Ông trời, là hắn! Hốc mắt Kiệt An đỏ lên, cô nhìn thấy người mình thường mong nhớ ngày đêmđang nằm ở phía trước. . . . . . Ừ, hắn đang tức giận trợn mắt trừng cô.
Tại sao? Không phải là hắn đang giận cô đó chứ? Có phải hay không đang trách cô, hắn xảy ra tai nạn xe cộ như vậy đều là do cô?
Cô đột nhiên cảm thấy mình giống như bị tạt một chậu nước lạnh, Kiệt Anvốn là muốn bước lên phía trước, nhưng chợt đứng ngay tại chỗ.
"Anh. . . . . . Lý Hoa nói anh không tốt." Cô rất muốn nói với hắn cô rất nhớ hắn, nhưng là cái khuôn mặt kia không thân thiện lắm lại có vẻ giận dữ, không để cho cô nói rõ trước tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này.
"Anh không phải là không tốt, mà là rất tệ!" Tứ chi của hắn toàn bộ bọcthạch cao, tựa như bù nhìn một loại bị đóng ở trên giường không thể động đậy, làm sao tốt đây? !
"Đúng. . . . . . Thật xin lỗi." Đều là bởi vì cô!
"Em nói thật xin lỗi!" Dáng vẻ hắn rống lên tuyệt không giống như là bệnh nhân.
"Nếu như anh không muốn gặp em, thì bây giờ em sẽ lập tức đi." Bộ dáng hắnrống làm cho cô đột nhiên cảm thấy uất ức, cô cũng không hy vọng hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy a!
"Em dám? !" Sắc mặt người đàn ông vẫn tái nhợt như cũ, lập tức uy hiếp trầm xuống.
"Anh cũng không phải là không thích thấy em sao." Cô cắn chặt môi, nhìn biểu tình hung thần của hắn.
"Đáng chết!Anh không có nói là không thích nhìn thấy em!"
"Anh có!" Ô, cũng viết ở trên mặt rồi còn nói không có?"Anh rất tức giận!"
"Mẹ nó, anh nói không có thì không có!"
"Vậy anh tại sao vẫn đối với em hung thần như vậy không phải sao? Mặt còngiống như nhìn thấy kẻ thù hung ác một dạng?" Ô. . . . . . Cô đều đãtỉnh lại, cô đối với hắn đau lòng như người chết đuối, mà hắn lại khóchịu với cô!
Người đàn ông vốn là còn muốn chửi tiếp nhưng chợtngẩn ra, hắn nhìn thấy hai hàng nước mắt trong suốt, nhẹ nhàng rơi khỏiđôi mắt long lanh xinh đẹp, từ má chảy xuống.
Thoáng chốc, vẻ mặt hung ác của người đàn ông, cảm thấy cổ họng của mình giống như bị mộtcái gì đột nhiên bóp ngẹn lại một dạng.
"Em. . . . . . Khụ!" Đường Chính Hạo không khỏi hắng giọng."Em đừng khóc. . . . . . Anh không tức giận là được !"
“Anh thừa nhận anh tức giận?"Nước mắt trẻ con của cô lên án hắn.
"Anh thừa nhận mới vừa rồi là anh rất tức giận. . . . . ." Nhưng là hiện tại bị nước mắt đáng chết của cô làm giảm bớt lại một nửa. . . . . . Mẹ nó, hắn hận nước mắt của cô.
"Vậy tại sao mới vừa rồi anh không thừa nhận?" Hắn có thể mắng cô, nhưng hắn không thể vừa nói mà không tức giận được sao!
"Anh vừa mới nói ──" Đáng chết! Đường Chính Hạo nguyền rủa hít sâu mộtcái."Chúng ta nhất định phải tranh luận như vậy sao? Đầu của anh thậtchoáng, em không ngại đứng qua bên này đi?" Hắn nhắm lại mắt rên rỉ .
Nhìn hắn thống khổ rên rỉ Kiệt An cảm thấy áy náy cùng lo âu, cô lập tức vọt tới bên cạnh giường bệnh.
"Như thế nào? Có phải hay không di chứng của chấn động não?" Cô lo lắng bưng lấy khu ôn mặt của hắn, lo lắng nước mắt lại lần nữa muốn rơi xuống.
Ông trời, hắn trước kia thế nào lại không biết cô gái này thật ra là làmbằng nước? Đường Chính Hạo không khỏi nhíu chặt mày rậm. Chợt tròng mắtđen thâm sâu của hắn trầm xuống, bởi vì hắn phát hiện cô gái xinh đẹptrước mắt đã trở nên gầy gò, thần sắc tiều tụy mà yếu ớt. . . . . . Mẹkiếp ! Rốt cuộc ai mới là bệnh nhân?
"Nhìn anh, còn nữa, không được rơi lệ nữa!" Tim của hắn đồng thời se lại, tâm tình tức giận cũng không còn.
Ách. . . . . . Cô nhẹ nhàng ngẩn ra, hít một hơi thật sâu, hai mắt rất nghe lời nhìn hắn.
"Em biết vì sao anh tức giận không? Biết anh là vì cái gì tựa như rồng phun lửa làm cho mọi người sợ hãi? Biết anh là vì cái gì muốn uy hiếp Lý Hoa đi bắt em tới đây không ? Đó là bởi vì, từ khi anh tỉnh lại, anh khôngthấy được người mà anh muốn thấy!
"Em có biết khi một người bịtrói buộc ở trên giường không thể động đậy, một lòng vừa nhớ một ngườikhác, sau đó lại phát hiện mình căn bản cái gì cũng không thể làm nhưmột người bất lực? Em tính để cho anh ở trên cái giường bệnh đáng chếtnày đợi đến khi sứt đầu bể trán sao, em làm không khí của chúng ta càngngày càng hơn bão tố nổ ra! Em vì sao không có tới?Anh chuyển vào nơinày đã bảy ngày rồi, em thậm chí ngay cả đến xem anh một cái cũng khôngcó, tại sao?"
"Anh là bởi vì chuyện này mà tức giận?" Là thế phải không? Con mắt của cô mở vừa lớn vừa tròn.
"Mẹ nó, nếu không như vậy thì em cho là gì?"Hắn tức giận."Lúc ấy em vộivàng tắt điện thoại, sau khi tỉnh lại không thấy được em, em để cho anh ở chỗ này như một người điên suy nghĩ lung tung, cho là mình sau khi bình phục muốn tìm người giải thích có lẽ đã đi Nam Cực rồi! Còn nữa, Lý Hoa nói điện thoại di động của em cùng điện thoại bàn đều gọi không được?"
"Ah. . . . . . Điện thoại di động tuần trước ở trong phòng tắm bị rớt bể."Đều do lúc ấy hồn vía cô như lên mây!"Điện thoại bàn thì. . . . . . Thìbị em kéo hư."
Trời mới biết, cô căn bản đã quên chuyện này, cho tới buổi sáng hôm nay cô muốn dùng điện thoại bàn thì mới nhớ tới.
"Thật xin lỗi,em không phải cố ý,em chỉ . . . . . Chẳng qua là cảm thấy anhxảy ra chuyện như vậy, đều là bởi vì em! Nếu như mà ban đầu em không nói ra những lời bốc đồng như vậy, anh cũng sẽ không đi trước quỷ môn quanmột lần. . . . . . Em. . . . . . Em đau lòng cũng không tìm được dũngkhí tới gặp anh, em. . . . . . Em sợ. . . . . ."( trước quỷ môn quan: ví với nơi nguy hiểm đáng sợ)
"Em sợ anh trách em?" Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.
". . . . . ." Nước mắt thấm ướt lông mi, khẽ run lên.
"Đáng chết! Anh chưa từng trách em!" Cô tính để cho hắn ở trên giường lớn này mà tức điên sao? Cô gái ghê tởm này!
"Không, coi như anh không trách, thì em còn có chuyện khó chối tội, em──"
"Mẹ kiếp ! Em căn bản cũng không cần cảm thấy đau lòng!" Hừ ~~ hắn vẫn nhưcũ thống hận cô gái học sinh giỏi ngoan ngoãn này, ngoan cố không đổiliền yêu để rồi đi vào chỗ bế tắc!
Một tiếng này hắn tựa như bạolong rống giận, rống phải cặp mắt ướt át, thần sắc tự trách không dứtkhỏi hình ảnh đó chợt ngẩn người ra.
"Anh. . . . . ." Tạ Kiệt An chợt quan sát hắn rất nghiêm túc ." Dáng vẻ nói chuyện thật kỳ quái. . . . . ."
"Nơi nào kỳ quái sao?" Hắn tức giận nhìn chằm chằm cô, giọng nói thu lại không ít.
"Là. . . . . . Chính là ừ. . . . . . Anh biết không? Khi anh còn chưa có xảy ra tai nạn dáng vẻ anh nói chuyện trước đó so với hiện tại chững chạthơn nhiều. . . . . . Không, thật ra thì em muốn nói là. . . . . . Phải . . . . ."
"Là cái gì?" Hắn hừ nhẹ thúc giục, phía sau tròng mắt đen chớp động ánh sáng nào đó.
Cô theo dõi hắn một hồi lâu, chân mày thắt nói nhỏ: "Tại sao em cảm thấydáng vẻ rống người của anh bây giờ, cùng đại tên khốn Đường Chính Hạorất giống?"
Một hơi nói xong, Kiệt An không phát hiện hô hấp của mình như dừng lại.
"Mẹ nó, bởi vì anh chính là người em đang nói đại tên khốn Đường Chính Hạo!"
Cô kinh ngạc thở gấp một tiếng, con mắt mở vừa tròn vừa lớn.
"Cho nên anh mới nói em căn bản không cần cảm thấy đau lòng, bởi vì anh đãtrải qua va chạm như vậy,nên bây giờ tất cả anh đều nhớ lại."
Hả? Lúc này cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô thậm chí đã quên khép lại.
"Chỉ là em cũng đừng cao hứng quá sớm, chờ một khi đôi tay anh lấy lại tựdo, em sẽ nhìn thấy anh đánh dẹp những người đã hành hạ anh mấy ngàynay,người đó chính là cô gái mà làm anh tức giận!"
Đường ChínhHạo âm thầm thề, hắn tuyệt đối sẽ dùng tay đánh cho cái mông cô nở hoa,không hành hạ được trên cái giường này, tuyệt đối!
Nhưng hắn hoàn toàn không có nhận thấy được chính mình như đang uy hiếp Tạ Kiệt An?
A, cho cô một phút đi! Bởi vì cô còn đang ở trạng thái cực kỳ khiếp sợ.
Sau 1 phút !
"A ──" một hồi chịu đựng đau nhức gầm thét, đột nhiên từ một bóng dángtrắng như tuyết ở phía sau cửa truyền ra, làm trên hành lang chấn động.
Trong phòng bệnh, người đàn ông không kịp lên tiếng ngăn cản cô gái nữa, chỉcó thể nhe răng trợn mắt kỳ vọng xương sườn của mình đủ cường tráng, đểnó không bị đè gãy đi.
Mẹ kiếp ! Thật là đau. . . . . . Con mẹ nó đau chết hắn!