Tổng Giám Đốc Là Sói

Chương 6




Mẹ Việt: hai bà già này cứ tưởng có chuyện gì? Làm hết hồn. Thôi con đưa con bé về nhà đi.

Mặc dù còn rất nhiều việc chưa làm xong nhưng do phép lịch sự tối thiểu nên Việt đã đồng ý đưa Linh về.

Linh quay sang nói với mẹ.

- mẹ, chúng ta về thôi.

- con về trước đi, mẹ có việc cần làm.

- Bây giờ muộn rồi, mẹ còn muốn đi đâu nữa.

- con lên xe cậu ấy trở về mẹ còn nhiều việc lắm, không phải lo cho mẹ.

Linh biết thừa ý của mẹ là muốn cho cô đi riêng với Hoàng Việt. Nhưng ý mẹ đã như thế rồi cô đâu có thể làm trái được.

- Con biết rồi, mẹ nhớ về sớm đấy.

Linh với Việt ra xe đi cùng nhau nhưng không ai nói với ai lời nào. Vốn dĩ chuyện khi nãy xảy ra khiến Linh cảm thấy rất ngại.

Đi được nửa đường.

- Cô không cần quá căng thẳng. Chúng ta đều đã trưởng thành rồi nên bây giờ tôi sẽ đi luôn vào vấn đề.

- anh muốn nói gì thì nói đi.

- Dù sao thì bây giờ mẹ cô và mẹ tôi cũng đang ra sức vun đắp cho chúng ta. Mà cả tôi và tôi đều không muốn làm trái ý người lớn. Vậy nên trước mặt họ chúng ta cứ giả vờ như đang hẹn hò đi. Dù sao thì tôi và cô tạm thời vẫn đang độc thân đúng không?

- cũng được.

- một thời gian nữa cứ tìm đại lý do không hợp hoặc lý do gì đó tùy cô quyết định để chấm dứt mối quan hệ này.

- Tôi hỏi anh cái này được không?

- được.

- anh đã từng có bạn gái chưa?

- Tôi không có thời gian.

- cuộc sống của anh thật là tẻ nhạt.

- Vậy còn cô.?

- cũng như anh vậy.

- vô vị...

Mặc dù nói như thế nhưng trên môi Việt vẫn là nụ cười lạnh. Cô gái ngồi phía sau ít nhất cũng không giống với đại tiểu thư. Nếu không phải đỏng đảnh thì cũng kiêu căng hách dịch.

- về tới nhà cô rồi.

- vậy tôi vào đây.

- mai muốn đi đâu?

- đi đâu làm gì?

- chúng ta không phải đang hẹn hò sao? Đi đâu tùy ý cô chọn.

- mai rồi tính.

- được..

Linh đi vào trong nhà. Việt đưa mắt nhìn theo cô có chút khác lạ, sau đó anh ta lái xe rời đi.

Linh vào nhà lên phòng thay đồ, cô ngồi xuống muốn tập trung làm việc, chẳng hiểu sao đầu óc cứ suy nghĩ về những chuyện xảy ra hồi tối.

Cảm giác còn có chút ngượng ngùng.

Cô đang định hoàn thành nốt một số tài liệu cho công việc ngày mai thì điện thoại có tin nhắn. Là tin nhắn từ Hải.

" Anh thấy em đi cùng ai đó"

Vậy là khi Hoàng Việt đưa cô về nhà thì Hải đã nhìn thấy. Dù sao thì cũng chẳng có gì phải giấu nên Linh trả lời lại anh ta.

" đó là người đàn ông hôm nay em đi xem mắt"

" xem mắt?"

" vâng "

" ra ngoài gặp anh "

Linh nhìn đồng hồ cũng đã khá muộn, công việc còn chưa làm.

" mai được không?"

" anh đang ở ghế đá dưới nhà "

Linh nhìn vào màn hình máy tính rồi cuối cùng cũng đóng nó lại, gặp một chút rồi lên làm tiếp cũng được. Dẫu sao thì anh ấy cũng đã đi 2 năm mới về.

Linh đi xuống dưới, nhìn người đàn ông ấy từ phía sau sao cô độc quá, chẳng lẽ là có chuyện gì sao?

- anh...

Hải quay lại, đôi mắt hơi đỏ.

- anh làm sao thế?

- không sao. Em đến đây.

Linh ngồi xuống ghế đá bên cạnh anh ta.

- lần sau không được đi một mình với người lạ.

- em đâu có đi với người lạ.

- người đàn ông đó không phải đối tượng xem mắt sao? Nếu như anh ta không phải người lạ thì có thể được xem là người yêu của em à?

Linh xua tay phủ nhận.

- không phải, anh ta không phải.

Hải đưa tay vén tóc cho Linh.

- lần này về có quà cho em.

- quà gì vậy ạ?

Hải lấy tồ trong túi ra một chiếc kẹp tóc nhỏ.

- đây. Để anh cài cho em...

Được Hải kẹp tóc cho Linh cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt, có lẽ được anh ấy quan tâm cũng đã quá nhiều lần rồi.

Linh nhìn đồng hồ, thực sự là đã quá muộn rồi. Nếu không mau lên phòng làm nốt việc sợ rằng ngày mai sẽ lại dậy trễ mất.

- em lên trước nha.

- có chuyện gì?

- em còn ít việc cần phải làm.

- vậy cũng được. Mai gặp..

- mai sao ạ?

- không tiện sao?

- bây giờ ngày nào em cũng phải đi hẹn hò với người đàn ông kia.

Chẳng hiểu sao khi nghe Linh nói như thế thì khuôn mặt Hải lại trở nên lạnh lẽo như tảng băng vậy. Anh ta nắm lấy tay Linh.

- Linh....

- sao ạ.?

- anh có chuyện muốn nói...

Nhìn thái độ nghiêm túc của Hải tự nhiên Linh cảm thấy lo lắng.

- anh nói đi..

Hải đang sắp nói ra điều gì đó thì xe taxi đi tới, ngay sau đó là mẹ Linh bước xuống.

Linh vội vã rút tay khỏi tay Hải, nếu để mẹ nhìn thấy chắc chắn có hiểu lầm.

Vừa nhìn thấy Hải bà ấy đã khá ngạc nhiên.

- sao cậu lại ở đây?

- cháu chào cô...

Chẳng hiểu sao mối giao tình giữa hai nhà tốt như vậy nhưng mẹ Linh vẫn không thích Hải, thấy Hải đứng cạnh Linh lại càng không thích. Bà nói với Linh.

- muộn rồi con mau lên nhà đi. Để hàng xóm thấy không hay..

Linh chào tạm biệt Hải rồi đi lên nhà, mẹ cũng thật là, chỉ là đứng nói chuyện một chút.

Vừa vào trong nhà đã lập tức ồn ào.

- mẹ nói cho con biết, bây giờ con đã là hoa có chậu, đối với đàn ông khác phải tuyệt đối giữ khoảng cách.

- mẹ, con với anh ta cũng chỉ là đang trong quá trình tìm hiểu. Với lại anh Hải cũng đâu phải ai xa lạ.

- không cần nói nhiều. Ngày mai tiếp tục hẹn hò.

- sao mẹ cứ ấn ép thế. Biết anh ta có phải người tốt không? Có hợp với con không?

- người ta đường đường là tổng giám đốc, nhân cách có thể không tốt sao? Không nói nhiều, mau đi ngủ đi.

Lúc ấy Linh mới cảm thấy hối hận, biết vậy thời gian trước cứ yêu đương một vài người thì có phải tốt hơn không? Để bản thân ế ẩm quá thành ra 25 tuổi vẫn phải để mẹ đứng ra tìm bạn trai.

Linh ngồi vào bàn làm việc rồi ngủ quên lúc nào không hay, ở thời điểm ấy Việt cũng đang chăm chú với công việc. Vị trí càng cao thì áp lực càng lớn. Làm tổng giám đốc đương nhiên không phải chỉ nhàn nhã xem rồi kí hợp đồng. Đầu óc lúc nào cũng căng thẳng nghĩ ra phương án để duy trì phát triển công ty, làm sao để khí kết được hợp đồng có lợi nhuận giá trị, tóm lại công việc của Hoàng Việt quả thực không đơn giản.

Sáng hôm sau...

Việt thay xong đồ thì bắt gặp ngay nụ cười dịu dàng của mẹ.

- mẹ lại có chuyện gì?

- con đến đón con bé đi làm đi. Nó không phải cùng công ty con sao?

- bình thường không có con cô ấy vẫn có thể tự đi làm..

- con không đến thật sao?

- không. Con rất bận..

- nếu con không đến đón nó, mẹ sẽ bỏ nhà đi..

Việt nhíu mày.

- mẹ bỏ đi đâu..

- đi đâu kệ mẹ. Giờ con có đi đón không?

- mẹ thật phiền phức. Thôi được rồi..

Ở bên nhà Linh.

Khi cô vừa định dắt xe từ nhà để xe ra thì lập tức bị mẹ cầm đuôi xe kéo lại.

- mẹ làm gì vậy? Mau bỏ tay ra đi con muộn làm rồi.

- có người tới đón.

- là ai?

- Hoàng Việt.

- anh ta tới đây làm gì?

- hai đứa đang hẹn hò mà. Mau ra cổng đi, có lẽ cậu ta tới rồi.

Linh đi ra cổng thì thấy anh ta đang đậu xe ở đấy thật, cô vừa lên xe đã hỏi.

- sao anh lại tới đây?

- mẹ tôi bảo.

- ừ...

- lên xe đi.

Linh lên xe rồi sau đó anh ta nhìn Linh, cô chẳng hiểu cái nhìn của anh ta là có ý gì? Sau cùng không nhịn được mà hỏi.

- anh nhìn tôi làm gì?

- thắt giây an toàn.

- tôi biết rồi..

Xe chạy được một lát.

- cách công ty 50m anh cho tôi xuống. Tôi tự đi bộ vào.

Anh ta chỉ nhìn Linh một cái rồi tiếp tục lái xe.

- tôi không muốn mọi người trong công ty hiểu lầm.

- hiểu lầm??

- tôi không muốn bị hiểu lầm là bạn gái anh.

- vậy sao? Tôi nghĩ cả công ty này ai cũng đều biết rồi.

Lúc ấy Linh mới nghĩ ra, cô không phải đã trúng tuyển sao. Thật là trớ trêu mà.

- đã nghĩ ra muốn đi đâu chưa?

- chưa.

- lúc nào nghĩ xong thì nhắn tin cho tôi..

- anh có facebook không?

- không.

- zalo thì sao?

- không. Tôi không có thời gian cho mấy thứ nhảm nhí ấy.

- vậy bình thường anh liên lạc với bạn bè bằng gì?

- số điện thoại. Email.

- anh dùng facebook đi, để tôi đăng kí tài khoản cho anh.

- không cần.

- đưa điện thoại đây, có gì liên lạc cho dễ. Dù sao thì tôi với anh cũng không thể chấm dứt ngay được.

- phiền phức...

Việt vẫn lấy điện thoại đưa cho Linh. Chỉ sau vài phút một tài khoản mang tên Vũ Hoàng Việt đã được thiết lập.

- xong rồi. Tôi cũng đã kết bạn với facebook của tôi.

Anh ta không nói gì, trước sau trái phải gì thì anh ta cũng chỉ như một tảng băng di động không hơn không kém.

- xuống xe..

- tôi đã bảo để tôi cách công ty 50m rồi mà...

Việt quay sang bên cạnh, khoảng cách với Linh thực sự rất gần..

- anh...anh muốn làm gì? ở đây là công ty đấy.

- xuống xe..

- tôi biết rồi...

Linh cầm túi đi vội xuống, đồ đáng ghét, tại sao cứ gần anh ta là lại cảm thấy căng thẳng đến tim cũng muốn ngừng đập như vậy.

Nhìn dáng vẻ lúng túng của Linh chẳng hiểu sao Việt lại cảm thấy vui vẻ.

Chuyện Linh bước ra từ xe của tổng giám đốc ngay lập tức trở thành chủ đề bàn tán của cả công ty. Có người nhìn Linh tỏ vẻ ngưỡng mộ, người thì nghiến răng trợn mắt cứ như cô cướp bạch mã của họ vậy.

Đặc biệt là bà cô tổ trưởng, không đánh được Linh bà ta phải chịu chứ nếu như có thể, chắc chắn sẽ rất thảm.

Chị ta ném xuống bàn của Linh một xấp giấy.

- sắp xếp tất cả lại cho tôi..

- nhiều như vậy sao?

- vẫn còn. Sau khi làm xong thì làm thêm một bản thiết kế phòng họp đưa tôi xem. Sắp tới công ty thay đổi nội thất, cô không thể không liên quan được.

- Em biết rồi...

Mới sáng sớm đã bị bà cô tống vào miệng nguyên một rổ hành. Làm bạn gái tổng giám đốc có gì vui, hại người ta khổ đến chết.

Vừa sắp xếp tài liệu Linh vừa thấy thương cho số phận của mình, thật chẳng biết nói thế nào..

Được nửa buổi sáng thì điện thoại cô có tin nhắn. Ngạc nhiên hơn lại là tin nhắn của Việt.

" Trưa có thể cùng cô ăn cơm. Tối nay tôi đi gặp đối tác."

Còn bao nhiêu việc chưa làm, thời gian đâu mà đi ăn cơm với anh ta cơ chứ. Không đi cùng một buổi cũng đâu có chết. Nghĩ vậy nên Linh trả lời.

" trưa tôi bận, tối mới rảnh "

Cứ nghĩ là anh ta sẽ bảo thôi, nhưng một lát sau.

" vậy tối tôi đưa cô đi cùng tôi "

" không cần đâu, sao tôi có thể cùng anh đi gặp đối tác được "

" mai gặp cô "

Cứ nghĩ mọi chuyện đã xong xuôi nhưng thật không ngờ buổi trưa mẹ Việt tới, bà ấy còn đưa cho Linh cơm hộp.

- con mang lên phòng ăn cùa với Hoàng Việt, thằng bé này rất ít khi ăn uống đầy đủ...

- con sao? Sao mà được chứ ạ.?

- thôi cô về đây, con nhớ đem cơm lên ăn cùng nó nha.

Linh bất đắc dĩ phải mang lên phòng cho anh ta.

Linh mở cửa bước vào, trưa rồi mà anh ta vẫn chăm chú làm việc.

- không nghỉ trưa sao?

- cô lên đây làm gì? không phải nói trưa còn có việc.?

- mẹ anh đến, còn đưa cho tôi cái này.

- cô ăn đi.

- đồ của anh mà.

- ăn đi, không nên lãng phí đồ ăn.

- vậy để tôi ra ngoài ăn.

- có khi mẹ tôi đang đứng ngay ở cửa đấy.

Nghe anh ta nói như vậy mà Linh giật mình, cô có làm gì mờ ám đâu, đúng là rắc rối mà..

Ăn được một lát thì Linh vẫn thấy anh ta làm việc, không nghe điện thoại thì cũng là xem hợp đồng, báo cáo. Công việc của anh ta cũng chỉ được cái chức cao hơn người khác thôi mà, đau đầu chết đi được.

Linh gọi:

- này....

- ăn đi, không cần để ý tôi.

- anh không ăn à?

- tôi ra ngoài ăn sau.

- anh ăn uống như thế sẽ rất dễ bị đau bao tử.

Công việc tạm thời ngưng lại một chút, ánh mắt lạnh như băng của anh ta cũng nhìn về phía Linh.

- cô quan tâm tôi sao?

Bắt gặp ánh mắt ấy Linh lại cảm thấy bối rối. Cô vội cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm..

Việt hoàn thành nốt công việc của mình. Buổi tối gặp đối tác quan trọng, tài liệu không thể không chuẩn bị trước..

Linh ăn xong cũng là lúc anh ta làm xong.

Linh: vậy tôi ra ngoài trước nha..

- ăn xong rồi sao?

- xong rồi.

- trong tủ có nước ép, nếu muốn có thể lấy.

- không cần, tôi không uống.

- được rồi, vậy cô ra ngoài đi.

Linh vừa đi ra tới cửa thì nghe tiếng anh ta.

- nếu xong việc sớm sẽ tới tìm cô.

Tìm để làm gì chứ, thực sự cũng đâu phải đang hẹn hò thật.

- nếu muộn quá thì không cần tới đâu.

- được. Cô về đi.