thuê, Quan Ngân Hà chọn một khu nhà ở trung tâm chợ, giao thông tiện lợi.
Tiền thuê nhà trọ này cũng không ít, nhưng cô cũng không lo phương diện này, bởi vì trong nhà sẽ trợ giúp cho cô, cho nên cô an tâm ở lại đây,không cần phải đến chỗ trọ dành cho học sinh chật chội.
Khu nhà trọ cô đang ở là hậu phương của “Trụ Sở Chính Ngân Hàng Phỉ Lâm”, nghe bà Đông nói, vốn dĩ tập đoàn Lôi Thị muốn mua chỗ này để xây ngânhàng, nhưng bởi vì chủ nhà sát vách nhà cho thuê nhất định không chịubán đất lấy tiền mặt, vì vậy “Ngân Hàng Phỉ Lâm” sau mấy lần thương lượng không được cũng chỉ có thể buông tha.
Bà chủ nhà nói những chuyện này Quan Ngân Hà hoàn toàn không hứng thú,chỉ là chủ đề tán gấu của những người già, nghe vào tai trái lập tức bay ra tai phải. Bởi vì hiện tại cô đang bận soạn lại hành lý, cô đang rấtvui vì có được tự do nên không nghe được những gì bà Đông nói.
Thật vất vả bà chủ mới chịu đi xuống lầu, rốt cuộc đôi tai cũng đượcyên tĩnh, Quan Ngân Hà vui vẻ mở cửa sổ đón ánh nắng mặt trời vào nhà,nằm lăn lộn vui vẻ trên giường cạnh cửa sổ.
Ngoài cửa sổ cólan can khắc hoa màu trắng, ở cửa sổ và lan can cách nhau một khoảngcách nhỏ, có thể sẽ phải trồng mấy bồn bông nhỏ.
Quan Ngân Hà hướng đôi mắt về phía cửa sổ, sau đó lập tức nhảy xuống giường, cầm ví da lao ra cửa.
Cô quyết định ra ngoài đi dạo chợ một chút, vì muốn gian phòng của mình thêm chút thiên nhiên.
Về tiêu chí khi đến Paris nhất định sẽ đi chơi: Khải Hoàn Môn, Đại lộChamps Elysees và bảo tàng Louvre, chờ sau này sẽ từ từ đi tham quan, dù sao cô cũng ở Paris một năm, về sau còn nhiều thời gian mà.
Bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp rời khỏi phòng như một làn gió, đi dạochợ. Ở đây, cô mua vài cây hoa nhỏ về trồng, đi dạo mệt mỏi liền vàoquán cà phê ngồi nghỉ, hưởng thụ không khí tự do ở Paris.
Lôi Ai Sâm đứng trước màn che cửa sổ được thiết kế đặc biệt, nhìn cửa sổ nhà trọ đối diện phòng làm việc của hắn…….
Lúc nãy có một cô gái phương đông xinh đẹp, cô mặc âu phục lăn lộn vuivẻ trên giường, sau đó còn nhô đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, một đôi mắt đen như đang nở nụ cười.
Sau khi cô rời khỏi cửa sổ, lại quên đóng cửa sổ, hơn nữa còn giống như chạy ra khỏi phòng, thật lâu không có quay lại.
Lôi Ai Sâm không hiểu hắn thế nào lại đi chú ý một cô gái xa lạ…….Có lẽ là bởi vì hôm nay đi làm so với bình thường càng nhàm chán hơn sao? Bởi vì tất cả mọi người trong công ty đều bỏ rôi hắn, để cho hắn rảnh rỗiđến nỗi bị khùng, mới có thể lãng phí tâm tư trên người một cô gái.
“Hừ, thật sự xem như tôi không tồn tại sao?” Khuôn mặt lịch sự tuấn tú trầm xuống, tâm tư hắn đã quay trở lại, trong tay có thêm một điếu thuốc, vẻ mặt lạnh lùng hút thuốc “Cuối cùng có một ngày, tôi sẽ cho các người biết, tôi không phải con rối để mặc cho các người định đoạt!”
Hắn có lòng tin đối với tương lai, tìm được lực lượng hậu thuẫn hùnghậu, trợ giúp hắn đoạt lại mọi quyền lực mà hắn nên có, khiến cho ngânhàng Phỉ Lâm của Lôi Thị có thể chân chính trở lại trong tay hắn.
Hắn nhất định sẽ làm cho những đầu óc cổ hủ kia, mấy ông già một lòng nghĩ tham ô cầu lợi nếm quả đắng.
Về phần hậu thuẫn này, hắn đã có mục tiêu, mọi người cứ chờ xem đi!
“Ngài Lôi, xe đã đợi ngoài cửa.” Cô thư ký xinh đẹp đứng ngoài cửa phòng làm việc, dùng giọng nũng nịu hướng Lôi Ai Sâm báo cáo.
“Tôi biết rồi.” Người mặc tây trang màu đen, Lôi Ai Sâm lịch sự đi ra phòng làm việc,đối với cô thư ký xinh đẹp làm như không thấy, đi vào thang máy tự mìnhđi tới cửa ngân hàng cổ điền khí phái ở lầu một.
Chiếc xe Limo phiên bản dài màu đen, xe rất nhanh rời khỏi ngân hàng, biến mất trong bóng đêm Paris rực rỡ.
Tối nay hắn muốn đến nhà hàng Cát Lạt tham gia tiệc sinh nhật mừngAllen mười chín tuổi, cô là người thừa kế của gia tộc Cát Lạt, có ảnhhưởng rất lớn trên thị trường.
Tất cả mọi người ở Paris đềubiết, Allen rất tích cực trong các hoạt động xã hội, bởi vì cô đang tìmchồng tương lai, có một đầu óc buôn bán, người đàn ông có thể trợ giúpcô kế thừa nhà hàng Cát Lạt.
Theo lý thuyết, Lôi Ai Sâm thânlà giám đốc điều hành ngân hàng Phỉ Lâm, lấy thân phận địa vị của hắn,căn bản không cần leo lên gia tộc Cát Thị mới đúng, thế nhưng chỉ làbiểu tượng bên ngoài cho người ngoài nhìn mà thôi.
Trên thựctế, Lôi Ai Sâm khẩn cấp tìm một danh môn gia tộc có trợ giúp kinh tế cho hắn, để cho hắn có đầy đủ tiền bạc cùng quyền thế tiến vào vị trí quantrọng trong ngân hàng Phỉ Lâm, đoạt lại chức vụ tổng giám đốc trong tayJose.
Thực chất người đang cầm quyền trong ngân hàng Phỉ Lâmlà tổng giám đốc Jose, là chú của hắn, năm nay đã sáu mươi hai tuổi,thân thể đã yếu, đã sớm không thể trông coi mọi việc trong ngân hàng,nhưng vẫn không chịu buông quyền lực, lén lút nuôi một số tâm phúc baoquang Lôi Ai Sâm, một khắc cũng không rời hết sức theo dõi nhất cử nhấtđộng của hắn, can thiệp tất cả mọi hành động cùng quyết sách của hắn.
Chú Jose làm vậy không thể không nghi ngờ là muốn độc chiếm ngân hàngPhỉ Lâm, không chịu đem tài sản trả lại cho hắn là người chân chính được thừa kế, tính toán muốn nuốt trọn tất cả Lôi Thị.
Ngân hàngnày là một tay ông cố hắn khổ cực tạo dựng nên, khi ông cố cùng ba hắnkhỏe mạnh, vốn dĩ là hắn nhận trách nhiệm quản lý, không ngờ năm nămtrước ba hắn qua đời, căn bản không kịp soạn di chúc, vì thế tạo cơ hộicho chú, thuyết phục mẹ đưa hắn đến Newyork ra sức học hành quản trịdoanh ngiệp.
Ngày đó khi hắn bị đưa ra nước ngoài, chú Jose thuận đường lên thay vị trí tổng giám đốc.
Trong khoảng thời gian năm năm này, chú Jose vừa trấn an mẹ hắn, lấy sự tin tưởng của bà, vừa trăm phương ngàn kế bồi dưỡng thế lực của mình,tiến tới nuốt trọn ngân hàng Phỉ Lâm.
Hiện tại thế lực của chú Jose đã lớn đến nỗi ngay cả hắn là người thừa kế chân chính cũng khôngthể kéo xuống vị trí tổng giám đốc của ông, hơn nữa hắn chỉ có thể nhưcon rối, bị sắp xếp vào phòng làm việc, trên thực tế mỗi ngày đều bị tai mắt của chú nhìn chằm chằm, chỉ có thể làm chút chuyện râu ria vụn vặt.
Không! Hắn tuyệt đối không cho phép ngân hàng Phỉ Lâm rơi vào tay chúhắn. Từ giờ trở đi, hắn muốn từng bước từng bước đoạt lại ngân hàng PhỉLâm.
“Ngài Lôi, hoan nghênh đến nhà hàng Cát Lạt, buổi tiệc được cử hành ở tầng trên cùng, tôi sẽ dần đường cho ngài.” Cửa xe bị mở ra, phục vụ mặc đồng phục nhà hàng cắt đứt suy nghĩ của Lôi Ai Sâm “Cám ơn” Khuôn mặt nở nụ cười lịch sự, thái đỗ thân thiết xuống xe, hoàn toàn không bày ra bất kỳ phái đoàn nào.
Có một thang máy đặc biệt lên tầng cuối, hắn đi tới buổi dạ tiệc.
Ánh đèn mê người, cảnh đẹp, còn có âm nhạc du dương, làm cho mọi người bước vào đây liền có thể thanh tỉnh.
Đây không phải bữa tiệc mà Lôi Ai Sâm đoán.
Hắn cho rằng hội trường sẽ là một bữa tiệc hoa lệ, khách tham dự hộinghĩ đua nhau khoe sắc, tất cả thanh niên trên trương trường Paris càngthêm rối rít bày ra tất cả vốn liếng của bản thân để có được sự chú ýcủa các cô gái.
Nhưng là không khí vắng lặng tại hiện trường làm cho hắn nghi ngờ hắn phán đoán sai.
Vì vậy hắn đi tới bên hồ gia nhập vào trong đám khách mời, bày ra mánh khóe của mình giao tiếp cùng những người xa lạ.
Không lâu sau hắn biết tại sao buổi tiệc vắng lạnh như vậy.
Thì ra là từ lúc vừa bắt đầu bữa tiệc Allen đã ra mặt hướng tới kháchmời tham dự hội nghị tuyên bố thân thể cô bị bệnh nhẹ cần nghỉ ngơi, vìvậy cô chỉ nói chuyện với các khách mời trong bữa tiệc mấy câu, liềntiến về gian phòng của mình trong nhà hàng nghỉ ngơi.
Xem ra hắn đã bỏ lỡ cơ hội đến gần Allen.
Lôi Ai Sâm uống rượu, trong lòng cảm thấy tiếc hận, vì mình đã trễ mà cảm thấy ảo não.
Hắn cho là tối nay hắn có thể có tiến triển, hắn phải tìm cơ hội khác.
Đưa ly rượu cho nhân viên phục vụ, hắn lựa chọn giống như đại đa số các khách mời, rời khỏi bữa tiệc trước khi tiệc kết thúc, khiến cho bữatiệc cô đơn vắng lạnh.
Rời khỏi nhà hàng Cát Lạt, Lôi Ai Sâm nói tài xế đưa hắn về nhà.