Tổng Giám Đốc Không Tốt

Chương 5




Hắn. . . . . . Đến tột cùng tại sao lại khóc? Hắn không phải thường hay quát tháo người khác sao. . . . . .

Cô lấy lại tinh thần, Tạ Kiệt An không muốn tìm hiểu tột cùng cảm giácbuồn là vì sao mà đến, cô giơ lên đẩy cửa phòng tiến vào .

Sau lưng, tựa hồ còn có thể nghe được, trong không khí, một chút. . . . . . Than nhẹ.

Mà cô, hoàn toàn không phát giác thế nào mình lại vì Đường Chính Hạo mà thở dài.

--- -------Diễn đàn Lê Quý Đôn---- ------ -----

Tối nay cùng tối hôm qua cũng không có cái gì khác nhau, nhưng buồn bực thì lại giống nhau!

Bất đồng duy nhất chính là, máy lạnh nhẹ nhàng chuyển động, cô ở trongphòng mình, lại nóng bức khổ sở, không chịu được mồ hôi đầm đìa tuôn ra.

Đúng vậy a, thư thái như vậy, cô nên sớm một chút lên giường ngủ mới đúng;nhưng, tại sao cô nằm ở trên giường, thế nào cũng không cách nào ngủ!

Kiệt An nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, nhìn cây kim chỉ từng phút từnggiây đi qua, cô chỉ cảm giác tinh thần tựa hồ càng ngày càng căng thẳng. . . . . .

Ah ~~ đáng chết! Rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa lật người đi xuống giường.

Đường Chính Hạo đáng chết rốt cuộc đang làm gì? ! Đã trễ thế này còn chưa về nhà!

Bước một bước dài vọt tới bên cửa sổ, cô không nhịn được nhỏ giọng hướng tới cửa sổ đối diện mắng .

Cái tên khốn đó! Cái tên khốn khiếp đó!

Cô cho là hắn không có đi học, là bởi vì ở nhà dưỡng thương; nào biết côtan giờ học về nhà, muốn nhìn coi hắn có chết hay chưa, ảo não lấy đólàm cái cớ nhưng mẹ cô nói cho cô biết, buổi trưa nhìn thấy hắn bị mấythiếu niên bất lương kéo đi ra ngoài.

Thật tốt, cái tên Đường Chính Hạo khốn kiếp kia! Anh tốt nhất là chết ở bên ngoài luôn đi, để coi ai quan tâm anh? !

Bá một tiếng, cô căm giận kéo cửa sổ, quyết định không bao giờ quan tâm đến tên kia sống hay chết nữa.

Thậm chí để tỏ lòng quyết tâm của mình, cô đem thuốc mới mua lúc nảy ném vào trong thùng rác.

Kết quả, cô tưởng mình sẽ có một giấc ngủ ngon,nhưng thật ra cô lại mất ngủ đến gần sáng mới có thể ngủ.

Cô đợi tên khốn kia cả đêm, nhưng hắn không có trở lại. . . . .

☆☆☆☆

Buổi tối hai ngày sau, khi Tạ Kiệt An học thêm trở về, ngoài ý muốn cô nhìn thấy một chiếc xe gắn máy quen thuộc.

Hắn trở lại?

Cái gì cũng không ngẫm nghĩ, cô ngay lập tức đem xe đạp tùy ý hướng cửa nhà để đó, bay thẳng đến cửa nhà sát vách phóng tới.

Gió đêm làm tóc của cô khẽ bay lên, che tầm mắt của cô,cô cầm sợi tóc lên tiện tay hướng sau lỗ tai nhét lên.

Không giống với vẻ mặt nghiêm túc thường ngày của cô, sau tròng mắt kính một đôi mắt mơ hồ kích động sáng rỡ.

Nháy mắt Tạ Kiệt An đã bước vào phòng khách Đường gia, bất giác hơi ngẩn người .

Lần trước khi cô đến căn phòng này rất bừa bãi nhưng hôm nay thì nó sạch sẽ hơn nhiều. . . . . .

Ách, dì Đường trở về? Với lại. . . . . . lâu rồi cô chưa thấy dì Đường!

"Hừm, là ai vậy? Hoá ra là cô gái sát vách a!" Một tiếng thở nhẹ, một thân đẹp đẻ, bỗng dưng xuất hiện tại đầu bậc thang.

"Đường. . . . . . dì Đường tốt. . . . . ." Tạ Kiệt An ngập ngừng, kinh ngạc khi thấy dì Đường mặc bộ đồ đỏ tươi mỹ lệ, không khỏi có chốc lát ngâyngốc.

“Cô gái, con tìm A Hạo ah!"Bà Đường cười một tiếng, đầy mê hoặc.

"Đi đi đi,nó đang trên lầu đấy. . . . . . Haizz, con thuận tiện thay dì nói chút thằng nhóc không biết cảm kích kia! Bà ngoại cho nó tiền, nó lạimắt nhỏ trừng mắt to cùng bà ngoại nó, Oa. . . . . . Thật là hỗn đảnnhẫn tâm . . . . . . Nó cho bà ngoại nó thích tới a! Thật là một tiểuhỗn đản. . . . . ."

Bóng dáng bà thật quyến rủ, không ngừng thổiqua trước mắt, Tạ Kiệt An trước mặt dì Đường không có ngửi thấy mùi rượu trên người bà, chỉ ngửi thấy đến mùi nước hoa đậm tới mức cơ hồ làm mũi cô hơi nồng .

Nhìn bóng lưng dì Đường đi ra cửa chính, một khắc kia, cô cơ hồ muốn thốt ra.

Cô muốn hỏi hỏi bà, bà rốt cuộc có hay không nhìn thấy con trai mình đang bị thương? Tại sao bà lại không quan tâm?

Tạ Kiệt An lặng lẽ siết chặt quả đấm, tầm mắt lo lắng sau tròng kính hướng trên cầu thang ──

Cô có nên hay không đi lên đây? Có lẽ hắn hiện tại không muốn gặp người khác. . . . . .

Tạ Kiệt An lên tới, sau đó cô lập tức liền hối hận.

Nhìn bàn ghế bị lật gãy, đồ vật rơi lung tung. . . . . . Trong phòng loạn cả lên thoạt nhìn giống như xảy ra Chiến Tranh Thế Giới Lần Thứ II!

Cô hít sâu, quyết định thay hắn dọn dẹp cả phòng bừa bãi này một chút.

Màn đêm rất nhanh bao phủ khắp nơi, bên trong phòng u ám, bởi vì cô mới vừa rồi thuận tay mở đèn nhỏ mà lộ ra vầng sáng nhàn nhạt.

Hắn không có quay đầu lại.

Cho dù cô đem quyển sách cuối cùng bỏ vào trong ngăn kéo, hắn vẫn như cũ duy trì tư thế 10' trước, đưa lưng về phía cô.

Hắn ngủ thiếp đi sao?

Không, cô tin hắn không có, bởi vì bóng lưng nằm ở trên giường cuộn lại thoạt nhìn rất cứng ngắc, cũng rất. . . . . . Hiu quạnh.

Cô mới vừa rồi sửa sang lại một chút, trong lúc vô tình phát hiện hộp cứu thương, suy nghĩ lần nữa lại khó hiểu.

Hắn muốn muốn bôi thuốc sao?

Quên đi, mục đích hôm nay cô đến không phải là như vậy sao!

Cô hướng hắn đi tới, tựa hồ nhìn thấy bả vai rộng của hắn khẽ cứng một chút.

Hắn không hy vọng cô đến gần sao?

Tạ Kiệt An cắn cắn môi, khi quỳ nửa người ngồi xuống sau lưng hắn.

Khoảng cách của hai người kéo gần lại,cô có thể cảm nhận được cảm giác mãnhliệt từ trên người Đường Chính Hạo truyền tới cái cảm giác khẩn trương. . . . . .

Hàm răng cô khẽ cắn, thử dò xét vươn tay ra ──

Cứu! Mắt kiếng của cô bị đánh bay ra, rơi xuống mặt đất.

Kiệt An ngu ngốc, cô không nghĩ tới phản ứng của hắn sẽ kích liệt như thế, hắn ── đáng chết!

Hắn thậm chí thiếu chút nữa đánh tới mặt của cô!

Kinh ngạc cùng tức giận đồng thời cô không có mắt kính che cặp mắt, tầm mắt của cô cùng hắn đối mặt.

Con ngươi màu đen của hắn giống như hai cái hố không thấy đáy vực sâu, lộ ra một loại bình tĩnh nguy hiểm.

Tạ Kiệt An cảm giác nhịp tim tựa hồ dừng lại, vẻ mặt như vậy của hắn, hoàn toàn không ở trong dự tính của cô, cô không khỏi cảm thấy không biếtlàm sao.

"Tôi. . . . . . Tôi chỉ là muốn xem tay anh."Cô hắng giọng, muốn mình trấn định, sau đó chỉ chỉ tay bị thương của hắn.

Vết thương băng bó đơn giản bởi vì vừa mới cử động nay lại bị vỡ ra, cônhìn thấy kinh người, ở trên băng gạc máu đỏ thẫm dính vào.

Bất ngờ, Đường Chính Hạo nhìn chằm chằm cô, không nói một câu nào mà đem bàn tay đến trước mắt cô.

Mặc dù cô kinh ngạc, nhưng cũng không cho hắn cơ hội hối hận . Ai biết tính khí bất định của hắn, có thể hay không sau một giây lại thay đổi chủ ý?

Cô tốt nhất nhanh lên một chút đạt mục đích mình tới nơi này, sau đó nhanh một chút rời đi, chớ cùng hắn dây dưa.

Không tệ, chính là như vậy!

Nghĩ đi nghĩ lại,cô nhẹ nhàng gỡ dỡ bỏ băng gạc, vết thương trong nháy mắt hiện ra!

Vết thương dài khoảng 10 cm! Mặc dù phía trên đã vá lại. . . . . . Cô kinhhãi nhìn chằm chằm vết thương xấu xí kia, lông mày Tạ Kiệt An nhíu lạimột cái, lặng lẽ nhanh chóng kiểm tra vết thương rồi mới bôi thuốc.

"Lần sau đừng đi tìm Mông Cổ đại phu! Hắn cũng chỉ là vá mèo, vá chó." Cuối cùng, cô bất mãn, thời điểm băng bó, vừa nói.

"Cho huynh đệ tôi một chút thời gian, bọn họ lần sau có lẽ có thể ở phíatrên thêu đóa hoa." Giọng nói trầm thấp lộ ra một dạng bình tĩnh nguyhiểm, làm rung động lòng của cô.

Ý tứ của hắn . . . . . Kiệt An còn không kịp ngẫm nghĩ, đột nhiên bị hắn dùng sức kéo vây ở vách tường!

"Anh . . . . . Đường Chính Hạo anh làm gì? ! Để cho tôi đi!" Bình tỉnh củaTạ Kiệt An nhất thời đều bị vứt xuống một bên, đôi mắt xinh đẹp của côlóe ra vẻ kinh hoảng, nhìn chằm chằm hướng hắn.

"Tại sao cô phải đi?" Tròng mắt bình tĩnh nổi lên mạnh mẽ, nó toát ra loại ánh sáng đỏ tươi."Bởi vì đồng tình? !"

"Tôi không có! Anh để cho tôi đi. . . . . . Anh đừng tới đây!" Cô nhìn chằmchằm hắn ngày càng đến gần, cô kinh hoảng đem đôi tay chống đỡ lồng ngực của hắn.

"Ha ha, cô nghĩ một con thú dã bị thương, khi con mồitự nhiên nhích lại gần sẽ nên làm gì ?" Đáy mắt hắn lóe lên màu đỏ rực,Đường Chính Hạo lạnh lùng cười nhạo một tiếng.

"Tôi . . . . . Tôi không có hứng thú!" Cô đẩy hắn ra.

"Hắn sẽ đem cô xé rách, từng miếng từng miếng ăn vào trong bụng." Hắn cười lạnh, tiến gần tới trước mặt của cô, lộ vẻ đầy ý đồ.

Tạ Kiệt An thở ra một hơi khí lạnh, ngay sau đó, cô không chút nghĩ ngợi giơ tay hướng tới hắn vung tay tát vào mặt hắn.

"Đường Chính Hạo cái tên đáng chết này! Tôi không cần biết anh oán hận mẹ anhnhư thế nào! Tôi bất kể mẹ anh làm cái gì đối với anh, tôi tới, chỉ làbởi vì tôi muốn để cho mình tốt hơn, muốn biết tên khốn kiếp, anh bịthương có làm sao không?

" Hai ngày trước tôi không gặp được anh, liền cảm thấy khó chịu! Tôi không giải thích được như thế nào lại cóloại nhớ thương tên đáng chết như anh! Tên chết tiệt anh còn lâu tôi mới đồng tình, tên chết tiệt anh có nghe rõ chưa? ! Cái người khốn kiếpnày, tên đại khốn ! Anh──"

Cô mắng thẳng vào hắn, đột nhiên cô chợt ngậm miệng lại .

Ông trời. . . . . . Cô mới vừa đang nói cái gì? Tạ Kiệt An ảo não rên rỉ.Thế nào. . . . . . Lời này nghe tới cũng rất giống mình. . . . . .

Cô hơi giật mình nuốt xuống, nhìn lên thấy hắn tựa hồ cũng ngây dại. Chỉlà, không biết là bởi vì một cái tát kia, hay là bởi vì những lời kiacủa cô?

Gân xanh Đường Chính Hạo nổi lên, dần dần bị vuốt lên.

"Cô. . . . . ." Đôi mắt hắn nheo lên, tay từ từ nâng lên."Đánh tôi?"

"Đường Chính Hạo, quân tử không động thủ, con trai không đấu cùng con gái, đại trượng phu không đánh nữ nhân!"

Cô cho là hắn sẽ đánh lại cô, Tạ Kiệt An sợ tới mức hai tay vội vàng gắt gao ôm chặt lấy hai gò má của mình.

Nhìn theo cử chỉ buồn cười của cô, Đường Chính Hạo mím chặt khóe miệng cơ hồ có thể sẽ bật cười lên.

"Những lời cô vừa nói. . . . . . Giống như lời tỏ tình!" Hắn vuốt gò má bịđánh của mình, kinh ngạc tiêu hóa những lời nói của cô.