Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!

Chương 87: Xin anh hãy tin em một lần, được không?




Rốt cuộc những tấm hình này do ai gửi đến?

Trái lại anh ta phải cảm tạ người lén lút giở trò sau lưng này….

Hoắc Noãn núp bên cửa nghe lén nãy giờ, sắc mặt hầm hầm đi vào.

“Xem đi, anh em hai người chỉ vì một một người phụ nữ mà trở mặt, có đáng hay không?”

Hoắc Noãn vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Bùi Lạp Thần, tự rót cho mình một ly rượu đỏ, sự ghen hờn và đố kị hiện rõ trong mắt của cô ta.

“Hừ…..Cô ghen tỵ? Cô có tư cách gì mà ghen tỵ với cô ấy?”

“Tôi dĩ nhiên…..Bùi Lạp Thần, trong lòng anh khó chịu cũng đừng trút giận lên tôi, có bản lãnh thì nghĩ cách để Bùi Lạp Minh đồng ý ly hôn với Hứa Mộ Nhan kia, như vậy hai chúng ta mới có được thứ mình cần.”

“Đó là chuyện của tôi, không cần cô bận tâm, bây giờ việc của cô là ‘thêm dầu thêm mỡ’ bên tai anh tôi, coi chừng đến lúc đó chẳng những không với tới được vị trí đại thiếu phu nhân, nói không chừng còn bị anh tôi đuổi ra khỏi nhà họ Bùi.”

“Anh!”

Nghe Bùi Lạp Thần châm chọc, cục tức trong ngực Hoắc Noãn lại càng lớn thêm!

Cô ta nắm chặt tay, những cái móng tay dài được sơn đỏ chói cắm sâu vào lòng bàn tay, gương mặt luôn luôn dịu dàng giờ đây cũng trở nên dữ tợn.

“Tôi thế nào? Chính anh làm không nên việc còn có mặt mũi để ý chuyện của tôi? Anh cũng nên nghĩ kỹ lại đi, không tự lượng sức mình.”

“Lạp Thần, bây giờ không phải là lúc đổ lỗi cho nhau, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực tìm cách để anh ấy mau chóng ly hôn với Hứa Mộ Nhan, không phải sao?”

“Dĩ nhiên, việc này không cần cô quản, tự tôi có sắp xếp.” Bùi Lạp Thần cầm chặt ly rượu trong tay, ánh mắt lạnh lùng khiến cho Hoắc Noãn ngồi bên cạnh cũng lạnh người.

“Vậy tôi chờ xem kịch hay của anh, có điều tôi thật muốn biết mấy tấm hình thân mật của Cố Vỹ và Hứa Mộ Nhan có phải là anh làm hay không?”

“Cô thấy thế nào? Có thời gian ở đây hỏi tôi mấy thứ vô dụng này, không bằng trở về phòng suy nghĩ nên làm cách nào để níu kéo anh tôi.”

“Anh khỏi cần quan tâm, không phải trong bụng tôi có đứa bé sao? Ngược lại tôi có chút lo lắng cho anh, xem như anh trai anh đã ly hôn với Hứa Mộ Nhan thì cô ấy cũng không chọn anh, lúc nhìn qua khe cửa tôi thấy biểu cảm của Hứa Mộ Nhan chỉ xem anh như em trai, anh nói thử coi, anh làm ra nhiều chuyện như vậy, cũng hi vọng là không uổng phí.”

Thấy việc chưa thành mà Hoắc Noãn còn trưng ra bộ dáng đắc ý, lửa ghen cùng tức giận đè nén trong ngực của Bùi LạpThần thoáng chốc phát ra, hai mắt sắc bén liếc nhìn Hoắc Noãn, còn chưa kịp nhìn rõ ý lạnh trong mắt Bùi Lạp Thần thì cổ của cô ta đã bị siết chặt.

Hô hấp của Hoắc Noãn đột nhiên bị ngưng trệ, hai mắt nhìn anh ta nhưng miệng lại lắp bắp.

“Bùi…..Bùi Lạp Thần, anh…..Nếu anh giết tôi, ai giúp anh…..Lấy được Hứa Mộ Nhan!” Hoắc Noãn vừa kéo tay anh ta vừa tức giận nói, tầm mắt mờ dần, gần như không còn thấy rõ gương mặt trước mắt, giờ đây vẻ mặt này giống như quỷ dữ đến từ địa ngục đang muốn lấy đi mạng sống của cô ta.

Bùi Lạp Thần hơi thả tay: “Hoắc Noãn, tốt nhất cô hãy mau giải quyết anh tôi, nếu không tôi sẽ cho cô sống không bằng chết!”

Anh ta đứng lên đi thẳng ra khỏi phòng, mang theo cơn gió lạnh thổi qua người Hoắc Noãn.

Bùi Lạp Thần, anh đúng là ma quỷ !

--- -------- --- ------ --- --- --------

Hứa Mộ Nhan bị Bùi Lạp Minh kéo vào trong phòng, anh đẩy mạnh cô ngã lên giường.

“Bùi Lạp Minh, anh nổi điên làm gì! Anh không tin tôi, tôi cũng không còn gì để nói, chúng ta ly hôn đi!”

Bầu không khí tức khắc lặng im.

Đôi mắt của Bùi Lạp Minh trừng trừng nhìn người phụ nữ khiến mình vừa yêu vừa hận, lửa giận càng cháy càng lớn.

Ly hôn?

Cô muốn ly hôn với anh?

“Hứa Mộ Nhan, em đừng có mơ! Đời này chúng ta đã định trước là sẽ giày vò hành hạ lẫn nhau, đến chết cũng đừng hòng ly hôn!”

Giọng nói tà mị trầm thấp mà lạnh lẽo của Bùi Lạp Minh vang bên tai làm cô run rẩy.

“Bùi Lạp Minh, nói cho cùng làm sao anh mới bằng lòng bỏ qua cho tôi?”

“Bỏ qua cho em? Để em tiếp tục mang dáng vẻ thùy mị của mình mà đi quyến rũ thằng khác à, còn muốn tiếp tục ‘bôi tro trét trấu’ vào mặt tôi nữa sao!” Bùi Lạp Minh bước tới trước mặt cô, nắm chặt cánh tay còn lại của cô gầm nhẹ.

Câu dẫn!?

A, thì ra đó là suy nghĩ của anh về cô!

Trong mắt anh, cô chính là loại phụ nữ như vậy ư?

Trong lòng anh, cô hạ tiện vậy sao?

Cổ tay bị anh siết đau, nhưng lòng cô còn đau đớn khó chịu hơn.

“Bùi Lạp Minh, tôi hận anh!” Giọng nói của Hứa Mộ Nhan lạnh lùng mà kiên định.

Cô phản kháng càng làm cơn giận của anh bùng phát lớn hơn.

Bùi Lạp Minh nắm tóc của cô, cưỡng ép cô phải ngưỡng mặt lên nhìn anh.

Hứa Mộ Nhan cảm thấy tâm tình của mình sắp nổ tung, tại sao anh lại đối xử với cô như thế này!

Chẳng lẽ anh tổn thương cô còn chưa đủ sao?

Nhìn gương mặt khiến mình vừa yêu vừa hận, trái tim của Hứa Mộ Nhan đau đớn, thật đau đớn quá.

Cô không biết mình vì điều gì mà vẫn còn kiên trì, còn chờ đợi cái gì, từ đầu chí cuối anh vẫn là một người đàn ông lạnh lùng.

Nhưng, cô lại phát hiện ra bản thân mình yêu anh ‘không có thuốc chữa’, không thể quên được anh!

Hai mắt cô mờ sương khiến trái tim của Bùi Lạp Minh nảy lên một nhịp.

Hứa Mộ Nhan không cho phép mình yếu đuối trước anh, Cô chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, đương nhiên không cần phải sợ anh, nghĩ vậy trong lòng cô cảm thấy bình thản lại.

Cô nhanh chóng tỉnh táo, quật cường ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nhìn thấy sự quật cường không chịu khuất phục của cô, hai mắt của Bùi Lạp Minh hơi híp lại rồi dần dần phát ra tia lạnh.

Đột nhiên anh mỉm cười, giơ cánh tay kia lên vuốt ve gương mặt mịn màng cô, cuối cùng ngón tay dừng lại trên môi cô.

Hứa Mộ Nhan còn chưa hiểu ra sao thì mắt anh chợt lóe sáng, môi anh lạnh nhạt chạm vào trên cổ cô.

Không có thương tiếc, không chút dịu dàng, chỉ có hung hăng như một con sư tử đang phát cáu, muốn một phát cắn đứt cổ của cô.

“Á!” Hứa Mộ Nhan la nhỏ một tiếng, nhưng âm thanh nhanh chóng bị môi anh chặn lại.

Môi anh tàn sát môi cô, trằn trọc mang theo bão tố cùng tức giận phẫn nộ.

Thừa dịp cô hít thở, lưỡi của anh như một con rắn linh hoạt, cạy mở hàm răng của cô ra chui vào khoang miệng, quấn lấy lưỡi cô dây dưa cùng một chỗ.

Cô cố sức kháng cự lại khiến anh càng muốn nhiều hơn nữa, anh liên hồi đoạt lấy dường như không có ý muốn dừng lại.

Hứa Mộ Nhan đau khổ nhìn thẳng vào đôi mắt u ám của anh, nhìn thẳng vào gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng kia.

Tâm của cô như bị sự lạnh lùng kia cắn nát.

Cô không cho phép mình khóc, không để bản thân yếu đuối trước mặt anh!

Nhưng nước mắt cứ theo khóe mắt lặng lẽ chảy xuống.

Bùi Lạp Minh chợt hốt hoảng, anh buông cô, dùng sức giữ cằm cô, đôi mắt nhìn cô đe dọa. Đăng trên dđ LeQuyDon

Nhìn cô đau đớn nhưng vẫn bướng bỉnh, đôi môi sưng đỏ, trên cổ còn lưu lại dấu răng, những dấu vết im ắng tố cáo hành vi bạo ngược của anh.

Anh chợt tỉnh táo trở lại, trong lòng dâng lên cảm xúc khó hiểu, nhưng vừa nghĩ tới mấy tấm hình Cố Vỹ ôm hôn cô thì tâm tình của anh dường như bị lửa ghen xâm chiếm.

Bóng đêm bao phủ khắp phòng, gió lạnh thổi vào từ cửa sổ làm hai vai của Hứa Mộ Nhan run lên, cũng không biết tâm của cô lạnh hay là do gió rét.

Bỗng dưng, Bùi Lạp Minh đứng dậy đi vào phòng tắm, sau đó Hứa Mộ Nhan nghe thấy hình như anh đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cuối cùng anh cầm trong tay một cái khăn lông đi về phía cô, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn cô, Hứa Mộ Nhan có phần không hiểu ý tứ của anh: “Bùi Lạp Minh, anh muốn làm gì?”

Một giây kế tiếp anh đột nhiên cúi xuống liều mạng dùng khăn lông lau đôi môi rồi xuống cổ tới xương quai xanh của cô, sức lực mạnh như hận không thể nghiền nát cô, Hứa Mộ Nhan đau vô cùng, cô hơi co người lại, hai tay vô thức chống trước ngực anh, cô có thể nhìn thấy sự tức giận, ghen hờn, lạnh lùng, mọi loại cảm xúc đan xen trong mắt anh.....

Chỉ chốc lát, chiếc cổ trắng mịn và xương quai xanh bị khăn lông lau đến đỏ ửng, cô đau đến nỗi gương mặt cũng nhăn lại.

“Bùi Lạp Minh, anh điên rồi sao, thả tôi ra!”

Anh trợn mắt trừng cô một cái, sau đó ném cái khăn qua một bên, bắt đầu dùng sức xé rách quần áo của cô, Hứa Mộ Nhan trở tay không kịp, trơ mắt nhìn quần áo trên người từng cái bị xé ra, cảm giác nhục nhã trong nháy mắt lấn áp hết lý trí của cô: “Anh làm gì vậy, mau dừng tay, xin anh dừng tay.....”

Anh hung hăng nắm lấy cằm của cô, ánh mắt bén nhọn nhìn thẳng vào mắt cô đe dọa: “Còn bị chạm qua chỗ nào nữa? Nói mau! Nói!”

“Không có, không có.” Hứa Mộ Nhan hốt hoảng lắc đầu, hai tay cô ôm chặt thân mình.

Bùi Lạp Minh thở hổn hển, giọng nói nặng nề, hai tay nắm chặt thành quyền xoay người đi ra ngoài: “Cố Vỹ đúng là chán sống rồi! Bùi Lạp Minh tôi nếu như nuốt trôi được uất ức này cũng không cần sống trên đời này nữa!”

“Không được, Lạp Minh xin anh đừng đi tìm thầy của em, em và anh ấy là bị người ta hãm hại, thật mà, em không có làm chuyện có lỗi với anh, xin anh tin em một lần được không!”

Giọng nói của cô dịu dàng sâu lắng bao hàm một chút cô đơn, những ngón tay nhỏ nhắn níu lấy tay áo anh, cô kéo thật chặt, hai mắt ngân ngấn nước, ảm đạm mà bất lực nhìn anh.

Ánh mắt của cô như vậy, dù là người có lòng dạ sắc đá cũng phải tan chảy.

Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt ngấn lệ của cô, vẫn trong veo như vậy, vẫn long lanh ánh nước như vậy.

Chẳng lẽ cô và Cố Vỹ thật sự trong sạch?

Giờ đây, suy nghĩ của Bùi Lạp Minh vô cùng hỗn độn, dưới ánh đèn, mày của anh nhíu chặt, dấu vết mờ mờ hằn sâu giữa hai đầu chân mày giống như tâm tình phập phồng của anh hiện giờ, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, muốn cô, mãnh liệt muốn cô!

“Thầy không có chạm vào em, thật sự không có, xin anh tin em một lần được không? Một lần thôi!”

Nhưng lúc này anh như một con sư tử mất hết lý trí, có nói gì cũng không lọt tai, một tay bắt lấy Hứa Mộ Nhan đẩy tới trên giường.