Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 137




Thạch Lãng xách thức ăn mới vừa mua về đứng trước cửa phòng bệnh nhìn chiếc giường trống rỗng không có một bóng người. Xoay người bắt lấy một y tá đi ngang qua lo lắng hỏi: “Bệnh nhân ở phòng này đâu?”

Cô y tá vội lắc đầu: “Không biết!”

“Rốt cuộc các người làm gì? Bệnh nhân đi đâu cũng không biết?” Thạch Lãng tức giận quát, ném đồ trong tay xuống đất, xoay người tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Cô y tá không nhịn được trợn mắt: “Cô ấy không phải bệnh nhân do tôi phụ trách, làm sao tôi biết cô ấy đi đâu? Thật kỳ quái!”

Thạch Lãng lục tung cả bệnh viện nhưng không tìm thấy bóng dáng Đậu Đậu, lo lắng gọi điện thoại cho Kỳ Dạ nhưng đối phương không chịu nghe điện thoại! Điện thoại bàn cũng không ai nghe......

Chết tiệt, bọn họ không quan tâm tới Đậu Đậu sao?

Bác sĩ nói cô có dấu hiệu sảy thai, nếu không nghỉ ngơi tốt, nếu bị kích động sẽ không giữ được đứa bé!

Đậu Đậu em không được xảy ra chuyện gì, không được xảy ra chuyện gì!

Tại một phòng khám tư nhân, ánh sánh xuyên qua khe cửa, gió đêm thổi qua. Đậu Đậu mặc quần áo mỏng manh, ánh mắt trống rỗng yên lặng như mặt nước. Máy móc đi vào.

“Cô cần gì?” Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bỏ hộp cơm trong tay xuống, đứng lên, nhiệt tình hỏi. Phải biết chỗ như thế này, thu nhập cũng không tốt lắm, thật lâu mới có người vào, nhất định phải “phục vụ” tốt.

Đậu Đậu đứng trước quầy, ánh mắt chết lặng nhìn người phụ nữ, lạnh lùng nói: “Nạo thai.”

“A!” Người phụ nữ gật đầu, lập tức lấy bệnh án hỏi: “Tên? Tuổi? Mang thai mấy tuần rồi? Muốn hút hay dùng thuốc? Hút có thể đắt một chút......Thuốc thì nhanh hơn nhưng không đảm bảo, nếu không ra hết thì cần phải nạo.....Nạo giá cũng hơi cao.......”

“Dùng thuốc, nhanh một chút.” Đậu Đậu chết lặng nói, đầu óc trống rỗng, chĩ muốn nhanh chóng phá thai!

Không thề giữ lại, tuyệt đối không muốn giữ lại! Sợ nếu chần chừ thêm một giây cô sẽ không bỏ đứa bé này! Mặc dù Thạch Lãng phạm sai lầm nhưng đứa bé không có lỗi! Đứa bé vô tội nhưng cô cũng không có dũng khí sinh ra......

Cô không làm được!

Khi đứa bé còn chưa hình thành thì cô nên phá đi là tốt nhất!

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cô, cảm giác tâm tình của cô so với những người đến đây rất tiêu cực, trong lòng đã hình dung chuyện gì xảy ra. Lập tức gật đầu: “Được, nhìn bụng cô chắc chưa tới ba tháng, nộp ba trăm tệ, đi về phía cánh cửa kia, tìm chỗ ngồi chờ tôi.”

Loan Đậu Đậu móc tiền ra không đếm trực tiếp để lên quầy. Sau đó đi về phía cánh cửa kia......

Người phụ nữ vui vẻ đếm tiền nhìn bóng lưng cô không nhịn được lắc đầu thật là đáng thương. Tuổi còn trẻ đã bị người ta cường bạo còn mang thai, khó trách cô không chịu nổi!

Căn phòng chỉ lớn bằng bàn tay, âm u ẩm ướt, mùi khó chịu lơ lửng trong không gian, căn phòng cách phòng giải phẫu là toilet, bên tường có cái ghế nhựa màu xanh dương rất bẩn, môi trường thật khủng khiếp. Nếu là ngày thường Loan Đậu Đậu đã sớm chạy đi, một giây cũng không muốn ở lại. Nhưng giờ phút này cô chỉ im lặng ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn bóng đèn u ám, mấy giây sau ngất xỉu, cảm giác có người đứng cạnh mình.

“Thuốc này uống ba viên, mỗi giờ uống một viên, nếu đau bụng thì lập tức ngồi trên ống nhổ Sau khi chảy xong nhớ gọi tôi xem chảy hết hay chưa. Nếu không gặp rắc rối. Nhớ chưa?” Người phụ nữ đem thuốc cùng ly nước để bên cạnh, từ cửa lấy ra một cái ống nhổ, có mùi vị khó chịu khiến Loan Đậu Đậu không chịu được nhíu mày, che kín miệng, dạ dày khó chịu muốn ói.

“Này! Muốn ói thì đi ra toilet! Đừng ói vào ống nhổ, biết không?” Giọng người phụ nữ cực kỳ chói tai.

Đậu Đậu che miệng gật đầu......

Người phụ nữ xoay người bỏ đi, để lại một mình Loan Đậu Đậu.

Đậu Đậu cầm thuốc đặt trong lòng bàn tay, nước mắt lặng lẽ rơi, một tay đặt trên bụng mình, không có cảm giác nhưng lại tồn tại một sinh mệnh. Nếu như là Thạch Thương Ly thì tốt biết mấy. Cô sẽ vui vẻ sinh con cho hắn......

Đáng tiếc......

Ba của nó không phải là Thạch Thương Ly cho nên không thể đến với thế giới này.

“Bảo bối, đừng trách mẹ. Không phải mẹ không muốn con, là mẹ không cách nào muốn con. Mẹ không có cách nào chấp nhận kết quả thế này, bảo bối.......Con may mắn không đến thế giới mà lòng người dễ thay đổi, lòng người ác độc......Một mình con ngoan ngoãn trên thiên đường, không có bi thương, không có đau khổ cũng không có người bắt nạt con......Con đừng trách mẹ......”

Nói xong đem viên thuốc bỏ vào miệng uống, viên thuốc cứng rắn theo cổ trượt xuống giống như cứng rắn có thể cắt đứt cổ họng cô, thật đau đớn. Nước mắt lại rơi, cảm giác lòng đau như bị dao cứa.

Cô là hung thủ mang tội ác, tự tay giết chết con mình. Trên thế giới này không còn ai khốn kiếp hơn cô.....

Đôi tay nắm chặt mái tóc nhưng không cảm thấy đau. Cô không cách nào đối mặt với đứa bé này, thật sự không có cách nào......Sự hiện hữu của nó nhắc cô nhớ tới cơn ác mộng đêm hôm đó, giống như vĩnh viễn không tỉnh lại......

Thời gian từ từ trôi qua, Loan Đậu Đậu lại uống hai viên thuốc, bụng đau đớn, cơ thể run rẩy, cảm giác giữa hai chân có một dòng nóng ấm chảy ra, cô không chần chừ, lập tức cởi quần ngồi xuống ống nhổ, mồ hôi trên trán từ từ toát ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Bờ vai gầy gò nhẹ runh, đau đớn kịch liệt. Đôi bàn tay nắm chặt như muốn cắm sâu vào da thịt, trời đất quay cuồng.....

Mỗi lần muốn mất đi ý thức thì cơn đau như dao găm vào trái tim, không ngừng khuấy động, đau đến tê tâm liệt phế, máu tươi đầm đìa, mũi máu tanh lan tỏa.

Không còn hy vọng.....

Trải qua một tiếng đau đớn, Loan Đậu Đậu không chịu nổi cơn đau tra tấn như vậy, lúc chuẩn bị ngất xỉu thì có người ôm lấy, ôm cô vào lồng ngực ấm áp để cô có cảm giác an toàn. Bàn tay nhẹ vuốt gáy cô, giọng nói thì thầm: “Đậu Đậu, sao cháu ngu ngốc như vậy?”

Đậu Đậu lấy lại ý thức của mình, đôi mắt sưng đỏ thấy rõ khuôn mặt người đó, mọi khổ sở uất ức trong lòng như nước biển mãnh liệt cuốn tới, nước mắt lã chã rơi, vô dụng mà tuyệt vọng nắm quần áo ông: “Chú Kuroki.....”

“Ngoan! Chú Kuroki ở đây, đừng sợ. Chú Kuroki sẽ đưa cháu về nhà.” Kuroki an ủi cô, xoay về phía người phụ nữ đang đứng ở cửa nhìn, lạnh giọng quát: “Sang đây xem cô ấy thế nào? Nếu có chuyện gì cả nhà cô cũng sẽ chôn theo.”

Người phụ nữ sợ đến mức run rẩy suýt chút nữa ngã trên mặt đất không đứng lên được, người đàn ông trước mặt có khuôn mặt khắc nghiệt, thật là dọa người. Hơn nữa bên ngoài còn có nhiều người mặc quần áo đen, rõ ràng là người của xã hội đen! Lập tức gật đầu: “Được, tôi tới xử lý.....”

Kuroki không tiện ở lại, buông Loan Đậu Đậu ra ngoài đợi.

Người phụ nữ vội vàng đưa băng vệ sinh cho Đậu Đậu lót, kiểm tra ống nhổ, thở phào nhẹ nhõm: “Chảy gần hết rồi. Sau khi về nhà chảy máy ba bốn ngày là hết, chú ý giữ ấm, ăn uống, không được tắm nước lạnh là ổn.”

Loan Đậu Đậu chỉnh lại quần áo, hai chân nhũn ra đứng không vững, người phụ nữ muốn đến đỡ cô lại bị từ chối, cô vịn vào bức tường bẩn thỉu, từng bước từng bước đi ra ngoài. Không gian nhỏ hẹp giờ phút này lại có nhiều người càng thêm chật chội.

Bóng lưng Kuroki in dài trên mặt đất, ở chỗ đông người như vậy, ông có một khí thế khiến người khác không cách nào tách ra được. Rõ ràng là một người đàn ông! Ông quay đầu nhìn Loan Đậu Đậu có thể ngã bất cứ lúc nào, đi tới ôm cô, cánh tay ôm chặt, giọng trầm thấp quan tâm nói: “Đậu Đậu, chú đưa cháu về Nhật!”

Loan Đậu Đậu nhìn ông một lúc lâu, giống như thật sự mệt mỏi, rũ mắt xuống, cơ thể cuộn trong lòng ông không ngừng run rẩy, nhỏ giọng nói: “Được.”

Kuroki khẽ nở nụ cười giống như không lo lắng gì. Bế cô lên, cúi đầu nhìn cô, môi mỏng mím lại: “Yên tâm, sau khi về Nhật Bản sẽ quên hết mọi thứ. Chú Kuroki nhất định sẽ tìm người đàn ông tốt nhất cho cháu. Để cho cháu vui vẻ, không bao giờ buồn nữa.”

Loan Đậu Đậu khẽ cười, giọng khàn khàn nói: “Thế giới này còn ai tốt hơn chú Kuroki?”

Kuroki cười: “Đương nhiên có.”

Loan Đậu Đậu không lên tiếng, ngoan ngoãn nằm trong ngực ông, giao mọi chuyện cho ông. Quay về cũng tốt, ở đây không còn ý nghĩa nữa.....Ở lại ngày ngày đối mặt với vết thương không bao giờ lành sao?

Dù sao người kia vĩnh viễn không muốn thấy cô! Hắn không bao giờ muốn nhìn thấy cô......

Kuroki đưa mắt nhìn thủ hạ của mình, xoay người rời khỏi căn nhà cũ nát, chỗ khám bệnh không có chút an toàn nào. Thật là quá quắt, nếu như có chuyện không may thì sao? Ông làm sao ăn nói.....

Ban đêm gió lớn, trời tối đen như mực không có sao chỉ còn lại ánh đèn đường mờ ảo, gió thổi xuyên qua quần áo. Đậu Đậu rụt người, hận không thể giấu cơ thể mình đi, như vậy sẽ không gặp ai nữa.

Thủ hạ kéo cửa ra, Kuroki vừa định đ vào sau lưng chợt truyền đến giọng gầm nhẹ: “Ông không thể mang cô ấy đi.”

Kuroki dừng bước, xoay người nhìn bóng đen đang chạy như điên tới, càng ngày càng gần, Đậu Đậu nghe thấy âm thanh thì cơ thể cứng đờ. Cắn môi dưới, không nói một lời.

Thạch Lãng vất vả mới tìm được Đậu Đậu, nhìn cô ở trong lòng một người đàn ông xa lạ, giận giữ quát: “Bảo bối, em qua đây. Chúng ta về nhà.”

“Xin lỗi! Cô ấy sẽ không đi với cậu.” Kuroki mở miệng trước, bàn tay ôm chặt cô không buông. Giọng trầm thấp: “Bởi vì cô ấy muốn đi cùng tôi.”

“Cô ấy là vợ tôi, trong bụng còn có đứa bé của t ôi nên phải về cùng tôi. Mau buông cô ấy ra......” Thạch Lãng muốn đoạt lấy Loan Đậu Đậu thì bị thủ hạ của ông ngăn lại, không đến gần được! Ánh mắt lo lắng nhìn Đậu Đậu nói: “Bảo bối, rốt cuộc bọn họ là ai? Em mau qua đây, anh đưa em về nhà.”

Về nhà?

Đậu Đậu nở nụ cười thể lương, ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn hắn ta, giọng nói không còn tình cảm mà lạnh lẽo: “Tôi từng có nah2, Thạch Thương Ly cho tôi nhà nhưng bị anh phá hủy, bị anh phá hủy.”

“Không!” Thạch Lãng lắc đầu, cố thuyết phục cô: "Đậu Đậu, em còn anh. Anh và bảo bối sẽ vĩnh viễn ở cạnh em, chúng ta một nhà ba người.....”

“Không có.”

Giọng nói lạnh lẽo của Đậu Đậu cắt đứt lời nói của hắn ta.......

Sắc mặt Thạch Lãng lạnh lùng, dưới ánh đèn mờ thoáng một tia kinh ngạc: “Em nói gì?”

Đậu Đậu kéo quần áo Kuroki, ông lập tức hiểu ý cô, đặt cô xuống nhưng hai chân mềm yếu không cách nào đứng vững, đôi tay nắm quần áo ông. Ánh mắt kiên quyết, giọng nói lạnh lẽo: “Đứa bé không còn nữa........”

“Tôi phá thai rồi, mới vừa xong.”

Giọng nói bình tĩnh giống như những cơn đau những dòng máu đã chảy ra không phải là của mình. Người đứng xem lạnh nhạt không có cảm giác.

“Em nói gì?” Thạch Lãng kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đầy tia máu, quát to: “Loan Đậu Đậu, sao em có thể bỏ con anh? Sao em lại tàn nhẫn không quan tâm tới đứa bé của chúng ta như vậy?”

Đậu Đậu chết lặng, hờ hững, giọng nói thì thầm bị gió truyền tới tai hắn ta.

“Ngoại trừ Thạch Thương Ly, tôi Loan Đậu Đậu sẽ không sinh con cho người đàn ông khác.”

Thạch Lãng ngây người, cơ thể cứng đờ không cách nào nhúc nhích, trơ mắt nhìn cô cùng người đàn ông kia lên xe, tiếng động cơ càng ngày càng xa biến mất trong màn đêm.

Hắn quỳ trên mặt đất, nước mắt chậm rãi chảy xuống, lạnh lẽo.....

Cô tự nguyện phá thai chứ không muốn sinh đứa bé......

Loan Đậu Đậu sao em lại có thể nhẫn tâm như vậy, ngay cả tia hy vọng cuối cùng em cũng không cho anh.

Thạch Thương Ly yêu em, anh cũng yêu em! Hắn có thể cho em, anh cũng có thể cho em, tại sao em lại không cho anh một cơ hội? Làm tổn thương anh như vậy, tổn thương chính mình.......

Ngoại trừ Thạch Thương Ly, tôi Loan Đậu Đậu sẽ không sinh con cho người đàn ông khác.

Ngoại trừ Thạch Thương Ly, tôi Loan Đậu Đậu sẽ không sinh con cho người đàn ông khác.

Ngoại trừ Thạch Thương Ly, tôi Loan Đậu Đậu sẽ không sinh con cho người đàn ông khác.