Edit: Tuyen83~DĐLQĐ.
Khi Chiếm Nhan mở cửa xuất hiện ở trước mắt cô đúng là một bó hoa hồng to, hơn nữa còn là hoa hồng xanh hiếm thấy.
"Xin chào, xin hỏi có phải là tiểu thư Chiếm Nhan sao?"
Cầm bó hoa hồng là một nhân viên chuyển phát nhanh, anh ta nhìn thấy Chiếm Nhan hỏi. Chiếm Nhan gật đầu một cái.
"Đúng vậy."
"Xin ký tên ở chỗ này."
Sau đó Chiếm Nhan nghi ngờ ký tên của mình, và sau đó nhân viên chuyển phát nhanh đó liền đưa bó hoa vào trong tay Chiếm Nhan. Rồi anh ta nói lời tạm biệt và rời đi.
Chiếm Nhan nhìn mình ôm một bó hoa hồng to, sau đó tìm được một cái thẻ ở bên trong.
"Chị, cám ơn chị, hoa tặng cho chị, hi vọng chị có thể thích. An Thần Hạo."
Thấy ghi tên là An Thần Hạo, Chiếm Nhan không nhịn được nở nụ cười, cô đã nói là ai sẽ tặng hoa cho cô, thì ra là Thần Hạo.
"Hoa rất đẹp."
Khi Chiếm Nhan ôm hoa đến phòng khách, vừa đúng lúc Chiếm phu nhân ra ngoài uống nước thấy được.
"Một người bạn thật lâu trước kia tặng cho con."
Chiếm Nhan nói, Chiếm phu nhân gật đầu một cái, không có hỏi kỹ, nhưng trong đôi mắt bà lại tràn đầy dịu dàng và tình thương của mẹ.
Bà biết chuyện tình cảm của Nhan Nhan và Lục Viêm, mặc dù những chuyện này bà cũng không thể nói gì, chỉ là, bà không hy vọng con gái của bà không vui.
Về Lục Viêm, bà đã cho rầng cậu ta là người trong lòng của Nhan Nhan, cho nên cũng rất thích cậu ta, nhưng mà sau đó cha của Chiếm Nhan lại nói cho bà biết tình huống của Lục Viêm, khi đó, bà chỉ có thể nghĩ đến con gái mình, bà không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào cho con gái mình, chỉ hy vọng con bé không bị tổn thương.
"Ừ, Nhan Nhan sớm nghỉ ngơi một chút."
"Được, con biết rồi, mẹ."
Sau đó Chiếm phu nhân đã trở về phòng ngủ, để lại một mình Nhan Nhan ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhìn bó hoa hồng để ở trên bàn ngẩn người.
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau cô đã đi tìm một cái bình hoa đem hoa cắm vào, sau đó mình cũng đi trở về phòng ngủ.
Trong bệnh viện, Dư Huyên ở trong phòng bệnh, Dư Huyên cứ nằm yên lặng như vậy, Chiếm Nam Huyễn ngồi bên cạnh giường bệnh nắm tay của cô, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy.
"Huyên Huyên, em nhất định phải tỉnh lại."
Chiếm Nam Huyễn thì thào nói, nhưng thấy Dư Huyên nằm ở giường không động đậy và nghe được lời của anh nó.
Ngày hôm sau, An Dĩ Mạch đi tới bệnh viện thật sớm, khi cô đến đây biết Chiếm Nam Huyễn cả đêm đều ở bệnh viện cùng với Dư Huyên, cho nên mang đến cho anh bữa ăn sáng.
"Nam Huyễn, tới ăn chút đi."
"Dĩ Mạch, làm sao sớm như vậy cô đã tới rồi."
Chiếm Nam Huyễn nhìn đồng hồ, cảm thấy rất sớm, Dĩ Mạch gật đầu một cái.
"Công ty không có chuyện gì, tôi ngủ dậy liền nghĩ đến anh cũng không về nhà, cho nên trước hết đi một chuyến đến nhà họ Chiếm lấy tới cho anh một bộ quần áo để tắm rửa, còn có bữa ăn sáng, anh qua đây ăn một chút đi, anh còn phải đi làm, tôi đến đây với Huyên Huyên là được rồi."
"Ừ, được."
Thấy Chiếm Nam Huyễn mệt mỏi như vậy, An Dĩ Mạch cũng không biết nên nói cái gì, cô cũng chỉ có thể cầu nguyện Huyên Huyên nhanh chóng tỉnh lại.
Sau khi Chiếm Nam Huyễn đi không được bao lâu Hạ Hi cũng tới nhìn Dư Huyên một chút, nhưng bởi vì còn phải đi làm cho nên Hạ Hi ngồi một lúc rồi trở về công ty.
Trong đó còn có Phí mạn cũng tới một lần, cho đến buổi chiều, Lãnh Hạ và Lillian cùng nhau tới, An Dĩ Mạch mới thu dọn đồ đạc tính trở về phòng làm việc xem một chút.
"Mẹ hai người đã tới."
An Dĩ Mạch nhận lấy đồ trong tay Lãnh Hạ và Lillian, sau đó lấy đến hai cái ghế ngồi để cho hai người ngồi xuống.
"Ừ, Dĩ Mạch, nơi này có chúng ta, con cũng đã ở đây một ngày rồi, đi về trước đi."
Lillian nhìn thấy An Dĩ Mạch hơi mệt, trong mắt tràn đầy trìu mến, Lãnh Hạ cũng gật đầu một cái, cuối cùng An Dĩ Mạch không lay chuyển được hai người bọn họ trở về phòng làm việc.
"Mẹ, con đi về trước đây, cám ơn hai người giúp con chăm sóc Dư Huyên."
"Nha đầu ngốc, đúng rồi, Dĩ Mạch, buổi tối các con có phải đi tham gia yến tiệc hay không."
Lãnh Hạ đột nhiên nghĩ đến hôm nay ở trong thư phòng An Mặc Hàn thấy thiệp mời của An Dữ Kình mời bọn họ, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút lạnh.
"Dạ, mẹ đã biết rồi sao."
An Dĩ Mạch đi tới bên cạnh Lãnh Hạ.
"Nói cho Mặc Hàn, nếu như người kia không có hành động gì, cũng đừng để cho nó làm cái gì? Hiểu chưa?"
"Dạ, con biết rồi mẹ, mẹ hãy yên tâm đi, Mặc Hàn biết chừng mực."
Sau đó Lãnh Hạ và Lillian lại dặn dò An Dĩ Mạch vài câu, An Dĩ Mạch rời khỏi bệnh viện đến phòng làm việc.
"Lãnh Hạ, chuyện năm đó bọn nhỏ cũng biết, bây giờ bọn nhỏ cũng đều đã trưởng thành, bọn nhỏ biết nên làm thế nào, bà cũng không cần lo lắng."
Sau khi An Dĩ Mạch đi, Lillian nhìn Lãnh Hạ thở dài, chuyện năm đó Lãnh Hạ đã nói với bà, cho nên, bà đối với người tên An Dữ Kình này bà vẫn biết, chỉ là, không ngờ ông ta sẽ là một người như vậy.
"Tôi biết rõ, Mặc Hàn và Dĩ Mạch đã trưởng thành, tôi chỉ muốn chuyện năm đó là chuyện thế hệ trước của chúng ta, không muốn để cho người của đời này đi chịu đựng."
Lãnh Hạ nghĩ đến An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch bởi vì chuyện tình năm đó bị nhiều đau khổ như vậy, nhịn lâu như vậy, trong lòng của bà một hồi sẽ phát đau.
"Haizz, Mặc Hàn đứa bé kia cũng sẽ hiểu, mặc dù bà nghĩ như vậy, nhưng là, An Dữ Triết ông ấy đang nằm ở chỗ này, coi như như thế nào đi nữa, An Mặc Hàn cũng không thể quên đi, hiện tại, một mình thằng bé chống đỡ Mặc Mạch quốc tế, thằng bé nhịn lâu như vậy, chịu nhiều khổ cực như vậy, nếu như, thằng bé không đòi lại sự công bằng, bà cảm thấy thằng bé có thể từ bỏ sao?"
"Không biết, Mặc Hàn thằng bé sẽ không bỏ qua."
Lãnh Hạ nghe thấy lời Lillian nói lắc đầu một cái, nhớ tới tính tình của An Mặc Hàn, bà giống như thấy được ông xã của mình, tính tình An Mặc Hàn giống một kiểu với An Dữ Triết, cho nên, bà biết bất kì như thế nào, chỉ cần An Dữ Triết đang hôn mê ở chỗ này, An Mặc Hàn nhất định sẽ tìm An Dữ Kình lấy lại công lý.
"Nhưng mà, Lillian, tôi vẫn rất lo lắng cho Mặc Hàn và Dĩ Mạch, hai đứa bé kia quá khổ, nhiều năm như vậy, tôi đều không có ở bên cạnh của bọn nhỏ, Mặc Hàn thằng bé mới chỉ có 19 tuổi đã chống đỡ Mặc Mạch quốc tế, cho tới bây giờ tôi cũng không dám hỏi năm đó Mặc Hàn đã trải qua cái gì, chỉ là, tôi biết Mặc Mạch quốc tế, năm đó phần lớn mọi người bị An Dữ Kình thu mua, tôi thật sự không cách nào đi tưởng tượng Mặc Hàn chống cự bao nhiêu áp lực mới để cho Mặc Mạch quốc tế có ngày hôm nay."
Lãnh Hạ nói qua cảm xúc liền có chút kích động, chỉ cần nghĩ đến những người đó sẽ không chút lưu tình đối phó Mặc Hàn, lòng của bà thật sự rất đau, thật là đau.
Lillian tiến lên ôm lấy bà, cho bà ấm áp và sức mạnh, cho đến khi cảm xúc của Lãnh Hạ hơi bình tĩnh lại, Lillian mới thả bà ra.
"Lãnh hạ, đã qua, đều đã qua không phải sao, hiện tại Mặc Mạch quốc tế lợi hại như vậy, Mặc Hàn thành công như vậy, thằng bé đã trưởng thành, hơn nữa, thằng bé và Dĩ Mạch cũng muốn kết hôn, cho nên, con của bà thằng bé đã có thể một mình chống đỡ một mảnh bầu trời rồi, tựa như An Dữ Triết năm đó, tôi nghĩ, bà nên hiểu, Mặc Hàn càng lợi hại hơn so với cha của thằng bé, cho nên, bà không phải lo lắng cho thằng bé, thằng bé có thể, hả?"
Lillian cẩn thận an ủi Lãnh Hạ, nghe lời Lillian nói Lãnh Hạ nở nụ cười, sau đó gật đầu một cái, không hề nói đến cái đề tài này nữa, mà là nhìn về phía Dư Huyên đang hôn mê.
"Con bé...... Dung mạo thật sự giống một người bạn của tôi."
Lãnh Hạ đi tới cạnh đầu giường của Dư Huyên, cẩn thận nhìn cô, trên mặt tràn đầy nghi ngờ và tìm tòi nghiên cứu, càng nhìn nghi ngờ trên mặt càng sâu, bà cẩn thận nhìn mặt của Dư Huyên, hiện tại bà thật sự rất muốn Dư Huyên có thể mở mắt, như vậy, bà mới có thể xác định cô có giống với bạn của bà hay không.
"Bạn? Không thể nào, Dư Huyên con bé làm sao lớn lên sẽ giống với bạn của bà đây? Chẳng lẽ, bà biết mẹ của Dư Huyên?"
Lillian nghe lời Lãnh Hạ nói trong lòng cũng vô cùng nghi ngờ, bà cũng nhìn chằm chằm gương mặt Dư Huyên, Dư Huyên rất giống với mẹ của con bé, bà cảm thấy nếu như nói Lãnh Hạ cảm giác Dư Huyên rất quen thuộc, như vậy phải là biết mẹ của Dư Huyên.
"Mẹ của con bé? Tên gọi là gì?"
Lãnh Hạ hỏi Lillian, bà chính là cảm giác cô bé này rất giống với bạn của bà, chẳng lẽ, thật sự là đứa bé của bà ấy? Lãnh Hạ nhớ đến chị em tốt của bà năm đó, Dư Uyển, nhưng Dư Uyển bà ấy vẫn luôn không có kết hôn, hơn nữa, về sau Dư Uyển đi nước M giữa hai người cũng liền cắt đứt liên lạc, phải là Dư Uyển bà ấy và tất cả bạn bè đều cắt đứt liên lạc, ngay cả anh Toàn...... Lãnh Hạ nhớ tới đây cũng không có nghĩ tiếp nữa, mà là cứ nhìn chằm chằm Dư Huyên gương mặt quen thuộc như vậy.
"Chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ là tôi đã từng nghe Dĩ Mạch nói qua, Dư Huyên con bé mang họ của mẹ, hơn nữa, con bé giống như từ nhỏ đã đi theo mẹ mà lớn lên, cũng cho tới bây giờ con bé cũng không có gặp cha của mình."
Thân thế của Dư Huyên còn là An Dĩ Mạch nói cho bà biết, lúc ấy bà cũng kinh ngạc một hồi, bởi vì bà thật không cách nào tưởng tượng một cô gái lớn lên ở gia đình đơn thân có thể lạc quan rộng lượng như vậy.
"Thật chẳng lẽ chính là bà ấy?"
Nghe được Lillian nói đến thân thế của Dư Huyên, Lãnh Hạ lại càng ngày càng hoài nghi, khi bà đang suy nghĩ không ra, Chiếm Nam Huyễn đi tới.
"Dì Lãnh, dì Lillian hai người vì sao lại tới đây."
Hiển nhiên, khi Chiếm Nam Huyễn nhìn thấy hai người thì vô cùng kinh ngạc.
"Chúng ta tới xem Dư Huyên một chút, Nam huyễn cháu đã tan việc rồi à."
"Còn chưa có, chỉ là, công ty không có chuyện gì, cho nên cháu tới đây xem Huyên Huyên một chút."
Chiếm Nam Huyễn lắc đầu một cái, thật ra thì anh ở trong công ty ngồi không yên, anh luôn nghĩ tới Dư Huyên hiện tại thế nào, có khá hơn một chút nào hay không, cho nên, anh đã nhanh chóng xử lý tốt công việc của ngày hôm nay để nhanh chóng đi đến bệnh viện.
"Ừ,, ngồi ở đây, dì Lãnh đã rất lâu cũng không có nhìn thấy con rồi."
Lãnh Hạ vỗ vỗ cái ghế ngồi ở bên cạnh mình, Chiếm Nam Huyễn gật đầu một cái đi qua ngồi.
"Con cũng thật lâu không gặp dì rồi, các dì có khỏe không?"
"Đều rất tốt, đều rất tốt."
Lãnh Hạ gật đầu, nhìn Chiếm Nam Huyễn trong lòng Lãnh Hạ rất vui mừng, năm đó Chiếm Nam Huyễn vẫn là một đứa bé hôm nay đã trưởng thành một công tử văn nhã, vẫn có năng lực như thế, thật ra thì, không có ai biết, năm đó bà thật sự có nghĩ tới gả An Dĩ Mạch cho Chiếm Nam Huyễn, khi đó, bà thật thích đứa bé này vô cùng, nghĩ tới nếu như Dĩ Mạch gả cho thằng bé, nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng là, kế hoạch vĩnh viễn đều biến hóa khó lường, không ai từng nghĩ tới, Dĩ Mạch sẽ ở chung một chỗ với Mặc Hàn, bây giờ nhớ đến chuyện năm đó, trong lòng Lãnh Hạ lại một hồi xúc động, khi đó bà vẫn còn tiếc hận Chiếm Nam Huyễn không có ở chung một chỗ với Dĩ Mạch, nhưng bây giờ nhìn thấy Mặc Hàn và Dĩ Mạch hạnh phúc như vậy, Nam Huyễn cậu bé cũng có người mình thích, trong lòng cũng sẽ từ từ bỏ xuống, nhìn Dư Huyên nằm trên giường một chút, bà cũng chỉ hy vọng cô bé này có thể sớm một chút tỉnh lại, để cho Nam huyễn đứa bé kia cũng có thể nhận được hạnh phúc.