Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 3




“Chị, em không có! Em không làm loại chuyện này!” Tô Ảnh cầu xin: “Chị, chị nghe em nói, nhà làm phim kia không có lòng tốt đâu, chị đừng tiếp vai diễn này, bọn họ đều…”

“Đủ rồi!” Điền Mỹ Hòa ghét bỏ nhìn Tô Ảnh: “Không cần làm bộ như tốt với tôi để nói chuyện, Tô Ảnh, mày bị khai trừ rồi. Xét thấy hành vi bất lương của mày tạo thành ảnh hưởng lớn đối với tao, trừ hết nửa năm tiền lương của mày, cầm đồ của mày và cút đi.”

Điền Mỹ Hòa xoay cầm lấy túi hành lý dưới đất lập tức vứt cho Tô Ảnh, không đợi Tô Ảnh giải thích, cô ta vung tay đẩy Tô Ảnh ra ngoài.

Tô Ảnh bị hung hăng đẩy ra ngoài cửa, lảo đảo té lăn quay trên mặt đất. Không đợi cô đứng lên, cánh cửa nhà đóng sập một cái.

Tô Ảnh vừa muốn bò dậy, một tấm ảnh từ trên người cô rơi xuống.

Cô cầm tấm ảnh lên xem, cô gái trong bức hình là người mà cô không quen biết.

Rõ ràng không phải cô.

Tô Ảnh nhào lên gõ cửa: “Chị, chị mở cửa! Cô gái trong bức hình không phải là em. Chị, chị nghe em nói, em không làm gì có lỗi với chị. Chị, em không bôi bẩn thanh danh của chị, chị, đừng sa thải em, cầu xin chị đấy.”

Nhưng Tô Ảnh có khóc lóc đập cửa thế nào, người trong nhà vẫn thờ ơ mặc kệ.

Tô Ảnh khóc mệt mỏi, suy sụp ngồi ở cầu thang, nhìn hành lý đơn giản bên người, nháy mắt cô cảm thấy mình như rơi vào vực sâu.

Mất việc, tiền lương bị trừ, cô lấy gì để trả tiền viện phí cho mẹ đây?

Ngay lúc Tô Ảnh tuyệt vọng thì di động vang lên, là tin nhắn tới.

Tô Ảnh vừa thấy tin nhắn, cả người như rơi vào đáy cốc.

“Tô tiểu thư, mẹ cô thiếu bệnh viện hai tháng tiền thuốc, tổng cộng năm mươi vạn nhân dân tệ, nếu trong tuần không cách nào bổ sung tiền thuốc thì buộc phải ngừng cấp thuốc.”

Ngừng cấp thuốc?

Không, không thể!

Nếu ngừng thuốc mẹ sẽ chết!

Tô Ảnh hung hăng lau nước mắt, nhắn tin cho bác sĩ chủ trị: “Bác sĩ, cầu xin ngài ngàn vạn không cần ngừng thuốc cho mẹ tôi, tôi nhất định đóng đủ tiền thuốc. Tôi sắp nhận lương rồi, xin cho tôi thêm 2 ngày.”

Đối phương nhanh chóng nhắn lại: “Vậy được rồi, cô nhanh lên. Bệnh viện đã xử lý rộng lượng lắm rồi, không thể lại như vậy nữa.”

Nhìn nội dung tin nhắn, trái tim Tô Ảnh như bị đao cắt.

Từ lúc có kí ức đến nay thân thể mẹ cô đã không tốt, luôn uống thuốc không ngừng, từ sau biến cố xảy ra, mẹ càng chịu đả kích, lập tức ngã xuống.

Mẹ đã hai bàn tay trắng, bà chỉ còn mỗi mình cô.

Nhưng cô nên làm như thế nào mới kiếm đủ số tiền thuốc kia đây?

Ba lừa hết tiền của mẹ, toàn bộ Điền gia đã bị ông ta dọn không.

Hiện tại Điền gia đuổi cô ra khỏi nhà, cô mất việc còn bị trừ hết tiền lương.

Ngoại trừ số hành lý này, cô thật sự hai bàn tay trắng.

Tô Ảnh nắm di động do dự thật lâu, cuối cùng lấy hết can đảm gọi điện thoại cho bạn trai Vương Nhạc Đông.

Điện thoại vang lên rất lâu đối phương mới nghe: “Tô Ảnh, cô còn có mặt mũi gọi điện thoại cho tôi?”

Giọng điệu của đối phương vô cùng lạnh nhạt, Tô Ảnh nhịn nhẫn nước mắt, nói: “Nhạc Đông, vừa rồi là chị hiểu lầm em, anh có thể giúp em giải thíchvới chị một chút hay không? Em không thể mất đi công tác này, tiền thuốc của mẹ đã thiếu năm mươi vạn, nếu em còn mất việc...”

“Tô Ảnh, tôi nói rồi, chỉ cần cô ngủ với tôi, tôi sẽ thanh toán số tiền này.” Vương Nhạc Đông không kiên nhẫn nói: “Cô luôn làm bộ Thánh Nữ với tôi, tôi chịu đủ rồi.”

“Nhạc Đông, em không phải không muốn cho anh, em chỉ muốn giữ lại lần đầu tiên thần thánh cho đêm tân hôn mà thôi.” Tô Ảnh giải thích: “Nhạc Đông, hiện tại em bị chị đuổi ra khỏi nhà, em thật cùng đường...”

“Được rồi, Tô Ảnh, cô đừng nói gì nữa.” Vương Nhạc Đông lập tức cắt ngang lời Tô Ảnh nói: “Tôi vừa nhận được ảnh chụp, hôm nay cô đi ngủ với nhà làm phim sao? Cô không cho tôi ngủ với cô lại đi ngủ với một lão già? Vậy cô đi mà đòi tiền chỗ ông ta. Tô Ảnh, chúng ta chia tay!”

Nói xong câu đó, điện thoại cũng bị cắt đứt.

“Alo, alo, alo...” Điện thoại truyền đến tiếng báo bận, Tô Ảnh gọi tới thì bị kéo vào sổ đen.

Vương Nhạc Đông là đối tượng mà mẹ đính thân hồi bé cho cô, nếu cô và Vương Nhạc Đông chia tay, mẹ mà biết chắc là khổ sở lắm nhỉ?

Hiện tại bạn trai duy nhất cũng mất đi, cô còn dư lại cái gì?

Tô Ảnh không tiếng động lau nước mắt trên mặt, cầm lấy hành lý ít đến đáng thương gian nan rời khỏi Điền gia.

Thiên hạ to lớn nhưng không có chỗ dung thân cho cô.

Điền gia, xem ra không thể trở về.